Chương 295: Đồng nguyên
Nghệ Nhàn chỉ nghe kể lại, chưa từng nghĩ đến ở thời không này lại thực sự nhìn thấy A Mông đầu chim thân người trong hình thái khác là đầu sói đuôi rắn, có người nói vị ma thần này ngoài việc phun được lửa trong miệng, còn có thể biết được tương lai.
Tề Vận, "biết được tương lai, không phải giống tiên tri ở Tinh Linh tộc sao."
Lam Đồng nghi ngờ vò đầu, "nếu thực sự như vậy, đám kia cùng bức tranh này bộ dạng giống nhau vài phần đều chẳng là A Mông hết sao, như vậy rất lợi hại đúng không?"
Nghệ Nhàn, "dĩ nhiên không phải."
Tranh vẽ chỉ là một kiểu tượng trưng, bán thú nhân mặc dù nhìn giống, nhưng chủ là tàn thứ phẩm do đám người kia sáng tạo thành, không có năng lực của A Mông, A Mông chỉ là một phần có trong truyền thuyết.
Không, hiện tại còn đang để trong xà tộc thờ a.
Nghệ Nhàn suy nghĩ không chỉ có điểm này, "theo ta biết được A Mông là ma thần, xà tộc dùng người sống hiến tế, thật ra muốn làm cái gì?"
Dùng thất long châu triệu hồi ma thần sao?
Sao nàng cảm giác như chìm trong tà giáo a?
Chát!
Tề Vận chợt vỗ tay một cái, tiếng vang khá lớn, đúng là khiến mọi người sợ giật mình, nàng hưng phấn xoa tay, "không biết các ngươi còn nhớ đến bàn khổng lồ trong cửu linh thấp không."
Tay ma từ dưới vực sâu mọc lên, dù chưa xuất thế, nhưng cũng dày vò các nàng một hồi, suýt chút thì toi. Chuyện liên quan đến vực sâu, các nàng đều nhớ rất kỹ.
Tháp nhỏ tự bế bị điểm danh, liền lắc lư một vòng. Nhưng cũng không biết xảy ra chuyện gì, mỗi vòng không ngừng run lên, run càng nhiều hơn tựa như bị bệnh.
Đến cả Tề Vận cũng cảm giác cửu linh tháp khác thường, "nó bị sao vậy?"
"Không biết, có lẽ đang tiêu hóa."
Bí địa lớn như vậy, muốn dung hợp cũng phải tốn chút công sức, có thể là đám bán thú nhân được thả ra đang bắt đầu công kích tháp, hoặc là Bạch Lộ và người không linh tộc kia đang nghĩ cách phá phòng ngự của tiểu tháp, mỗi chuyện đều có thể.
Nghệ Nhàn nhìn cửu linh tháp, "nếu bức tranh này có liên quan đến vực sâu, thì mọi chuyện cũng có thể nói xuôi được."
Lam Đồng đầu óc mơ màng nhìn các nàng nói ngươi một câu ta một câu, không để ý bị đá một cái lảo đảo, vừa định nổi giận, thì thấy đầu sỏ gây chuyện tiều kỳ lân nhìn nàng bĩu môi.
Nàng men theo ánh mắt nhìn, thấy trên đài đá hiến tế tiểu gia hỏa đang nhảy nhót, nàng nghiêng đầu nhỏ dùng trảo vỗ vỗ người nằm trên đài đá, người kia không để ý, nàng lại bò đến ao máu trên đài nhìn.
Lam Đồng, "!!!! Tiểu Lam!"
Nghệ Nhàn nhéo nàng một cái, chuyên ngắt ở chỗ thịt mềm xoay xoay, Lam Đồng đau đến hít khí, "lần nào kêu ngươi trông con, ngươi cũng không trông được."
Lam Đồng cũng oan uổng, nàng luôn trông chừng, nhưng chỉ mới chớp mắt một cái, "không đúng, quan trọng là nàng làm sao đi lên được a."
Tế đài rất cao, vì phía trước còn có một vũng máu lớn, hình tròn bao lấy tế đài này, còn có trụ đá vây quanh, độ cao cũng đến ngực Nghệ Nhàn. Tiểu gia hỏa có ngồi thì cũng chỉ đến hông Nghệ Nhàn, huống chi còn cách một cái ao tròn.
Thời gian như vậy cũng khó leo lên, đến cả chạy nhảy không để ý có thể nhảy vào ao máu, đừng nói gì là thần không biết quỷ không hay mà xuất hện trên tế đài.
Tề Vận đúng lúc nhắc nhở, "hình như vừa rồi ta thấy được một cơn gió... " thổi qua nha.
