Chương 314: Niết bàn
Lời này, đối với Tề Vân mà nói, chính là sét đánh.
Nàng như người mất hồn đứng ngoài cửa nói rất nhiều, không biết Tri bà bà đi từ khi nào, người ở đây cũng không ai nói gì, cách một cánh cửa tựa có cái rãnh ngăn cách các nàng.
Tề Vận nhớ lại chuyện xưa khi các nàng còn nhỏ, cười cười, nước mắt liền rơi xuống. Có nhiều lơi chôn sâu trong lòng, nàng rốt cuộc cũng không có dũng khí để nói ra khỏi miệng.
Nghệ Nhàn nói đúng, nhân lúc còn thời gian hãy làm những chuyện mà mình muốn làm, đừng để lại tiếc nuối cho bản thân.
Nhưng mà nàng....
Tạ Tần Tuyên và Bạch Tinh cũng đã nghe chuyện của Đoan Mộc Nhã, một ngày hai ba lần đến chỗ Tri bà bà, chỉ hy vọng vị tộc trưởng của tinh linh tộc này có biện pháp tốt hơn ổn định Đoan Mộc Nhã, chí ít có thể kéo dài đến lúc Nghệ Nhàn thanh tỉnh mới thôi, nhưng kết quả vẫn như cũ. Cái này như hồi chuông cảnh báo không ngừng kêu vang trong lòng các nàng.
Nếu Đoan Mộc Nhã thực sự không thể khống chế được, vậy đứa nhỏ Nhị Lam thì phải làm sao đây?
-- bán linh hồn cho ác ma vực sâu, không còn đường lui, chỉ có chết mới giải thoát được.
Đây là cách tốt nhất mà các nàng biết được từ trong miệng Tri bà bà, nhưng không thể nói cho Tề Vận biết được, còn Nghệ Nhàn vẫn tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi tỉnh như cũ, ánh mắt như đứa trẻ hồn nhiên, hoàn toàn không biết chuyện phát sinh gần đây.
Nếu một ngày nào đó Nghệ Nhàn đột nhiên thanh tỉnh, biết được chuyện của Tiểu Nhã....
Các nàng cũng không dám nghĩ đến kết quả sẽ như thế nào, liên tục hai ba cái đả kích khiến mọi người càng thêm lo lắng, ngoại trừ tiếp tục đi theo số mệnh, thì không còn cách nào giải quyết được cục diện này.
Đêm hôm đó, trong lúc mọi người chờ đợi, Đoan Mộc Nhã cuối cùng vẫn không thể không chế được, đem cả gian nhà gỗ biến thành phế tích, đất dưới đống phế tích không thể di chuyển nên chịu ô nhiễm, xung quanh cây cỏ đang mọc um tùm cũng héo rũ mà chết.
Tình huống đáng sợ này cứ thế kéo dài mãi đến về sau.
Trong rừng Ai Nhĩ Pháp, kiểu chết này thường biểu hiện cho thiên tai sắp kéo đến, các tinh linh chưa từng gặp phải chuyện như vậy bao giờ, các nàng luôn mang hảo ý tiếp đón người ngoài như Nghệ Nhàn đến, không ngờ lại đón phải kết quả kinh khủng như vậy. Có một vài tinh linh đang ngủ trên cây, khí tức tử vong im lặng kéo đến...
Cây chết, nước mất, phòng sụp.
Đoan Mộc Nhã từ một cô nương bình thường, hiện tại đã bị sương đen quấn quanh người, che đi khuôn mặt và toàn thân, nhìn bề ngoài cực kỳ giống quái vật.
Thú một sừng phóng quang linh chiếu sáng cả tinh linh tộc, quang linh ấm áp dội xuống mọi người xua đi sợ hãi trong lòng, Đoan Mộc Nhã bị quang linh dội xuống phát ra âm thanh không giống người, gào thét, chửi bới, tiếng kêu thê lương phá đi buổi tối dịu dàng hôm nay, khiến mọi người trong tinh linh tộc vây xem, cho dù các trưởng lão bốn cánh không ngừng xua đuổi, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn khiến các tinh linh bay xung quanh không chịu rời đi.
