Chương 284: Khí tức
Nhìn đám thú nhân khinh người, nàng cứ nghĩ chỉ cần quẹt chút lửa thì sẽ cháy. Nhưng thiếu niên kia chủ trì thì ngược lại, nói xạo vài câu đã dời được sự chú ý của thú nhân kia.
Với quyền lợi con nối dõi của xà tộc, xà tộc kia cũng thực sự đau lòng ấu tể của hắn.
Nghệ Nhàn lần lượt vào từng nhà bị trông coi, xột xoạt cũng không sợ khí tức của mình. Thì thấy một con chuột to tròn lông hai màu trắng vàng đang chạy tới chạy lui trong động đá, hình như hơi quá mức. Cuối cùng qua lại chạy đến chỗ phòng vị Chúc thiếu chủ, cẩn thận rời xa đám lính gác, ở trong khe đá chật vật bò a bò, tháp nhỏ bay vèo vèo đúng là không có mắt, đụng nàng một cái, Nghệ Nhàn liền chạy vào căn phòng có mền, suýt chút hiện hình người.
Đầu sỏ gây chuyện chặn cửa động, Nghệ Nhàn hết cách, không tiếng động lăn hai cái, nhón chân nhìn thiếu niên thản nhiên uống trà.
Nhưng Lục đại nhân thì lại vô cùng nôn nóng, hắn đi tới đi lui, ngồi một chút, đứng một chút, ngồi nửa người, trong thời gian đó hắn nhìn Chúc thiếu chú nhàn hạ, tức giận hất đổ chén trà bên cạnh tay mình, "thiếu chủ thực sự uy phong a, khiến ta như vậy, không phải là kế hay sao."
Nghệ Nhàn nghĩ thầm, xem ra ngươi nghĩ oan cho vị thiếu chủ này a, nhìn đối phương có dự tính trong lòng, xem ra đã nắm chắc việc tìm được hùng thủ a.
Rút gân lột da?
Con chuột vàng, giơ tiểu trảo lên, sờ soạng khuôn mặt mao nhung của mình, nàng muốn xem đối phương làm sao để lột da rút gân nàng.
"Thiếu chủ, không xong rồi."
"Luật và Vũ đại nhân bọn họ đánh nhau."
Chúc thiếu nên xốc mí mắt, lộ ra nụ cười hiểm ác, "loại chuyện nhỏ nhặt này không cần đến báo dơ tai của ta, các ngươi cũng chả có lợi gì!"
Lục đại nhân bên cạnh cười giễu, "Chúc thiếu chủ quý nhân bận chuyện, ta cũng không định quấy rầy."
Dứt lời, không chờ người lên tiếng giữ lại liền phất áo rời đi.
Thú nhân hầu hạ đi theo, không dám lớn giọng nói, "Luật nói hắn ngửi được khí tức giống khí tức trên người con trai đại nhân ở trong nhà của Vũ đại nhân, nghi ngờ người ra tay là Vũ đại nhân..."
Còn chưa nói xong, Lục đại nhân đã nhanh chóng vén rèm đi tìm hung thủ.
Chúc thiếu không nhanh không chậm đứng dậy, chậm rãi đi lại trước mặt đám thú nhân, "đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, lúc bẩm báo nên nói chuyện quan trọng trước, chuyện quan trọng hay mạng người quan trong hơn hả?" quạt của hắn nhẹ nhàng gõ gõ đầu thú của người ta, tiếng vọng cộp cộp, "đúng là đầu gỗ, ngu xuẩn khó dạy."
Nghệ Nhàn đều thấy rõ mọi chuyện chờ hai người rời đi, mới khôi phục hình dạng. Nếu huyễn thú quyết có thể kéo dài thời gian biến hình, đúng là một đại lợi khí a.
Đáng tiếc.