Nghệ Nhàn và Lam Đồng cùng nhìn về phía tiểu kỳ lân, người kia theo bản năng lùi ba bước, vẻ mặt vô tội. Nàng thả phong linh, dùng gió nâng Tiểu Lam lên bộ lông cũng dựng theo, tiểu gia hỏa ngao ngao vui vẻ xoay xoay, cho đến khi chen vào được tế đài máu trên kia.
Bịch!
Ba người, "..."
Tiểu kỳ lân run một cái, dùng phong linh bao bọc đưa Tiểu Lam bình an hạ đất, da lông trên người không dính máu. Nghệ Nhàn và Lam Đồng còn chưa kịp dạy dỗ nàng, xung quanh đèn chập chờn sáng lên, tựa như ban ngày, đem góc nhỏ khắp nơi chiếu sáng.
Rắc rắc.
Âm thanh ván cửa bị đẩy ra, nương theo đó là tiếng bước chân bịch bịch nặng nề, từ xa đến gần.
Có người vào!
"Kỳ quái, chỗ này bỏ không có vài ngày, sao lại đổi rồi, vị đại nhân này đúng là ăn ghê thật."
"Câm miệng!"
"Nhu cầu của đại nhân sao có thể cho ngươi nghi ngờ."
...
Ba người nhìn nhau, không ngờ hai tiểu tử hồi đồ kia khiến cho tế phẩm rơi xuống ao máu sớm, khiến những người còn lại chạy đến đây.
Vừa rồi các nàng đã kiểm tra qua, vốn không có ai.
Nghệ Nhàn nhìn tế phẩm rơi xuống ao máu, trước khi rơi cũng đã chết rồi, không ngờ mặt nước yên tĩnh lại nổi bọt bóng, ngay giữa đó nổi lên vòng sóng, tách tách, rất nhanh nuốt vào cổ thi thể kia, cuộn vài vòng sau đó phun ra một đống xương trắng, đỏ trắng dính nhau, khiến người ta thấy kinh tởm.
Ba người bị một màn này hù cho phát lạnh, cũng may không có đề cập đến việc trốn vào ao máu.
Bịch bịch bịch --
Tiếng bước chân trầm ổn tựa bùa đòi mạng, ba người nhìn nhau, cuối cùng thống nhất trốn không được, mà không cần trốn!
Lúc này Tề Vận thả lỏng dựa trên vách tường, một luồng gió cũ nhẹ nhàng cuốn lấy sợi tóc nàng, nàng ngẩn ra, thì thấy vách tường sau tấm tranh vẽ có một cái khe hở.
Đi rồi!
Khi cánh cửa đá khép lại lần nữa, hai xà tộc cõng một tế phẩm hôn mê đến, một luồng gió thổi ngọn đèn chập chờn, khiến thân ảnh cao to của bọn họ lắc lư hai cái, một người trong đó ngẩn ra, nghĩ thầm, kỳ quái, gió đâu ra a.
Trong mật thất còn có mật thất khác.
Đoàn người Nghệ Nhàn trong khắc cuối cùng đi vào trong, quang linh di chuyển ở không trung, chiếu sáng cả mật thất này, không gian so với tế đài bên ngoài to gấp ba, thiết kế tầng thượng khá là thời thượng, có tranh bách thú, trong đó có sư thú tộc Lam Đồng quan tâm nhất, nhưng lại thiếu đi đôi cánh, nhìn bề ngoài chỉ giống sư vương trong núi.
Lam Đồng ngẩng đầu nhìn một hồi, "thật ra là ai vẽ, nhìn không giống."
Tề Vận, "các ngươi nhìn xem, trên mặt tường này đều là hình vẽ."
Nghệ Nhàn đến gần xem những hình vẽ, từng hình đều là cách đi săn của bách thú thời viễn cổ, cùng với cuộc sống bán manh hàng ngày.
Cái gì mà đại sư tử lăn lăn bán manh, đúng là giống cuộc sống của tiểu ngọt ngào nào đó. Nếu liên kết thú trong tranh cùng thú nhân tộc với nhau xem, thì giống như bộ phim về thế giới động vật.
"Ai nha, ngươi đỏ mặt cái gì?"
"Làm gì có!"
Lam Đồng che giấu, suýt đè bẹp Tiểu Lam sau lưng, tiểu gia hỏa tức giận cào nàng mấy cái, Nghệ Nhàn thấy nàng lén lút, hai tai đỏ lên, càng hiếu kỳ, "để ta xem coi."
Lam Đồng vội cản lại, cuối cùng bị Nghệ Nhàn xách tai lôi ra, "bộ dạng ngươi chột dạ lén lút, nhìn như tiểu cô nương mới biết yêu ah....."
