Chương 309: Trao đổi
Nghệ Nhàn nắm chặt quyền kêu răng rắc, đều ngón tay bị bóp trắng xóa cũng không còn thấy đau, trong lòng nàng gào thét muốn kéo cô nương nàng tới hảo hảo dạy dỗ một trận.
Những hành vi phát hiện này chỉ chuyển một vòng trong đầu, cuối cùng dùng lý trí mà nén xuống, nàng cố gắng để mặt biểu hiện thêm chút vui vẻ ung dung, cho dù là chút ôn nhu cho đối phương thư giãn cũng được, "Tiểu Nhã, nói cho ta biết, có cách nào khiến ngươi thoát được khế ước với ma vực kia không hả?"
Vì tránh tay nàng Đoan Mộc Nhã hỏi ngửa ra sau, cái kiểu xa lánh này khiến hai người sửng sốt, "đừng, đừng đụng vào ta, sẽ bị thương."
Nghệ Nhàn nhìn đầu ngón tay mình tràn quang linh, lại nhìn tay nàng đang phóng ám linh, ngón tay rút lại," huyết sát trận tăng nhanh tốc độ ma hóa của ngươi, đừng tiếp tục thôn phệ ám linh nữa."
Cách này có thể tăng tu hành, nhưng sẽ tiêu hao thọ nguyên, tương đương dùng tuổi thọ của mình để nâng cao thực lực, đi sai đường trở thành tà công.
Đoan Mộc Nhã không lẽ, tiếng nói Nghệ Nhàn nhịn không được khàn khàn đi một chút, " không được, ngươi thôn phệ bao nhiêu ám linh, ta để Quang Diễn tinh lọc hết toàn bộ, ngươi có muốn thử không?"
Một tăng một giảm cũng không phải là không có hiệu quả.
Đoan Mộc Nhẫ vô ý thức giấu cánh tay bị ma hóa đi, khóe mắt Nghệ Nhàn run lên, nàng cũng không muốn cường thế bá đạo như vậy, nhưng nàng phát hiện mình đang coi thường sự phản bội của cô nương này, kỳ phản nghịch đến chậm nếu không quanrm thì nhà sẽ lật ngói, không thể không làm gì được, "còn nữa, quản cho tốt huyễn thú của ngươi, nếu muốn nó thử quang linh tinh lọc, ta cũng sẽ làm."
Hỏa linh cẩu đang nhảy lên nhảy xuống như đạp phong hỏa luân, đang làm sạch ám linh kêu gào trên không, bị Đoan Mộc Nhã dùng ánh mắt ám chỉ, lúc này kẹo chặt đuôi, đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm Quang Diễn, dã tính khó thuần.
Nếu không phải xương gãy gân đứt còn đau, nàng thực sự muốn giết chết con ám linh cẩu này rồi.
Nghệ Nhàn thu lại sát ý dưới đáy mắt, thờ ơ nhìn quỷ diện xung quanh, từng khuôn mặt vặn vẹo mang theo vô tận oán hận, há miệng về phía các nàng gào thét. Đoan Mộc Nhã không biết dụng ý của Nghệ Nhàn, theo sát phía sau, tiếp theo không ngừng đi vòng quanh, "Chúc thiếu chủ... hắn không ở đây?"
Hỏa linh cẩu có thể cảm nhận được mồi lửa nàng chôn xuống, nhưng hiện tại hỏa linh cẩu đang hộc lưỡi phì phò, bộ dạng tự đắc không lo lắng gì.
Nghệ Nhàn hiểu rõ, "ta biết rồi."
Đoan Mộc Nhã thì thầm nói, "vậy chúng ta đang tìm cái gì?"
Tìm cái gì?
Trước đó nàng dùng thuận phân thân để hỗ trợ, ngược lại dụ Chúc thiếu chủ một lần, làm lần nữa sợ là không được. Nghệ Nhàn tản ra quang linh toàn thân, không nhanh không chậm đi trong quỷ diện, nàng tựa như đạo ảnh sáng dịu, ám linh chỉ cần đến gần sẽ bị quang linh đốt cháy, tiếng gào thét càng nhiều hơn.
Đoan Mộc Nhã càng chạy càng chậm, có vài lần dừng lại, từng chút kéo khoảng cách với Nghệ Nhàn, nàng trộm thở hổn hển, buồn bã nhìn cánh tay của mình sắp bị ma hóa hoàn toàn.