Vũ đại nhân bình thường nhìn yếu đuối, trong doanh trại cũng dễ nói chuyện nhất. Nhưng ra tay thì không hề mềm mỏng, hỏa linh trong tay cũng không đùa được, phóng đến đâu, thì cháy đến đó. Luật là thú nhân có khứu giác nhạy bén, bình thường hai người cũng không hợp nhau. Hôm nay mượn cớ tìm hung thủ gây sự, đột nhiên lại để hắn tìm được chút dấu vết.
Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý.
Đôi bên gây sự một hồi, một lời không hợp liền đánh nhau, không tới một nén nhang, khói mù bay khắp nơi, phòng được xây bằng đó có thể chịu được lửa. Nhưng rèn cửa may bằng da thú, cho nên cháy một chút ngoại trừ xà tộc thì đám thú nhân đều bị cháy xém, vừa đụng lửa đã cuộn mình trên đất, không còn hứng đánh nhau.
Sau lưng Vũ đại nhân còn có một đám hắc y nhân đỡ đòn, cho nên trước khi Chúc thiếu đến, thế lực hai bên còn đang giằng co, đó chính là một màn Nghệ Nhàn muốn thấy trước, tự giết nhau không gì tốt nhất. Rồng lửa phóng loạn, được Vũ đại nhân khống chế, sắp đánh tới tên xà tộc và Luật đến gây sự được cản lại, thu hút nhất chính là hỏa linh thú bò sát bên cạnh Vũ đại nhân, thú mình dài, tứ chi ngắn, từ xa nhìn lại giống hệt Tiểu Kha Cơ chân ngắn (chó Cogi chân ngắn), nhìn thật sống động.
Người này là hỏa linh ngự thú sư a.
Con chuột lại gãi cằm, lại có thêm suy nghĩ Vũ đại nhân chính là Tiểu Nhã, vậy thì tiếp theo cũng không cần thủ hạ lưu tình. Phải rồi, Đoan Mộc Nhã là hỏa linh luyện đan sư, không có duyên với huyễn thú a.
"Xảy ra chuyện vậy, ở trước mặt Lục đại nhân, còn cãi nhau ra thể thống gì?"
"Thiếu chủ."
Đầu Luật bị cháy một mảng tóc, nếu không tránh kịp, sợ là che không được hết đầu, hắn tiến đến trước mặt Chúc thiếu chủ, đem vật trong tay cho hắn xem, "phát hiện trong đệm của Vũ đại nhân, khí tức giống như hung thủ, cho nên thuộc hạ chắc chắn là Vũ đại nhân cấu kết với người ngoài, vì muốn phá hỏng hợp tác của thiếu chủ và đại nhân."
Chứng cứ có lý, đến cả logic cũng rất chính xác nha.
Thú nhân tên Luật này đúng là có IQ cao hơn mấy thú nhân khác, hơn nữa còn có cái mũi chó, đến cả vật chứng nàng cố ý để lại trong phòng Vũ đại nhân cũng đã tìm được, không uổng công nàng trước đó bày trí.
Nghệ Nhàn chống cằm suy nghĩ, có phải Luật là dòng họ với Lam Đồng không a, dù sao dùng khứu giác tìm người, chính là sở trưởng của Lam Đồng a.
Chúc thiếu chủ nghe xong, bất động thanh sắc phẩy quạt, "Vũ đại nhân có gì muốn nói không?"
Vũ đại nhân khẽ vỗ tay, lửa đốt trại liền tắt, nàng kéo lại tay áo có chút rộng, "ta không biết Luật tìm được gì, cũng không biết vì sao xuất hiện trong phòng ta, từ đầu đến cuối, thiếu chủ chỉ cho Luật một mình tìm hung thủ, với ta không công bằng. Cả đại bản doanh đều biết Luật không thích ta, hắn là người đầu tiên xông vào phòng ta có thể thấy, muốn gán tội cho người khác. Nếu Luật nói ta có ý bao che ai, thì sẽ trả giá lớn. Hy vọng thiếu chủ minh giám."
