Chương 297: Luân bàn
Tiểu kỳ lân từ trên trời rơi xuống, khiến Miên Hoa Đường càng thích thú hơn, có lẽ là cùng từ Huyễn Thú Cốc đi ra, hai người thay nhau tiến lên, phối hợp rất nhanh.
Miên Hoa Đường tạo sóng biển lớn, tiểu kỳ lân dùng phong linh đem các nàng tránh khỏi chỗ này, độ chính xác ăn ý cực cao.
Nghệ Nhàn, "..."
Toàn bộ nghi vấn trong lòng nàng hoàn toàn chết rụi.
Nghệ Nhàn thấy các nàng có dính vào thì cũng biết ứng phó như thường. Nàng bay lên không trung, từ trên nhìn xuống đoàn quân bạch cốt, tựa như đám máy móc đè nhàu bò lên, rồi ngã xuống, rồi lại bò lên, tuần hoàn vô hạn. Biển máu cuộn trào mãnh liệt trong gió, qua một hồi đánh nhau cũng không thấy máu biến mấy.
"Ta đi xem thử."
"Ai?"
Nghệ Nhàn thoát khỏi quỷ đạo bảo vệ của tiểu kỳ lân, nàng đi ngược cũng không thành vấn đề, không sợ máu văng lên, "dưới biển máu hình như có giấu thứ gì đó, tháp nhỏ, ngươi đến xem một chút."
Tháp nhỏ bên vành tai nàng rung mấy cái, cẩn thận bò ra ngoài, rất nhanh lại chui về, dĩ nhiên không nói được gì.
"Quan Diễn, hỗ trợ ta, ta muốn xuống dưới nhìn."
"Được."
Nghệ Nhàn lao xuống, đối diện là biển máu đỏ. Mặc dù phòng ngự trùng điệp nhưng lồng năng lượng cũng không ngăn được mùi hôi thối, lao xuống tạo thành một vòng cung có thể cản được đống bạch cốt tinh, đập vào mắt là một thứ to lớn, bị máu che đi, lúc ẩn lúc hiện.
Thực sự có!
Nàng cố gắng đến xem, bạch cốt tinh trong biển máu cố gắng nhảy lên cản nàng lại.
Lồng năng lượng cũng không thể giữ lâu được giúp cho nàng, nàng chỉ kịp nhìn xuống rồi nhanh chóng ra ngoài. Miên Hoa Đường di chuyển di chuyển, chuyển đến chỗ nàng hiện tại, "Nghệ Nhàn! ngươi chạy xuống dưới thế nào rồi?"
Nghệ Nhàn đau đầu, tình huống này cần có Tề Vận, nhưng không biết người đi đâu rồi. Nói với hai ấu tể trước mắt, tựa như không nói rồi a, "ta cảm thấy đường chúng ta rời đi luôn ở trên cái hình tròn đó."
Nếu có điều kiện nàng cũng muốn đến gần nó, tìm được then chốt.
Dù có lồng năng lượng luân phiên, nhưng linh lực hao hết nàng khi đó cũng sẽ tàn phế. Nghệ Nhàn chịu qua vài lần bất lực, cũng không muốn để mình ở trong tình trạng không đường lui được.
Miên Hoa Đường cúi đầu, nhìn biển máu dưới chân hồi lâu, hai mắt trợn tròn, nóng lòng muốn thử, "hay là, chúng ta liên thủ móc nó!"
Tiểu kỳ lân lắc đầu liên tục, cố gắng dùng phong linh cản lại hành động điên cuồng của Miên Hoa Đường, dưới tình thế cấp bách, còn phun ra một đoàn hoa, biển máu bị các nàng làm bốc hơi đến cực hạn, sau đó bốc lên.....
Không làm được a!
Nghệ Nhàn cũng bị tiểu kỳ lân vội vàng phun lửa bị kinh hách, thấy mũi nàng có hơi nước, vội vàng trấn an nói, "đừng, đừng gấp, còn có cách tốt hơn."
Miên Hoa Đường bị phong linh dính mặt, vài cọng tóc còn bị lửa thiêu cháy, nghe Nghệ Nhàn nói có cách, hai mắt sáng lên, "cách gì?"
Nghệ Nhàn nhẹ búng tháp nhỏ một cái, tháp nhỏ giả chết làm trang sức không nhúc nhích, "hay để ta cho Miên Hoa Đường xông vào cửu linh tháp lần nữa, sau đó thù mới hận cũ chúng ta cùng tính một lượt luôn nhé."
Trước kia rèn luyện, bị tháp linh trong cửu linh tháp tính kế, Nghệ Nhàn còn nhớ kế ngáng chân của nó, Miên Hoa Đường gật đầu liên tục, "được, được."
Tháp nhỏ nháy mắt run ba bốn cái, cảm giác bị lôi linh đánh đột nhiên hiện lên.