Tề Vận bị năm cái tinh linh giữ lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương thống khổ nằm trên đất kêu gào lớn tiếng, "Tiểu Nhã, Tiểu Nhã."
Đoan Mộc Nhã được quang linh tinh lọc không ngừng, cuối cùng lấy lại một chút lý trí, nhìn sương đen quấn toàn thân, văn lộ quấn lấy cổ tay trắng nõn của nàng, trắng đen giao thoa, nhìn qua vô cùng tà ác, trừng phạt cuối cùng đã đến.
Ban đầu khi nàng đem linh hồn bán cho ác ma cũng đã nghĩ đến kết quả nàng, nhưng không ngờ ngày đó đến nhanh như vậy, nàng thậm chí còn chưa chuẩn bị tâm lý.
Nàng chật vật bò dậy, đối với với Tề đại tiểu thư đang rơi lệ, không âm thanh mấp môi -- đừng nói với Nghệ Nhàn, coi như nàng rời đi một mình.
Nếu có thể để lại ký ức tốt đẹp nhất cho người thân, có lẽ cuộc sống đời này của nàng là kết thúc tốt nhất.
Đang lúc mọi người cảnh giác, trước mặt Đoan Mộc Nhã lại có thêm cái đỉnh ba chân, trong đỉnh có một ngọn lửa bật lên, lớn chừng bàn tay, tựa như bấc đèn, tản rả ánh sáng hơi yếu, nhưng chưa hề tan.
"Đây là cái gì?"
"Nàng định làm cái gì?"
Đối với các trưởng lão tinh linh tộc mà nói, Đoan Mộc Nhã là một nhân vật vô cùng nguy hiểm, mọi hành động của đối phương đều có dụng ý, bọn họ không dám khinh thường, nếu không, cây xanh mười dặm khô héo chính là chứng minh tốt nhất.
Đoan Mộc Nhã nhịn xuống cơn đau, tay nhẹ run chạm lên văn lộ nổi trên đỉnh, khi quang linh chiếu xuống, mọi người cũng nhìn thấy được cái dỉnh ba chân và hình dạng điêu khắc bên ngoài của nó, một con phương hoàng đỏ đang giương cánh, cho nên cái lò này được gọi là -- Hoàn Hoàng.
Tề Vận nhìn Đoan Mộc Nhã bình tĩnh để quang linh dội rửa, nàng cũng không giãy dụa nữa. Các tinh linh thấy nàng bình tĩnh lại, cũng không giữ nàng nữa, lại tò mò đến gần xem cái đỉnh ba chân có gì.
Tề Vận ngoại trừ vẻ mặt khiếp sợ ra, trong lòng cũng run lên theo, nàng thì thào hỏi, "Tiểu Nhã ngươi định làm cái gì?"
Luyện đan?
Suy nghĩ buồn cười này chợt hiện lên trong đầu nàng một giây, sau đó liền bị loại bỏ. Đoan Mộc Nhã từ khi đến thú nhân tộc trong đầu chỉ có báo thù, truy tìm hung thủ, mà cũng chưa từng luyện đan, tự khi nàng quyết định một mình đi báo thù, thì đã tự mình cắt đứt với mọi thứ, bao gồm cả thuật luyện đan mà nàng yêu thích nhất.
Đoan Mộc Nhã cũng không để mọi người suy đoán nhiều, khi hỏa diễm vọt lên kêu tách tách, nhìn Tề Vận một hồi, khóe miệng cong lên nụ cười xinh đẹp, khóe mắt cong lên, dưới đáy mắt ánh lửa đỏ chập chờn, tựa như sao đêm chớp sáng, sáng đến lòng người run sợ.