Bức tranh này được vẽ lại khi xuân về động vật thường làm mấy chuyện như vầy, quan trọng không biết được bảo tồn thế nào, vẽ cũng rất là rõ ràng, nếu không nhìn kỹ thì chỉ nghĩ là động tác gì đó thôi.
Lam Đồng nhìn biểu tình mặt Nghệ Nhàn lạnh nhạt, cố gắng che mắt Tiểu Lam hiếu kỳ, "quá thô tục, sư thú tộc không giống như vậy."
Nghệ Nhàn liếc nàng, đánh giá khách quan, "vẽ rất chi tiết, tựa như tận mắt nhìn thấy."
Tề Vận đối với cái này chỉ biết hứng thú chậm rãi thưởng thức, nàng nhìn qua nhiều hình ảnh, "Nghệ Nhàn ngươi đến xem một chút, chỗ này không giống."
Mấy trắm bức họa, cuối cùng lại xuất hiện một người.
Tề Vận chỉ nam tử tóc dài trong tranh, rồi chỉ qua bức tranh phượng hoàng, "bức này cùng bức trước kia dính liền nhau, hắn không biết dùng cách gì biến thành người."
Hả?
Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng vội vàng chạy đến, Tiểu Lam sờ trộm phát hiện hai mẫu thân không quản nàng, liền vươn cổ nhìn tiếp lại bị che đi, ánh mắt tiều kỳ lân cũng nhìn chằm chằm bức vẽ này, chậm rãi đi tới, cuối cùng dừng giữa bức tranh.
Két két két ---
Nàng dùng chân bào bào.
Nghệ Nhàn bước lên muốn cản lại, trong những bức họa này dường như là hình ảnh ban đầu của huyễn thú tộc và thú nhân tộc, bất quá một phần thú trong đó vì nguyên nào đó biến thành người, một phần còn lại vẫn duy trì hình thú, cho đến khi trở thành một bộ phận sau đó một người đi mỗi ngã, bọn họ đi theo hai đường khác nhau hoàn toàn....
Huyễn thú trở thành công cụ cho nhân tộc ty luyện, thú nhân lại am hiểu công kích vật lý, tôi luyện thân thể, qua thời gian dài biết biến hình thành hai hình dạng, còn một loại không thể hóa hình thú, một loại có thể hóa hình thú hoặc hình người, gọi là thú nhân tộc.
"Tiểu kỳ lân, đừng cào đường."
"Ngao."
Rắc rắc
Nghệ Nhàn vừa định đến gần tiểu kỳ lân, thì cảm giác mặt đất chấn động dưới chân.
Mọi chuyện xảy đến quá nhanh, nàng chỉ kịp đem Nhị Lam trong ngực tung lên, cả người cũng biến mất trước mắt mọi người. Tiểu kỳ lân dùng phong linh đỡ lấy Nhị Lam, để nàng vịn đứng vào vách tường, tiểu gia hỏa trừng mắt nhìn, nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn biến mất, một hồi lâu liền gào khóc kêu, "nương --"
Nghệ Nhàn thử vài lần không tìm được điểm tiếp, nhưng trong tiếng gió nghe thấy tiếng leng keng, "tháp nhỏ?"
Coong --
Tháp nhỏ phát sinh động tĩnh rất nhỏ, âm thanh cách nàng cũng gần hơn, thì lại có chút chói tai. Tuy ở nơi tối om nhưng nàng lại cảm thấy yên tâm.
Có cửu linh tháp rơi cùng, tựa như không có gì quá xấu.
Nghệ Nhàn không kháng cự, kiên trì chờ đáp đất. Lam Đồng và Tề Vận trong mật thất cũng vội đến choáng, các nàng nhào đến chỗ nàng mất tích, nhưng chỗ đó không có gì khác.
Lam Đồng dùng sức đạp mặt đất, muốn đánh nát chỗ đó, "Nghệ Nhàn!"
Tề Vận vỗ vỗ, dán tai lắng nghe, "đừng đập, nếu ngươi hủy mật thất, đến khi đó chúng ta không tìm được Nghệ Nhàn."
Lam Đồng gục đầu, Tiểu Lam phi lên đầu nàng, cào cào khiến đầu tóc nàng như ổ gà, "không sợ, không sợ, nhất định sẽ tìm được nương."
Nhị Lam lảo đảo nghiêng ngã đi tới, khó có được một lần không ghét bỏ nàng, chôn trong ngực nàng y y a a không biết nói gì, quả đấm nhỏ năm chặt, hướng vào người nàng bắt chuyện....
Tề Vận nghĩ đến đau đầu, không quên kiểm tra chỗ đứng vừa rồi của mọi người, "các ngươi đứng dán tường đi, để ta thử xem."