Đối phương tránh nặng tìm nhẹ, không giải thích, không tố cầu, rất cơ trí. Vậy ai nói dối, tựa như giấu đầu lòi đuôi a.
Nghệ Nhàn cảm giác mình sắp không giữ được, vội tìm chỗ không người để thở một chút, "nhân lúc bọn họ tranh đấu bội bộ, sao lại không tìm chút chuyện làm a?"
Hình ảnh chó cắn chó tuy đáng xem, nhưng cũng không bằng bí mật quan trọng của doanh trại.
Thật ra thì nó giấu ở đâu a?
Ra khỏi địa doanh là một cánh rừng rậm, nhìn qua khá nguy hiểm. Xung quanh địa doanh đều có thú nhân trông coi, ra vào không dễ, chỉ là một dãy phòng, mà trông coi nghiêm vậy sao?
Nghệ Nhàn thỉnh thoảng dùng huyễn thú quyết biến hình, đột nhiên có một chim bay qua từ trên cao không ai nhìn, để lại một đạo ảnh vĩ thanh, đột nhiên lại xuất hiện một con chuột vàng, sau cái mông còn có một cái tháp nhỏ lắc lư, lên xuống qua lại nhiều lần, đến cả cái xó vắng cũng không tha.
Kết quả, không có.
Không có gì cả.
Đừng nói một nửa nhân thú, cho dù là bán thú nhân cũng không thấy, đến cả lông cũng không có một vọng, cả doanh trại sạch sẽ như là tộc thú nhân lạc hậu, so với Khố Tư thành còn không bằng.
Nghệ Nhàn nhịn không được vỗ đầu mình một cái, "Lẽ nào ta bị ảnh hưởng của đại sư tỷ, nhầm rồi?"
Đại sư tỷ từng nói chuyện này với nàng, Nghệ Nhàn nhìn thấy truyền tống trận liền nghĩ đến chỗ này có gì đó lạ, không chừng là căn cứ các nàng tìm đã lâu.
Hiện tại.....
Nàng xem hết cả địa doanh, sau đó nhanh chóng chạy về rừng đá. Trên đầu Lam Đồng là Tiểu Lam, trên lưng là Nhị Lam a a a muốn ngồi dậy, Lam Đồng đang cùng tiểu kỳ lân mắt to trừng mắt nhỏ.
Nghệ Nhàn mặc kệ hai người đang ghét nhau, cố gắng đem suy nghĩ hiện tại nói cho hai người cùng nghe, "đáng tiếc không nghe được chuyện gì quan trọng, nhưng mà xà tộc --"
Lam Đồng, "xà tộc trước giờ thú nhân không hoan nghênh, nếu bọn họ dám cấu kết với nhân tộc làm chuyện có lỗi với tộc nhân, ta nhất định sẽ đem việc này đi báo lại cho bọn họ biết, như vậy sẽ đề phòng được."
Nghệ Nhàn nhìn hai mắt Lam Đồng còn đang giận dữ, so đo với mình, "ngươi và ta thế này, có tính là cấu kết với nhau không?"
Lam Đồng, ".... dĩ nhiên không tính được, ngươi vốn là thê tử của ta."
Nàng đem Nhị Lam không khóc nháo đưa cho Nghệ Nhàn, "nàng ồn quá, từ trên lưng ta ngã xuống nhiều lần." cho nên nàng lo cho đứa nhỏ, lại không thể lo được cho đứa lớn, nên bị tiểu kỳ lân thừa cơ dụ đi.
Đúng là sỉ nhục.
Nghệ Nhàn, "..."
Nàng vội vàng kiểm tra, Nhị Lam cười ha ha không ngừng, thỉnh thoảng còn đá chân, duỗi tay, cố gắng bò đi, lật a lật, rất linh hoạt, cả người ngoại trừ bẩn ra thì không có bị thương gì.