Lúc này, Đoan Mộc Nhã luôn miệng nói muốn trở thành cửu phẩm luyện đan sư tựa như đã quay lại, trong cuộc sống của nàng đầy sự vô tư không cần lo lắng lại có thật nhiều chuyện không thể nói hết, nàng trời sinh là sủng nhi, có thiên phú luyện đan người khác không thể sánh được.
Đoan Mộc Nhã mang theo sự thoải mái cuối cùng, không quay đầu nhảy vào lò luyện đan. Lửa lò vụt lên cao, nắm lò Hoàn Hoàng tự động đóng lại.
"Không được --"
"Tiểu Nhã!"
Tề Vận ngã trước lò Hoàn Hoàng.
Mọi huyên náo phút chốc yên tĩnh lại, điều này khiến mọi người đều bất ngờ, ai cũng không ngờ đến Đoan Mộc Nhã lại chọn cách nhảy vào lò lửa.
Các vị trưởng lão lo lắng không thôi, họ vốn còn đang tranh luận nên xử lý Đoan Mộc Nhã như thế nào, dù sao là ám linh sư ma hóa tự bạo hoặc đuổi đi cũng có thể gây nguy hiểm cho tộc, kết quả -- người này tự mình giải quyết phiền phức thay bọn họ.
Không đúng, cũng không thể coi là giải quyết được.
Các trưởng lão lại bắt đầu lo lắng chuyện khác, nếu là luyện đan không thể luyện hóa ám linh hoàn toàn, thì nên làm thế nào đây?
Thú một sừng dùng hết một ngày một đêm mới tinh lọc hết toàn bộ ám linh mà Đoan Mộc Nhã để lại, những cây cối héo, chết, một số có thể cứu được, có một ít cũng..... các tinh linh lại mang không ít thực vật từ nơi khác về, sinh cơ lại nhiều thêm, dùng nước suối sinh mệnh tưới không ngừng, để bọn họ trong thời gian ngắn có thể trưởng thành khỏe mạnh.
Các tinh linh còn cố gắng chuyển lò luyện đan ra khỏi rừng Ai Nhĩ Pháp, nhưng mà không thể được vì cái nóng từ lò luyện đan này dọa sợ, cuối cùng chỉ có thể đứng cách lò luyện đan năm thước, cái này cũng đủ dọa mấy cái tinh linh nghịch ngợm.
Đám cỏ tinh vừa được các tinh linh mang đến bị nướng BBQ xong, sáng hôm sau liền chấc chân chạy, một đám tinh linh lại chạy theo hống về, nhưng cũng không thể thay đổi tâm lý của chúng được.
Hiện tại, điều các trưởng lão tinh linh lo lắng đã thành sự thật, ngoại trừ chỗ có lò luyện đan trăm dặm ra thì những chỗ khác đều có người.
Chuyện của Đoan Mộc Nhã cũng khiến nhóm Tạ Tần Tuyên đau lòng, các nàng không dám hiểu hiện gì, mấy ngày sau Tiểu Lam lại trộm mò đến chỗ không người đi, sau đó là tiểu kỳ lân, Lam Đồng cũng đến, Nghệ Nhàn hiển nhiên cũng được các nàng đem đến.
Tề Vận cứ vậy ngồi ở chỗ đó, giống tên si hán nhìn lò luyện đan không chớp mắt, tròng mắt hiện tơ máu. Đến cả nhóm Nghệ Nhàn tới lúc nào cũng không biết.
Nghệ Nhàn tỉnh ngủ trong ngực ấm áp của Lam Đồng. Nhiệt độ xung quanh cũng nóng như lò luyện đan, cho dù mặc mỏng nhất cũng không tránh được đổ mồ hôi.
10 ngày rồi.
Tề Vận lảo đảo đi tới chỗ Nghệ Nhàn, sau đó khom lưng túm cổ áo Nghệ Nhàn vừa tỉnh còn mơ màng xốc lên, miệng đầy mùi rượu cứ thế phun lên mặt các nàng, "ngươi muốn thế nào mới tỉnh lại, Tiểu Nhã nàng chết rồi, trong cái lò luyện đan ngươi đưa cho nàng, ngươi nhìn rõ cho ta, nàng chết rồi, sau này sẽ không quay lại nữa."