Nàng chỉ mới tiếp cận quang linh Nghệ Nhàn thả ra, cánh tay bị ma hóa tựa như bị lửa thiêu đốt, mặc dù đối phương chằng hề làm gì, chỉ đến gần mà thôi, nhưng cũng đã hao hết sức lực, cảm giác đau đớn lần nữa kéo vào ý thức hải của nàng, nàng cố gắng ép xuống tiếng kêu gào liền xâm nhập vào đầu nàng, lúc nào cũng kêu gào -- giết nàng! giết nàng! giết nàng! giết nàng thì có thể thoát được!
"Tiểu Nhã, ngươi bị sao vậy?"
"Đừng đến đây." Đoan Mộc Nhã hét lên, đề phòng Nghệ Nhàn đến gần mình, hét lớn mới phát hiện Nghệ Nhàn dùng ánh mắt khó tin nhìn mình, nàng nhắm hai mắt mở miệng, giọng khàn khàn "ngươi là quang linh sư, đến gần ta một chút, ta sẽ rất đau."
Đau quá rồi.
Rút gân nhổ xương cũng không hơn được cái này.
Cho dù đã sớm chuẩn bị, nhưng vào lúc này, Đoan Mộc Nhã nhịn không được rơi lệ, khoảng cách giữa hai người là mặt đối mặt giằng co, hết thảy mọi thứ chỉ có nàng là khác.....
Từ khi bán đứng linh hồn, Đoan Mộc Nhã đã chết, còn lại chỉ là túi da Đoan Mộc Nhã bị ám linh dùng, nàng vứt bỏ thân phận luyện đan sư của mình, bằng hữu bên cạnh, người thân duy nhất.
Trải qua mọi chuyện nàng vẫn ngây thơ nghĩ rằng, cho dù sinh mệnh đến khắc cuối cùng, chỉ cần Nghệ Nhàn còn tin nàng, nàng vẫn có thể quay về như trước kia.
Nhưng hôm nay, quay lại không được, không thể quay về được nữa rồi.
Đoan Mộc Nhã tự giễu mình, "bất quá là lừa mình dối người mà thôi."
Nghệ Nhàn nhíu mày, không nói gì nhìn nàng tuyệt vọng xoay người, lúc này nàng vung Cửu Tiết Châm lên, "Quang Diễn!"
Quang Diễn không chút lưu linh phóng quang linh về phía Đoan Mộc Nhã, nếu không có Nghệ Nhàn áp chết, nó đã sớm tinh lọc cánh tay ma hóa của Đoan Mộc Nhã rồi, hỏa linh cẩu bên cạnh Đoan Mộc Nhã cũng nóng lòng muốn thử, thiên tính phóng xuất, hai đứa một lời không hợp liền đánh nhau.
Quang linh và hỏa linh cầu tựa như hai ngọn núi ầm ầm va chạm, đám mặt quỷ ám linh trong trận chiu thiệt nhiều nhất, vừa tụ lại xem thì bị quang linh lẫn hỏa linh làm cho tan nát.
Còn Nghệ Nhàn thì đứng một bên xem mà hỗ trợ, "Tiểu Nhã, ta sẽ không để ngươi chạy mất, ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, ta sẽ cho Quang Diễn dùng quang linh tinh lọc cho ngươi nhẹ nhàng một chút, lại đây."
Đoan Mộc Nhã lần đầu tiên nghe thấy Nghệ Nhàn nói lời ôn nhu nhẹ nhàng như vậy, nàng sợ đến run người, lùi về sau vài bước, không ổn, Nghệ Nhàn như vậy giống như đang bị gì đó kích thích.
Nghệ Nhàn thấy ôn nhu không được, liền đổi dạng tức giận, "ngươi muốn tự mình đi qua hay là để ta bắt ngươi, ngươi cũng biết cho dù ngươi tăng tu vi thì đối với ta mà nói, cũng chủ vô dụng thôi."
Đây chính là sự thật.
Cho dù bao lâu, có mười Đoan Mộc Nhã đi nữa thì cũng không phải đối thủ của Nghệ Nhàn. Còn chưa nói hiện tại Nghệ Nhàn đã bước lên thần cấp, tu vi của nàng bao nhiêu, cũng hơn bán thần cấp ngự thú sư rồi.
"Nghệ Nhàn, ta --"
"Ah, đến rồi."
