Chương 319: Nghi thức

Khúc Từ Linh tỉnh ngộ, trong lòng không cam khi chết ở đất khách, không cam khi đó phải an nghỉ, trong lòng nàng hận mười mấy năm qua vẫn còn, mối hận không thể bỏ được.

"Năm đo sư -- hắn gạt ta đến thú nhân tộc, tìm Chúc Dung Thảo, nhưng lại bị ta phát hiện hắn ngầm cấu kết với xà thú tộc, ta cố gắng đem việc này báo cho sư phụ biết, hắn biết được quỳ gối cầu xin ta đừng nói cho sư phụ biết, giả vờ như đã cắt đứt liên lạc với xà tộc, thật ra là dẫn ta đến chỗ xà tộc ép ta giao ra huyễn thú quyết. Ta không giao, hắn không nể tình đồng môn, phế ta, nhốt ta, sau đó dày vò ta đến chết."

"Mấy chục năm...." Nghệ Nhàn dường như ngộ ra, "trước kia các ngươi đến thú nhân tộc, có ai đi cùng không?"

Khúc Từ Linh cảm nhân được Nghệ Nhàn hỏi câu này có ý, "trước đó đi cùng đều là người đến từ Thanh Sơn Tông, một người cũng không chạy thoát. Hắn sợ ta đi báo với sư phụ, không ngừng để thú nhân mang ta đi xa, cuối cùng nhốt ta ở Khố Tư thành.

Thú nhân ở Khố Tư thành cũng ít, đó là chỗ chim cũng không thèm ỉa, cho dù là văn hóa hay là những cái khác thì đều vô cùng lạc hậu, đúng là chỗ tốt để giấu người. Nếu không may mắn trước khi chết gặp được Nghệ Nhàn, Khúc Từ Linh chết ở Khố Tư thành chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Nghệ Nhàn vuốt cằm, "xem ra địa vị xà tộc trong thú nhân tộc cũng không tệ như Lam Đồng nói, nếu không sao Lam Đồng có thể giúp họ ở Khố Tư thành thủ dùm như vậy?"

Nàng nhìn bạch hồ nhìn lên trời, có vẻ như kiêng kỵ việc người yêu nàng là thú nhân, "nếu theo như lời ngươi nói, Chúc Minh Ý là ngụy quân tử, ta cảm thấy sư phụ ngươi nói hơn phân nửa --" dữ nhiều lành ít.

Khi Nghệ Nhàn còn trên Thanh Sơn Tông cũng rất ít nghe tên tông chủ, chỉ toàn nghe thấy Chúc phong chủ Minh Vọng Phong, làm tông chủ nên nắm toàn quyền, ai cũng không biết chuyện tông chủ bế quan là thật hay giả.

Bạch hồ rung đuôi ngẩn ra, sau đó hạ xuống.

Nghệ Nhàn cũng không biết an ủi đối phương thế nào, trong lòng còn chút nghi ngờ, "năm đó, Chúc Minh Ý đã là chủ một phong, hắn câu kết với xà tộc, giết chết đồng môn, toàn chọn đường không thể quay lại, mục đích âm mưu là gì?"

Khúc Từ Linh mấy năm nay cũng không nghĩ ra được, lại ngẩng đầu ngắm trăng, đôi mắt xanh lại mang theo nhiều hỉnh ảnh đã qua, "việc này phải hỏi hắn."

...

Nghi thức của Đoan Mộc Nhã và Tề Vận được nhiều ý kiến đóng góp, cuối cùng trở thành nghi thức thập cẩm của nhiều tộc.

Nghệ Nhàn mượn địa bảo của tinh linh tộc để thực hiện hôn lễ mà nàng mong muốn nhất, các thụ nhân trong rừng Ai Nhĩ Pháp tự động mở đường, rất phối hợp dùng hình tròn để nghênh đón đôi tân nhân, các tinh linh ngại ngùng ôm hoa, khi Đoan Mộc Nhã và Tề Vận đi qua, muôn hoa nở rộ, khiến cả mảnh đất thêm đẹp hơn, các tiểu tinh linh bay trên không vỗ cách phạch phạch bắt đầu sướng nhạc nhảy múa, đem mọi chúc phúc tự nhiên nhất của tinh linh tộc đến.

Nghệ Nhàn làm chút thủ thuật khiến cho thánh quang trên không hạ xuống, hoa nở mang theo thánh quang, cả hiện trường hôn lễ được này bày trí tựa như mộng ảo.

Đoan Mộc Nhã và Tề Vận mở màn nghi thức đầy kinh động, hai người dưới ánh quang vũ nhìn nhau cười, nắm tay đi tới chỗ các vị trưởng lão đứng chờ.

Tiểu Lam và Nhị Lam mặc bộ lễ phục tinh xảo của tinh linh tộc, theo sau cầm váy áo lắc lư đi.

Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng trong hôn lễ, nhìn hai tiểu cô nương nhà mình lắc lư đi tới, chỉ mỗi Nhị Lam đã dùng hết sức, khuôn mặt nhỏ cũng hồng lên, có chút buồn cười, "Ngân Bảo, Nhị Lam sắp cầm váy không nổi rồi, đi giúp nàng một tay a."

Đồ cưới của Đoan Mộc Nhã và Tề Vận được làm bằng màu đỏ của nhân tộc, dựa vào tốc độ may vá cho ra, nhiều lớp dày càng thêm phiền, trên váy của Đoan Mộc Nhã là phượng hoàng nhẹ nhàng di chuyển, tựa như đang vỗ cánh bay cao, so với thân phận hiện tại của Đoan Mộc Nhã đúng là rất thích hợp, tương đối thì hồng y trên người Tề Vận khá đơn giản đại khí hơn.

Ngân Bảo đại nhân vèo một cái chạy xuống dưới váy của Đoan Mộc Nhã, dùng hai cái đuôi đỡ váy lên và đỡ cái đầu lâu trong tay Nhị Lam lên, sợ nghi thức làm được một nửa, cái đầu lâu liền rơi đến trước mắt mọi người.

Chờ hai tân nhân đến trước mặt Tri bà bà, đôi mắt Nhị Lam loạn chuyển, nhìn thấy hai cái mẫu thân đang ở trong đám người xem, ôm chặt đồ chơi của nàng chạy như điên tới.

Tiểu Lam và Ngân Bảo cũng không cản được, cũng may nghi thức chính thức đã bắt đầu, không cần hai tiểu đồng nhỏ mở màn nữa.

Nghệ Nhàn cố gắng tập luyện mới được một màn như hôm nay, nhưng dù gì hai đứa nhỏ cũng sẽ mệt, nên mỗi người ôm một đứa, "hai tiểu bảo bối nhà chúng ta hôm nay thật đáng yêu."

Nhị Lam cười ha ha, cười xong còn hôn hai cái lên hai bên má nàng, rất biết dùng sức tiếng vang chụt chụt, nếu không dính nước bọt thì sẽ tốt hơn.

Nghệ Nhàn liền túm khuôn mặt nhỏ của Nhị Lam cọ cọ, "tiểu xấu xa."

Nhị Lam siết chặt quả đấm dò vào cái đầu lâu khô, lắc lư, vừa nhấc mắt liền thấy Miên Hoa Đường đang ngồi trên cây, "ah, ah, Đường."

Tiểu Lam cũng nhìn thấy, liền vùng vằng từ trên người Lam Đồng nhảy xuống, sau đó vèo vèo leo lên cây tìm Miên Hoa Đường chơi đùa.

Nghi thức của Đoan Mộc Nhã và Tề Vận cũng tiến hành được hơn một nửa, Tri bà bà dùng nghi thức của tinh linh tộc cắt một đoạn tóc nhỏ của hai người, quấn lại với nhau sau đó cho vào hai cái túi, rồi đưa cho hai người các nàng, "sau này các ngươi phải luôn tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau."

Hai người, "ta đã biết."

Nụ cười Tri bà bà hòa ái nhìn hai hài tử thật vất vả mới có thể đến được với nhau, lại chúc phúc thêm vào.

Nghệ Nhàn lại nhìn thấy hai ấn ký hiện trên trán các nàng chợt lóe lên rồi ẩn đi, tựa như Nhị Lam trước kia, "các nàng sẽ hạnh phúc."

Lam Đồng gật đầu, tựa đầu lên vài Nghệ Nhàn, nhịn không được đùa nhị bảo nhà các nàng, vừa đụng đồ chơi của Nhị Lam, Nhị Lam liền nhăn mi, mặt căng lên, thấy Lam Đồng lại thò tay sờ trộm tiếp, liền "hu hu, hu..."

Tiếng kêu ầm ĩ như là sói coi.

Mọi người đều ngẩn ra, đến cả hai tân nhân cũng nhìn sang, Nghệ Nhàn dở khóc dở cười che miệng Nhị Lam rời khỏi đám người, nhịn không được để ý đến Lam Đồng không tâm mọi chuyện đang đùa với hài tử, "ngươi mới ba tuổi hả, còn lấp đồ chơi của nàng."

Cái đầu lâu kia là nghịch lân của Nhị Lam, người bình thường không thể đụng vào, tiểu giả hỏa lại nhớ dai, nặng thì nhớ rõ, nhẹ thì gào khóc như là hiện tại.

Thật bất hạnh, Lam Đồng thuộc loại người không thể đụng vào.

Tiểu Lam và Nghệ Nhàn thỉnh thoảng có thể chạm vào khi Nhị Lam đang vui, Lam Đồng đừng nói là đụng, chỉ cần chạm thôi đã bị tiểu gia hỏa ghi hận.