Nghệ Nhàn bị nàng lắc liên tục, tựa như muốn vỡ tan, nếu không có Lam Đồng ở sau đỡ, sợ là cũng loạn hơn.
Lam Đồng dùng sức gỡ ra, hất nữ tửu quỷ Tề Vận ngã trên đất, người kia lại bò về ngồi, sau đó lại có tiếng khóc, Lam Đồng sửng sốt, tạm thời cũng không thể mắng được, chỉ có thể sửa sang lại y phục cho Nghệ Nhàn, tựa cằm dười lên mặt nàng, không biết đang nói cho mình hay Nghệ Nhàn nghe, "không sao, không sao, đừng sợ."
Cho đến tối năm ngày sau, Nghệ Nhàn đột nhiên rời khỏi ngực nàng, chân trần bước đến trước lò luyện đan, nhiệt độ cao đến ba tiểu chỉ cũng không chịu được, các nàng định cứ như vậy rời đi, nhưng Nghệ Nhàn dường như vẫn lưu luyến chỗ này, đi rồi lại về, tới tới lui lui, các nàng cũng không cản nữa.
Cái đỉnh lò ba chân có hình phượng hoàng được lửa thiêu cũng đỏ lên, vết tích cũ kỹ bong ra từng chút, phượng hoàng trên thành lò tựa như sống lại, nó ngẩng đầu bay lượn, phượng minh cửu tiêu.
Nghệ Nhàn khẽ động, tiểu kỳ lân cùng Lam Đồng đều tỉnh lại, Lam Đồng đến ôm lấy nàng, ngồi xuống kiểm tra lòng bàn chân nàng, cũng mang chưa bị phỏng, sau đó cẩn thận mang vớ đeo giày cho Nghệ Nhàn. Trong thời gian này, Nghệ Nhàn không hề rời mắt khỏi lò luyện đan, "đây là sao?"
Ngoại trừ đặc biệt với tiểu kỳ lân, đây là lần đầu tiên Nghệ Nhàn đối với một chuyện để ý, Nhị Lam cũng không có được vinh hạnh này, Lam Đồng cùng Nghệ Nhàn nhìn, nhìn chằm chằm hồi lâu mắt cũng khô lại, cảm giác phượng hoàng trên thành lò đang chuyển động, sau đó lại nhìn, dường như mọi thứ đều là ảo tưởng.
Qua hơn nửa tháng, Tề Vận biến bản thân thành nhơ nhớp, thấy Nghệ Nhàn đứng trước lò luyện đan không nhúc nhích, cũng cố gắng lảo đảo đi tới, mặc kệ đối phương nghe có hiểu không, lại lầm bầm nói mê sảng, "ngươi nói ta dùng thân phận người thân thu dọn thi cốt cho Tiểu Nhã, nàng có vui không a?"
Nhắc đến cũng khôi hài, hai người cùng nhau đi gần hết Cửu Hi đại lục, nàng có vài lòng trong lòng còn chưa nói ra miệng. Kết quả đến khi mất đi, Tề Vận cũng cảm giác không còn gì, không có gì, ngược lại nàng muốn lấy thân phận người thân mang người nàng về nhân tộc, về Tề gia, về nhà của hai người.
Hức ~
Nàng cười bất đắc dĩ, nâng bầu rượu lên ực ực uống như nước, rượu thấm váy nàng, tinh linh tộc chưng rượu rất tốt, đứng cách xa một khoảng Lam Đồng cũng ngửi được mùi rượu, còn có mùi hôi trên người Tề Vận, đủ mùi thối đan xen nhau, đúng là khiến người ta choáng váng cả đầu.
Nàng khịt mũi, cố gắng đem Nghệ Nhàn tránh xa một chút, kết quả Nghệ Nhàn không nghe theo, nàng dường như không ngửi được mùi trên người tề Vận, chăm chú nhìn lò luyện đan, nhưng muốn xuyên qua lò luyện đan nhìn cái gì đó.