Nghệ Nhàn dùng ngón tay nhẹ chọc nó, "ta nhớ tầng thứ hai trong tháp có sông băng, hay là điểm cho nó một chút sắc, tuy màu trắng thuần khueste, nhưng màu đỏ cũng khá diễm lệ, ngươi cảm thấy thế nào?"
Rầm --
Tháp nhỏ nhẹ nhàng ứng tiếng, ở trước mặt Nghệ Nhàn cọ cọ lại lớn thêm một ít. Nghệ Nhàn nhìn nó ủ rủ bộ dạng không tình nguyện, đúng là bị dáng vẻ này làm cho thương cảm, vì không thể nói chuyện với nàng, nàng cũng không biết ép kiểu này có tốt với tháp nhỏ không.
Nàng đột nhiên có ý tưởng khác, "kỳ thực, còn một cách không hẳn chắc chắn lắm, ngược lại không ép ngươi ăn mấy thứ không dinh dưỡng."
Tháp nhỏ liền dựng người ưỡn thẳng lưng.
Nghệ Nhàn, "không phải ngươi nuốt một cái không linh tộc đó sao, nếu nàng có thể xé hư không, đem cái biển thúi này dời đi, hoặc để vị Từ đại nhân mở một cái khác để đựng, coi như là một cách a."
Tiểu kỳ lân gật đầu, xem ra rất tán thành ý kiến này.
Lần này, tháp nhỏ không cần thúc giục, lại rất phối hợp trước sau đem hai người nhổ ra. Bạch Lộ cùng Từ đại nhân suýt chút đụng phải đám bạch cốt tinh kia, mặt các nàng cách mặt biển máu chỉ thiếu 10cm nữa, lúc hai người bị Miên Hoa Đường kéo lên, bộ dạng còn đang hoảng sợ.
Nhìn phản ứng này, đúng là không như giả vờ.
Nghệ Nhàn thấy các nàng dường như không biết rõ chuyện ở đây, "tháp nhỏ ngươi ở một bên giám sát là được rồi, nếu các nàng có hành động nào, thì đem các nàng nhốt vào trong tháp."
Tháp nhỏ, "rầm!"
Bạch Lộ còn chưa hoàn hồn, "ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì!"
Vị Từ đại nhân kia so với nàng bình tĩnh hơn nhiều, có vẻ thất kinh hơn, đôi mắt câu hồn đang nhìn xung quanh, hoảng sợ đều đọng tại khóe mắt, nhu nhược khiến người đau lòng, nếu đổi thành người thương hương tiếc ngọc, nói không chừng lại ôm vào lòng an ủi một hồi, đáng tiếc nàng gặp phải Nghệ Nhàn ý chí sắt đá.
Nghệ Nhàn chờ các nàng nhìn thấy rõ hoàn cảnh, kiên trì nói, "như các ngươi đã thấy, hiện tại chúng ta là châu chấu cùng một thuyền, ta bị nhốt lại ở đây, thì các ngươi cũng bị nhốt ở đây, nếu như vậy, chúng ta không phải nên cùng nhau xem sao?"
Bạch Lộ lần đầu thấy được độ vô sỉ của Nghệ Nhàn, tức đến run rẩy toàn thân. Nhưng lại Từ đại nhân lại nhu nhược hỏi, "ngươi muốn chúng ta làm cái gì?"
Nói chuyện với người thông minh, đúng là không cần phí sức a.
Nghệ Nhàn, "rất đơn giản, ta cần các ngươi giúp chúng ta dời biển máu này đi."
Bạch Lộ lại suy nghĩ một chút, đang lúc Từ đại nhân sắp trả lời thì lại kéo đối phương, "nhìn ngươi không giống như gặp như chúng ta, nếu chúng ta thực sự dời nó, thì được lợi gì?"
Không linh tộc từng đơn thuần, sau khi đến Cửu Hi đại lục hun đúc, cũng đã học được cách đùa giỡn rồi a.
Cũng may Nghệ Nhàn đã sớm nghĩ đến chuyện này, "dĩ nhiên cũng không để các ngươi làm không công. Chờ ta tra rõ mọi chuyện, ta sẽ đồng ý cho một trong số các ngươi rời đi."
Mắt Bạch Lộ sáng lên, nhưng sau đó, "tra rõ mọi chuyện là sao?"
Nghệ Nhàn miễn cưỡng nhìn nàng một cái, không định giải thích thêm, "Bạch Lộ, ngươi không có tư cách nói chuyện với ta. Nên biết chuyện này, tháp nhỏ cũng có thể làm, đồng ý hay không, ta cho các ngươi thời gian ba hơi thở để tính."
"Một!"
"Hai!"