Nghệ Nhàn lần nữa thay y phục cho Nhị Lam, trước cho Lam Đồng đề phòng, "ta không tìm được Tề Vận, nhưng lại chọc phải phiền phức lớn, sau này sợ là ân oán với xà tộc không ngừng."
Lam Đồng cầm y phục Nhị Lam bị bẩn, đang nghĩ tìm chỗ giặt, sau đó cất vào túi giới tử, "giết thì giết, trước kia chúng ta đã không ưa bọn chúng rồi."
Vừa nói đến xà tộc, vẻ mặt Lam Đồng đầy chán ghét, "bọn họ xấu thì thôi, cả người còn thúi hoắc, sư thú tộc chúng ta rất ghét chúng, mỗi khi ở Khố Tư có họp chợ, luôn né xa chúng nó."
Nghệ Nhàn lại tưởng tượng đến một đám sư thú cùng nhau hắt xì, khi đến gần xà tộc, đúng là một hồi thảm họa a.
"Khứu giác sư thú tộc các ngươi có phải đều nhạy cảm như nhau?"
"Không nhất định, sao lại hỏi như vậy?"
"Vừa rồi ta có gặp một thú nhân, hắn có thể ngửi được khí tức của ta khi ta dùng huyễn thú quyết, độ nhạy bén này so với ngươi thì thế nào?"
Lam Đồng hơi nhíu mày, "không thể a."
Nghệ Nhàn," sao vậy?"
Lam Đồng, "nếu theo như lời ngươi nói, mũi hắn có thể còn linh hơn ta, không quá lâu, sẽ men theo khí tức mỏng manh của ngươi tìm đến chỗ này."
Nghệ Nhàn, "cái gì!"
Lam Đồng bị bộ dạng sợ hãi của nàng chọc cười, "khi ta còn nhỏ được huấn luyện trong quân đội Bỉ Mông, cho nên đối với mùi cũng rất nhạy cảm. Trong quân đội Bỉ Mông có một nhóm như vậy, dùng để tìm chỗ người hay trốn."
Nghệ Nhàn trầm ngâm một hồi, chợt thấy chuyện liên quan đến Bỉ Mông, lại có chút lớn. Bất quá nàng không thể chấp nhận được chuyện đại kim mao nhà mình lại không bằng tên gia hỏa bị cháy lông kia, "ta cảm thấy ngươi mạnh hơn hắn, nhìn hắn có vẻ ngu."
Không biết tốt xấu, khi đến gần nàng có để lại chút phấn bướm, đã nhận định hung thủ là người khác. Vừa nhìn tỷ số đã kết luận, đúng là quá ngu a.
Lam Đồng được lão bà nhà mình tán thành, vui vẻ không thấy đường về, xoa tay nói. "ta sẽ đi giết hắn."
Nghệ Nhàn, "ngươi nghi ngờ hắn phản tộc hả?"
Lam Đồng gật đầu, "ngươi ở đây chờ ta, ta rất nhanh sẽ quay lại."
Nghệ Nhàn vội vàng kéo nàng lại, "đừng quậy, khi nãy bọn chúng đang tìm tung tích của ta, thủ vệ sẽ rất nghiêm, ngươi đi bây giờ chẳng khác gì đứng trước họng súng."
Lam Đồng cố chấp, "không được, nhân lúc loạn mới được, nếu ta không đi, bọn chúng sẽ phát hiện ra ngươi."
Nói xong, nàng lại biểu diễn một màn tàng hình trước mặt Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn trợn to mắt, tìm một hồi, đến cả con kiến bò trên đất cũng không tha, "Lam Đồng, biến trở lại mau."
Hai con kiến thấy bị chặn, liền leo lên cây đi.
Nghệ Nhàn che mặt, tìm một hồi không được, nàng nhìn tiểu kỳ lân trợn tròn mắt, "ngươi thấy nàng biến thành cái gì không?"