Dưới đáy mắt Nghệ Nhàn là ngọn lửa đỏ trong lò luyện đan, trong ánh lửa có một thân ảnh mỏng manh, không ngừng giãy dụa trong lửa đỏ, nàng chỉ nhìn cũng thấy được cơn đau khó chịu này.
Hình ảnh này tựa như đã thấy qua, mà người trong lửa dang giãy dụa cầu sinh nàng cũng biết.
Nghệ Nhàn cứ vậy mà nhìn, dường như muốn thấy rõ mặt người kia, kéo dài ba ngày. Lam Đồng sợ nàng bị phỏng, nhiều lần đem nàng ôm vào lòng che chở, chỉ cần không che mắt Nghệ Nhàn, thì nàng có thể tiếp tục nhìn, cứ mở to mắt nhìn chằm chằm không biết mệt, trải qua những ngày cực khổ.
Cho đến khi có ngọn lửa xuất hiện trong con mắt trống rống, từng chút chiếu sáng, thần thái như là sao sáng, ngọn lửa phập phùng tạo nên nhiều tia lửa nhỏ, ngọn lửa cháy lớn thân ảnh bên trong cuối cùng cũng quay lại, khuôn mặt đó khiến lòng nàng đau xót, cảm giác đau đớn từng chút kéo đến tim rồi tứ chi.
Lam Đồng nghiêng đầu nhìn cùng Nghệ Nhàn, đột nhiên cảm thấy phượng hoàng trên lò luyện đan nhúc nhích, nàng dường như nghe thấy tiếng phượng hót, nàng ngẩn ra, "cái lò luyện đan này sao lại --"
Không đúng, phải nói là vách lò luyện đan đang mỏng dần, hỏa diễm như muốn xuyên qua nó trào ra ngoài. Lam Đồng không dám tim dụi mắt, dụi đến đỏ, rồi lại cảm thấy có thể do nhiệt độ quá cao, nàng gặp ảo giác, nàng liền túm Tề Vận say như chết kéo dậy lắc lắc mấy cái.
Người kia không biết uống bao nhiêu rượu, say đến bất tỉnh nhân sự.
Bộp bộp bộp --
"Tỉnh lại đỉ, ngươi mau nhìn xem," Lam Đồng thấy lò luyện đan trong suốt như đang gặp quỷ, lẩu cháy lớn thân ảnh quen thuộc kia vẫn còn trongd dó, đó chính là Đoan Mộc Nhã đã nhảy vào lò, "nhìn xem có phải Tiểu Nhã không."
"Tiểu Nhã cái gì, Tiểu Nhã nàng chết rồi." gò má Tề Vận cảm giác co rút đau đớn, nhưng rượu xộc lên đầu, suy nghĩ trì độn, nàng kéo tay Lam Đồng ra không được liền dựa vào đó ngủ luôn/
"..."
Lam Đồng lần đầu nhìn thấy một người có thể say đến như vậy, trời sập đất lở cũng không ảnh hưởng đối phương, nàng ném Tề Vận qua một bên như là con mồi, rồi tới bên cạnh Nghệ Nhàn, cẩn thận nhìn phản ứng của Nghệ Nhàn, sau đó nhìn biến hóa trong lò luyện đan, rồi lại lại quay về, vừa rồi nhất định là nàng hoa mắt.
Thực sự quỷ dị.
Sau một đêm các nàng theo dõi, lò luyện đan càng thêm trong suốt, trong suốt đến nỗi các nàng ở ngoài có thể thấy rõ, một thân ảnh nhỏ đang bị lửa thiêu đốt.
Nghệ Nhàn hơi chớp mắt, dưới ngọn lửa lớn, một mầm non xanh nhỏ xuất hiện, không ngừng chập chờn, nhúc nhích lớn lên, mầm xanh đó tượng trưng cho sinh cơ vô hạn.