Hai người nhìn nhau, cuối cùng Từ địa nhân kéo tay Bạch Lộ, "được, ta đồng ý, nhưng ngươi cũng phải chờ ta thu hồi bí địa."
Nghệ Nhàn, "???"
Bạch Lộ tức giận nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn, "đại nhân tối đa chỉ có thể làm một cái bí địa, bất quá bí địa bị nó tiêu hóa cũng không còn rồi."
Nó, dĩ nhiên chính là cửu linh tháp một ngụm nuốt trọn bí địa.
Tháp nhỏ đắc ý lắc lư, Nghệ Nhàn nghi ngờ nó đang vui vẻ múa may, nhưng cái tháp này nhìn bề ngoài rất chi là dối trá, không có chứng cứ.
Từ đại nhân vung tay lên trời, ánh mắt thành kính, toàn thân lộ ra ánh sáng thánh khiết, cộng thêm một thân trắng tinh phiêu diêu, từ xa nhìn lại, cực kỳ giống tiên nữ rơi xuống phàm trần. Lần đầu Nghệ Nhàn nhìn thấy nàng, đã cảm thấy nàng và Từ Dao trên người có một cỗ đạm nhiên không màng thế sự, hiện tại cũng đã hiểu được.
Không linh tộc sống trong hư không, với sự đạm nhiên này của họ không đáng để xuất hiện vào đời,
Nhưng mà, đáng tiếc.
Trong lúc Nghệ Nhàn tiếc hận, một vòng xoáy hư không xuất hiện bên cạnh các nàng, gió lớn này lực hút mười phần có thể xé rách các nàng, nếu không có tiểu kỳ lân che chở, dùng phong linh đối kháng, thì biển máu núi thây chưa bị đưa đi các nàng đã bị hút vào hư không của Từ đại nhân trước rồi.
Tháp nhỏ bay trong gió, còn phải canh chừng Từ đại nhân, phòng ngừa nữ nhân này chạy mất.
Đều nói nước đổ rồi thì khó hốt, Nghệ Nhàn tận mắt thấy một màn này, biển máu bị dời đi như bổ núi lấp biển, rót vào trong bí địa, thanh thế lớn, nhìn biển máu cùng đám bạch cốt tinh bay vào trong, tháp nhỏ kích động không thôi, xoay một vòng trước mặt Nghệ Nhàn.
"Đến khi đó cũng không được tiêu hóa như lần trước nữa."
"Rầm!"
Nếu không muốn tiêu hóa biển máu vào bụng thì vui rồi. Nghệ Nhàn nhắc nhở một câu, nhìn thấy bạch cốt tinh cuối cùng bị thu vào, Từ đại nhân mệt mỏi ngã vào lòng Bạch Lộ, "đến tầng thứ chín của tháp, nghỉ ngơi cho tốt."
Bạch Lộ lúc bị dời đi chỉ kịp trừng mắt liếc nàng.
"Thứ đồ đó hiện ra."
"Oa."
Biển máu biến mất, một cái vòng tròn lớn khắc hình hiện ra trước mắt các nàng, trước đó bị máu che không thấy rõ, hiện tại đã có thể thấy rõ, Nghệ Nhàn theo trực giác một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân xộc lên đại não, nàng rùng mình một cái, "cái định mệnh, cái này có bao nhiêu con mắt a."
Tiểu kỳ lân lên tiếng, phốc một cái phun mấy ngụm hỏa, như muốn đốt máu bốc hơi hết hoàn toàn. Nghệ Nhàn cũng không cản, kết quả khi chúng hoàn toàn lộ ra thì nó bắt đầu chuyển động.
Miên Hoa Đường, "chúng nó chuyển động!"
Một đống mắt chuyển động, động tác khá chậm, cà xịch cà xịch tựa như cái máy, trước tiên là qua trái, sau đó thì qua phải, cuối cùng lại nhìn các nàng.
Vừa rồi tháp nhỏ còn bị mấy con mắt này nhìn chằm chằm đến run rẩy, sau đó vèo một cái chui vào tai Nghệ Nhàn làm đồ chết.
Ngược lại Miên Hoa Đường không chút e ngại nhảy xuống, cố gắng dùng tay kiểm tra, lại bị Nghệ Nhàn kéo lại, "Miên Hoa Đường ngoan một chút a, ở chỗ này đừng đụng vào."
Miên Hoa Đường đau đầu, thấy tiểu kỳ lân không ngừng phun lửa với đống mắt, lúc này cũng phóng lôi linh chơi, ngân quang xuất hiện đống mắt kia vội nhắm lại.
Nghệ Nhàn chỉ cảm thấy vô số con mắt đung đưa trước mắt nàng, người nhìn choáng váng, nàng vuốt trán, nhìn chằm chú sau đó lại nhìn thêm cái nữa, rồi lại không có gì, lúc nàng đang ở trong một căn phòng âu mỹ sang trọng....