Tiểu kỳ lân liền lắc đầu lia lịa, xem ra hài tử này bị Lam Đồng dọa sợ không nhẹ a.
Nói đến huyễn thú quyết, Lam Đồng biến hóa còn giỏi hơn nàng, như tia chớp, ngay trước mắt nàng chạy mất tăm, cho thấy có nhiều vấn đề.
Nghệ Nhàn trông chừng hai tiểu cô nương, đùa các nàng nói, "thế nào, có muốn học không?"
Tiểu Lam mở mịt tìm a tìm, ngửi khắp nơi ngửi a ngửi, còn nghĩ rằng Lam Đồng đang chơi trốn tìm với nàng. Còn Nhị Lam to gan thả tay Nghệ Nhàn đỡ, tự mình bước đi, đi được hai bước, cả người ập xuống đất.
Nghệ Nhàn mặc nàng xoay người, chỉ tiếc bộ y phục vừa thay, "không được, các ngươi nếu không chế không được, ta sợ không cẩn thận đạp chết các ngươi a."
Đến khi đó đúng là bi kịch a.
Tiểu kỳ lân nhìn hai tỷ muội, nịnh hót đến trước mặt Nghệ Nhàn, bên trái lắc lắc, bên phải lắc lắc, biểu hiện mình đã khỏe.
Không biết còn tưởng đang khoe cái gì.
Nghệ Nhàn cảm giác khổng tước đang khoe khoang với voi, cũng may nàng không có ý gì với tiểu huyễn thú, nhìn một hồi mới dò xét nói, "ngươi muốn học?"
Tiểu kỳ lân gật đầu, hơi nằm quỳ xuống, có chút bộ dạng đệ tử nhân tộc muốn bái thầy. Nghệ Nhàn vốn thuận miệng đùa hài tử, không ngờ lại câu được tâm tiểu kỳ lân này.
Huyễn thú quyết quan trọng, nhìn nữ nhân điên trả giá cái gì thì biết rồi.
Nàng dạy Lam Đồng, là sau khi xác định người là chính là một nửa còn lại của mình, "công pháp này là một người bạn truyền cho ta, nàng vì nó mà bỏ cả mạng sống. Tiểu kỳ lân, tạm thời ta không thể đồng ý với ngươi được."
Tiểu kỳ lân nghiêng đầu, có chút buồn. Nhưng rất nhanh nàng đứng dậy, né cái sừng của mình, nhẹ nhàng cọ tay Nghệ Nhàn, từng chút từng chút.
Nghệ Nhàn cảm thấy tiểu kỳ lân làm nũng cũng không còn đáng ghét như trước, "cảm ơn đã thông cảm, thay vì muốn học huyễn thú quyết, không bằng noi gương đại sư tỷ, cố gắng tu luyện thành hình người đi."
Tiểu kỳ lân gật đầu, tai run hai cái, liền giữ khoảng cách với Nghệ Nhàn, giả vờ nhìn xung quanh.
Lam Đồng quay lại tựa như cơn gió, "ta giết hắn rồi, không cần lo hắn đuổi theo ngươi."
Nghệ Nhàn, "..."
Ngươi vui là tốt rồi.
Lam Đồng thần kinh thô hiển nhiên không phát hiện được bầu không khí quỷ dị, "ngươi không biết a, ta nhân lúc bọn chúng tìm từng phòng, đột ngột xuất hiện phía sau ngươi kia, hắn thấy ta đột nhiên xuất hiện liền giật mình, nhưng còn chưa kịp mở miệng.... nhưng mà, thực sự kỳ lạ, ta ngửi được chỗ đó có mùi giống mùi của Tiểu Nhã."
Nghệ Nhàn chợt đứng dậy, "cái gì!"
Lam Đồng trừng mắt nhìn, thấy tâm tình nàng có chút kích động, âm thanh lại nhỏ đi một chút, ngược lại không dám chắc, "nếu như cái mũi ta không nhớ nhầm."