"Tiểu, Nhã."
"!!!"
Lam Đồng trừng to mắt, nàng không dám tin tiến đến trước mặt Nghệ Nhàn, nhìn thấy đôi mắt đen của nàng chuyển động lên xuống qua lại, rồi nhìn qua nàng, âm thanh Lam Đồng mềm mại như sợ kinh động đối phương, "Nghệ Nhàn."
Nghệ Nhàn hơi gật đầu, ánh mắt lại nhanh bị lửa lò luyện đan hấp dẫn, năm đó khi nàng ở tinh linh tộc cũng đã thấy được tương lai của Đoan Mộc Nhã trong cầu thủy tinh, hiện tại nó đang diễn ra, nàng chật vật mở miệng, khàn khàn nói ra một câu đầy đủ, "Tiểu Nhã nàng còn chưa chết."
Lam Đồng hưng phấn ôm nàng xoay vòng, còn thiếu đem người tung lên không, hồi lâu mới hiểu được câu nói kia của Nghệ Nhàn, "còn chưa chết? đá thiêu được một tháng rồi."
Cho dù là kẻ nào.... cũng không thoát được lửa, ngoại trừ....
Phượng hoàng.
Tiểu phượng hoàng trên Thiên Lan Sơn đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của nàng, lửa cháy hết trong nháy mắt, phượng hoàng niết bàn, tựa như vương giả quay về, đạp lên hỏa diễm đốt cháy hắc ám, trọng sinh.
Nghệ Nhàn khép mắt, nhẹ nhàng nói ra hai chữ, "phượng hoàng."
Nghi hoặc ngày đó, hôm nay dường như đã có đáp án.
Từ Dao gặp được Yến Sương, thì bị nạn. Từ Dao biết rất nhiều chuyện liên quan đến phượng hoàng, đưa tín vật cho Nghệ Nhàn là một hòn đá, bên trong chứ giọt máu khiến Bất Tử Điệp thèm không thôi, huyến thú bản mảng này thích chết máu phượng hoàng, luôn tìm cách lấy một ít từ trên người Yến Sương, rồi lừa thêm chút nữa.
Hỏa linh của Tiểu Nhã so với người thường bá đạo hỏn, có thể đốt sạch hắc ám.
Tiểu Nhã không phải hậu nhân Đoan Mộc gia, mà là hài tử cửa không linh tộc và phượng hoàng tộc sinh ra sao?
Đáp án này, sợ là chỉ có Từ Dao biết rõ nhất.
Lửa phượng hoàng thiêu chừng trăm ngày, lò luyện đan hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của nó, hoàn toàn biến mất trước mặt các nàng. Tiếng phượng hót thanh thúy vang lên trên bầu trời tinh linh tộc, mang theo vô vàn hy vọng.
Một thân ảnh lửa đỏ vây quanh thánh thụ tinh linh vài vòng, khiến các tinh linh vây lại xem, cánh chim hoa mỹ khiến các tinh linh nhìn đến hoa mắt, trong lòng tò mò thậm chí có người to gan đưa tay muốn sờ. Nàng dừng trên cành cây khô mổ nhẹ cánh chim của mình, bị quấy rầy lại nhịn không được bay cao hơn, nhìn thấy nước suối lại lén chạy đến suối sinh mệnh mổ hai cái, khiến đám tinh linh đang trông coi trợn mắt há mồm, sau đó mới phản ứng lại.
"Bắt ăn trộm, bắt ăn trộm --"
"Chi -- "
Nghệ Nhàn cười nhìn phượng hoàng bỏ chạy, bộ dạng vụng về dường như chưa quen với cánh chim, theo sau là mấy cái tinh linh hung hăng truy đuổi, mấy năm trước Đoan Mộc Nhã bị hiểu lầm là ăn trộm ở tinh linh tộc, suýt chút bị đem làm phân bón, hiện tại lại mắc lần nữa, khóe mắt nàng mang tiếu ý, "Tiểu Nhã nàng đã trở về."