Đoan Mộc Nhã khó hiểu, lại nhìn thấy Nghệ Nhàn chớp mắt nhìn thoáng qua bên cạnh nàng, nàng thậm chí còn không phản ứng kịp, liền bị quang linh bức thở không thông, giây kế tiếp chỉ nghe tiếng cười Nghệ Nhàn bên tai nàng ân cần hỏi thăm, "Chúc thiếu chủ, đã lâu không gặp."
Đoan Mộc Nhã kinh ngạc, quay đầu nhìn thấy mặt Chúc thiếu chủ, đang thò ra ở trên không sau lưng nàng.
Vẻ mặt Chúc thiếu chủ âm trầm nụ cười còn chưa kịp thu lại, đã bị Nghệ Nhàn túm lấy kéo ra một nửa khỏi hư không, hắn thẹn quá thành giận nói, "buông tay, ngươi bắt ta thì có lợi ích gì!!!"
Hắn bất quá chỉ là kẻ xem kịch vui, muốn xem bộ dạng đám người kia hoảng loạn, không ngờ nữ nhân này tinh ranh, có thể dự đoán được hành động tiếp theo của hắn.
Nghệ Nhàn túm chặt không buông, hai bên đang lôi kéo, trận pháp cũng bị xé ra vài đường. Đoan Mộc Nhã nhìn bọn họ như đang chơi trốn tìm, một cái hiện một cái biến mất, nàng nhìn cũng không kịp.
Nghệ Nhàn nhanh chóng dùng Đả Thần Tiên trói người lại, mất cũng không ít sức, "nếu ngươi vô dụng thì ma nữ cần gì không tiếc thân chạy ra cứu ngươi? ta nghĩ, ngoài bộ da của ngươi ra thì vẫn còn có chút công dụng, nếu không dùng được cũng không sao, đến khi đó ta giết chết ngươi rồi thì cũng có thể biết được một chút chuyện chưa rõ."
Đoan Mộc Nhã cuối cùng cũng phản ứng được, vừa rồi Nghệ Nhàn dường như chị diễn trò với nàng?
Chúc thiếu chủ phì cười, tựa như nghe chuyện cười, "chỉ với ngươi, ngươi dám giết ta?"
Rắc --
Tiếng hét thảm so với tạp âm còn nhọn hơn, Đoan Mộc Nhã cũng run hai cái, nàng chỉ không nhìn rõ đã nghe thấy tiếng vang giòn rụm.
Nghệ Nhàn bẻ một tay của Chúc thiếu chủ, tựa như không có việc gì lớn, "ta có bản lĩnh bắt được ngươi, thì cũng có bản lĩnh giết được ngươi, đừng tưởng ta không dám khiêu chiến cổ năng lượng thần bí sau lưng ngươi?"
Chúc thiếu chủ đau đến mặt biến dạng, "ngươi, nữ nhân không biết tốt xấu."
Nghệ Nhàn cười nhạt, "ta nhìn Chúc thiếu chủ đoán thử, là kẻ đứng sau lưng ngươi đến cứu ngươi hay là ma nữ đến, nếu không ngươi hét thêm tiếng nữa đi?"
Dứt lời, không chờ đối phương mặc cả.
Nghệ Nhàn bẻ luôn cánh tay còn lại của hắn, không ngoài dự liệu ngoài tiếng hét của Chúc thiếu chủ còn có tiếng mắng chửi người khó nghe bên tai, nàng có tai như điếc thưởng thức cánh tay của đối phương, "nhìn đi, như vậy mới tương xứng chứ."
Chúc thiếu chủ trợn mắt, cảm giác nữ nhân trước mắt thần kinh không bình thường, hắn im miệng không nói, nhịn đau, ánh mắt nhìn Đoan Mộc Nhã, nhìn xung quanh rồi nói, "sao ngươi biết được ta sẽ xuất hiện sau lưng nàng? ngươi có thể biết trước được?"
Nghệ Nhàn cười giễu, nàng cũng không biết trước được, nhưng nàng tin cho dù nàng cũng đoán được tương lai, cũng có cách để thay đổi nó.
Chúc thiếu chủ thấy mặt nàng khinh thường, càng khó hiểu, "ta trốn tốt như vậy, ngươi làm sao biết được?"
Nghệ Nhàn, " rất đơn giản, ngươi hận ta, cũng rất hận nàng."
Chúc thiếu chủ khó hiểu, " phải, hận không thể lột da các ngươi."
Nghệ Nhàn cãi nhau với Tiểu Nhã, " nếu như hai nữ nhân chúng ta đánh nhau, có phải ngươi cũng rất thích đúng không? đặc biết muốn biết là ta giết nàng trước, hay là nàng giết ta trước?"