Lam Đồng bị đánh cũng không nghe, lại tiếp tục đùa nhị bảo, "Tiểu Lam khi còn nhỏ cũng không hung dữ như nàng, biết làm tịch làm bộ, không hổ là ấu tể thú nhân tộc a."

Nghệ Nhàn, "..."

Nhị Lam được khen liền ngậm chặt miệng, con ngươi xanh trừng lên, như đang phân cao thấp với Lam Đồng, sống chết không chịu mở miệng. Mặc kệ Lam Đồng nói liền há miệng cắn bàn tay lớn kia.

Lam Đồng da dày thịt béo, bị cắn cũng không sao, "tuổi nhỏ đã khỏe mạnh, khi ta còn nhỏ cắn một cái liền vỡ răng, không hổ là nữ nhi của ta, đúng là đẹp mặt a."

Đến cả Nghệ Nhàn cũng nghe không nổi nữa, "đừng có quậy, quậy nữa khóc thì ngươi dỗ a."

Mấy chuyện này phần lớn đều là Lam Đồng gây họa.

Nghệ Nhàn còn chưa nói xong, Nhị Lam bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhăn như bánh bao, sau đó bắt đầu khóc lớn.

Lam Đồng vội thụt tay chọc nhị bảo về.

Nghệ Nhàn mặt không đổi đem Nhị Lam khóc gào nhét vào tay Lam Đồng, "ngươi chọc, ngươi dỗ, ta đi nháo động phòng."

Nhị Lam và Lam Đồng nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, tức giận đình chiến.

Náo động phòng là do Nghệ Nhàn đề nghị, mọi người cũng có phản đối cái này. Nghi thức thành thân ở tinh linh tộc khá đơn giản, chỉ cần có tinh linh có tình cảm thì các trưởng lão sẽ làm nghi thức đơn giản trao đổi, sau đó tân nương được mang về nhà gỗ của mình....

Đơn giản, thô bạo, trực tiếp.

Tề Vận mang váy, kéo Đoan Mộc Nhã vội vàng chạy về phòng, tựa như không có thời gian, vừa đóng cửa lại liền nhanh chóng cởi đồ cưới dày nặng ra, như vậy cũng không đủ, nàng nhìn Tiểu Nhã đứng bên cạnh còn đang ngây ngốc, liền động thủ hỗ trợ.

Đoan Mộc Nhã thẹn thùng, vội túm vạt áo của mình, "không được, không được, ngươi đừng vậy a, giờ còn chưa tối, như vậy không thể a."

"Nhanh lên, nhanh lên."

Lúc Nghệ Nhàn đến nghe thấy tiếng các nàng trong phòng chịu không nổi, cởi y phục, nháy mắt liền nổi lòng trêu đùa, khụ khụ, "náo động phòng đến, các ngươi chuẩn bị chưa."

Tề Vận, "nhanh thôi."

Đoan Mộc Nhã tròn mắt nhìn nàng lấy đá năng lượng ra, trên đất làm một cái mặt quỷ, vỗ tay một cái, "chúng ta đi."

Người náo động phòng không nhiều, chỉ có bảy tám cái, hơn nữa đều là bằng hữu của Nghệ Nhàn, tham dự không nhiều, mọi người tập hợp đều xem sắc mặt của Nghệ Nhàn.

Tạ Tần Tuyền lớn như vậy rồi cũng chưa từng thấy náo động phòng, "không tốt đâu, luôn nói xuân tiêu ngàn vàng, lỡ như...."

Nghệ Nhàn, "không sao đâu, nếu các nàng không muốn có thể nói ra."

Ngân Bảo tiến đến gõ cửa, gõ một hồi cũng không ai trả lời. Lam Đồng vểnh tai nghe, "trong phòng không có ai, các nàng bỏ chạy rồi?"

Nghệ Nhàn liền mở cửa ra, thì thấy hai bộ giá y bay đến trước mặt nàng, sau đó bay đi, tựa như con ma, dưới đất còn có cái mặt quỷ đá năng lượng do Tề đại tiểu thư làm.... cửa số sau nhà mở toang, hai tân nhân đã sớm không thấy tăm hơi.

Nghệ Nhàn, "... chạy."

Tạ Tần Tuyên bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, "xuân tiêu một khác, đừng quấy rầy các nàng."

Bạch hồ xua đuổi đám huyễn thú đến nháo, "đi, mọi người giải tán."

Nghệ Nhàn mài răng, "Tề đại tiểu thư khá lắm, động phòng còn chưa náo, đã chơi ta, ta đúng là...." nhìn mặt quỷ trên đất, như có hàm ý nàng bất đắc dĩ cười khẽ, "mà thôi, hôm nay là ngày vui, các nàng vui vẻ là được rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play