Tròng mắt gian xảo của Chúc thiếu chủ liếc qua liếc lại Nghệ Nhàn và Đoan Mộc Nhã, liền hiểu ra, " nên ngươi gài bẫy bản thiếu chủ!"
Nghệ Nhàn cũng không định kéo Chúc thiếu chủ xuất hiện, nhưng Đoan Mộc Nhã vô tình nhắc nàng. Nàng nghĩ, ma nữ hận nàng như vậy, còn phảy huyết sát trận, muốn nhìn người bị nhốt giãy dụa ra sao, tiện thể bỏ xuống giếng có thù tất báo của nó.
Mọi hành động của các nàng đều bị ma nữ và Chúc thiếu chủ giám sát, sao lại không làm chứ?
Cho nên, nàng tạo hỗn loạn, khi đến lúc nàng sẽ hạ thủ tinh lọc Tiểu Nhã, dùng cách này giảm đi tốc độ ma hóa của đối phương.
Nghệ Nhàn, "cho nên, ngươi đang tính chờ ma nữ đến cứu ngươi, hay là chờ ngọn núi lớn sau lưng ngươi đến cứu --"
Một đoàn sương đen lướt còn nhanh hơn chạy, mang theo giọng nói mềm mại của ma nữ, " ngươi muốn nhìn thấy ta, không cần tốn sức như vậy, gọi ta một tiếng là được."
Sương đen hạ xuống đất, ma nữ hiện hình, nàng mặc một bộ đồ đen, hai người đứng đối mặt, tựa như gương phản chiếu.
Đoan Mộc Nhã há hốc kinh ngạc, "Nghệ Nhàn, nàng, nàng --"
Nghệ Nhàn nhịn không được nhíu mày, nàng biết ma nữ có nhiều khuôn mặt, thậm chí còn có nhiều thân thể để dùng, xé một cái thì có cái khác, nhưng dùng túi da của mình thức sự khó chịu a, " bất quá là đồ giả thôi."
Ma nữ cười to, thậm xíc kéo quần lên nhón chân đi một vòng, sau đó nhịn không được sờ mặt mình, " ta cảm thấy khuôn mặt này của ngươi dùng rất tốt, trước kia nữ nhi của ngươi nhìn thấy còn chủ động đi theo ta."
Đáy mắt Nghệ Nhàn u ám, " ngươi có chắc ngươi không dùng ám linh khống chế nàng, mới câu nàng đến trận pháp này?"
Nhị Lam tuy nhỏ, nhưng so với Tiểu Lam khôn khéo hơn một chút, vừa hung vừa lì, tính tình này không biết giống ai, nhưng lại giống một phần của nàng và Lam Đồng hợp lại.
Nghệ Nhàn cũng không tin, tiểu gia hỏa tự theo một cái nương giả mà chạy mất, thần không biết quỷ không hay, đến cả tiểu kỳ lân cùng Miên Hoa Đường cũng không biết được.
Nàng cười lại, " kỳ thật chúng ta cũng không cần cãi nhau, gọi nàng đến xem nàng theo ai sẽ biết thôi? "
Ma nữ cong miệng bộ dạng như biết trước, " Nghệ Nhàn, ngươi có ý gì ta biết rất rõ. Ta có ý gì thì ngươi lại không biết được."
Nghệ Nhàn vờ như không có gì, trong lòng cũng lộp bộp một cái, " thật? "
Ma nữ khẽ gật đầu một cái, " ta biết ấu tể nhân tộc các ngươi rất yếu, nàng cũng thật đáng yêu, tạm thời ta cũng không muốn nàng chết nhanh như vậy, nhưng mà, ngược lại ngươi cũng nên trả giá trao đổi một chút gì đó."
Nhị Lam không phải mục tiêu của nó.
Nàng bị lừa.
Nghệ Nhàn cảnh giác, còn không biết đối phương muốn đổi cái gì, ngực đau xót, một sơi tơ hồng từ sau lưng xuyên qua ngực nàng.
Nàng chợt nhớ về nhiều năm trước, nàng và Đoan Mộc Nhã nằm trong rừng Ai Nhĩ Pháp, nhìn sợi tơ hồng này dụ cây thuốc đến gần, một đầu cột mồi, một đầu ở cổ tay người kia.
Nhiều năm sau, nàng trở thành con mồi trong tay người khác.
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ:
Phượng Hoàng, Nhị Lam phiên ngoại hắc →_→
Trước đó ta còn nhớ kỹ.