Chương 272: Thông gia
Nghệ Nhàn tìm được nửa đường thì gặp Ngân Bảo đại nhân bị rơi lại, như nàng dự đoán, Ngân Bảo đại nhân toàn thân bị bẩn, một bên tai cũng rớt một nhúm lông, trên mặt còn bị cháy, "sao rồi?"
Ngân Bảo đại nhân cúi đầu buồn rầu, thỉnh thoảng dùng trảo sờ sờ chỗ bị trụi lông của mình, "chi, bay nhanh quá, không thấy rõ được, đuổi theo không kịp."
Dù sao Ngân Bảo đại nhân quen ở dưới lòng đất rồi, không thể nào biết chuyện trên trời được a.
Nghệ Nhàn tự tay nâng Ngân Bảo đại nhân lên, dùng quang linh chữa trị nơi bị cháy xém, "là một tên rất giảo hoạt, ngươi không ứng phó được."
Thú bò sát với thú bay là thiên địch, huyễn thú bắt Tiểu Lam rất gian xảo, có thể trốn được truy tung của các nàng, đề phòng được Ngân Bảo đại nhân, cũng không để lại vết tích nào.
Ngân Bảo đại nhân lắc ba cái đuôi ủ rũ, "ta làm mất Tiểu Lam rồi."
Việc Tiểu Lam bị bắt đi, xét ra cũng là lỗi của các nàng, đánh giá thấp năng lực của huyễn thú tìm bạn đời. Nghĩ vậy, Nghệ Nhàn nắm chặt quyền hung hăng gõ xuống cái đầu lớn mao nhung của Lam Đồng, đại sư thú lắc đầu, chủ động đưa vào tay Nghệ Nhàn, "chỉ cần Tiểu Lam còn ở trong huyễn thú cốc, thì nhất định sẽ tìm được."
Huyễn thú cốc rất lớn, Vãng Sinh Chi Địa lại nằm ở phía tây, các nàng lại chạy về hướng đến, cuối cùng rẽ qua lại gần địa bàn của gấu lớn, vừa đặt chân lên, một con gấu trắng nhỏ nhìn quen mắt vội vàng chạy đến cạnh Nghệ Nhàn, bộ dạng hùng hổ.
Nghệ Nhàn nhẹ đá Lam Đồng một cái, tỏ vẻ cảnh giác, thế nhưng, con gấu nhỏ chạy quá nhanh, lảo đảo một cái, một cục tròn trắng lăn đến dưới chân Lam Đồng, hướng các nàng làm tư thế ngũ thể úp đầu đại lễ.
"Cái này.... nhìn hơi quen mắt a."
"Là gấu trắng nhỏ," Ngân Bảo đại nhân lôi tóc trên đầu Nghệ Nhàn, "huyễn thú ngươi tự mình đem trả lại."
Gấu trắng nhỏ so với khi ở Tạ gia đã lớn hơn nhiều, trước kia còn có thể ôm chân Nghệ Nhàn cọ hai cái, hiện tại đứng lên cũng đã cao bằng Nghệ Nhàn, nếu không có Ngân Bảo đại nhân nhắc, Nghệ Nhàn cũng không nhận ra nó, "ăn gì mà lớn dữ vậy a?"
Gấu trắng nhỏ vừa xuất hiện, phía sau có hai tòa núi nhỏ một trái một phải theo sát phía sau nó. Nhìn có chút quen mắt, Nghệ Nhàn nhìn sơ mới nhớ ra chúng nó lúc trước đã cản trở đám người Tuyên Di.
"Grừ Grừ."
"Bọn họ đang nói cái gì vậy?"
Gấu trắng nhỏ ôm chân Nghệ Nhàn, cố gắng thân cận, bị cái đầu bự của Lam Đồng hất ra ngã nhào xuống, thân hình cuộn tròn suýt lăn đi xa.
Lam Đồng biến hình người, ôm chặt hông Nghệ Nhàn, "con gấu trắng nhỏ này còn nhớ rõ ngươi."
Nghệ Nhàn buồn cười nhìn bộ dạng nàng ghen tuông, "vậy có gì lạ, ta vốn là quang linh căn, đám thú nhỏ này rất thích a." chỉ cần được quang linh chữa trị, thì càng khó quên hơn. Nghĩ vậy, nàng vẫy tay, lấy ra một nhúm lông vàng.
Gấu trắng nhỏ vừa bò dậy liền đến trước mặt Nghệ Nhàn, nhìn chằm chằm nhúm lông, coi đi coi lại, ngu ngốc vò đầu.
"Tiểu tử kia, ngươi còn nhớ Tiểu Lam không, nàng bị một huyễn thú bay chạy vào cốc bắt đi rồi, ngươi có thể giúp ta tìm được nàng không?"
"Ngao ngao ~"
Gấu trắng nhỏ vỗ ngực, kêu một tiếng làm nũng giống như Tiểu Lam, Nghệ Nhàn thấy gấu trắng nhỏ có chút linh khí, dường như hiểu lời mình, nhịn không được sờ cái đầu mao nhung của đối phương, "phải, Tiểu Lam không thấy, ngươi có thể giúp ta tìm được nàng không?"
"Dĩ nhiên có thể."
"Thú bay ở nơi cao nhất tại cực bắc, đây là đường bọn chúng phải đi qua."
Hai tòa núi nhỏ đúng một bên đột nhiên biến thành hình người, một nam một nữ, nam cao có thể so với thú nhân tộc, nữ thì thon nhỏ hơn tưng ứng với Nghệ Nhàn, bọn họ đột nhiên mở miệng, Nghệ Nhàn cũng bị giật mình.
Thì ra hai huyễn thú này dã nhân cấp rồi, hèn chi có thể đánh lại ba người Tuyên Di.
Gấu trắng nhỏ lại vui vẻ cọ cọ, như trước kia ôm một người liều mạng cọ cọ, cọ rớt thật nhiều lông nhỏ.
"gấu đã nói rồi, hắn sẽ đi cùng.
"..."
Nghệ Nhàn nhìn gấu nhỏ nũng nịu, nhìn lớn vậy rồi sợ là cọ người thường chắc cũng không chịu nổi a, "đa tạ nhị vị, nếu không phiền, xin nhờ kẻ một ít chuyện về đất cực bắc."
Đám huyễn thú bay phần đông đều ở trên núi cao cực bắc, thuận tiện cho chúng học bay khi còn nhỏ. Chúng nó phần lớn lập dị, không thích qua lại với những loài thú khác. Cũng vì nguyên nhân địa thế khí hậu, chúng thích ở trong những huyệt động, huyệt động lại có nhiều ở những chỗ trên cao, cuộc sống cũng cực khổ. Nhưng mà, huyễn thú bay trong cốc danh tiếng rất tệ, biết chơi xấu, đánh lén, còn cướp đồ ăn.
Hai người càng nghe, sắc mặt càng đen.
Nghệ Nhàn suy nghĩ, "nếu là huyễn thú cực bắc, sao lại đột nhiên xuất hiện ở Vãng Sinh Chi Địa?"
Khoảng cách hai nơi cũng khá xa.
Hùng Kỳ, "dĩ nhiên là tìm bạn đời, đem về nhà mình, nghi thức tìm bạn đời ở Vãng Sinh Chi Địa cả huyễn thú cốc này ai cũng biết, gấu lớn chúng ta cũng tham gia," cũng vì duy trì huyết thống, trừ phi tìm không được đối tượng, nếu không thì tộc gấu lớn cũng không xuất hiện, vì chuyện sinh ấu tể..... một lời cũng khó nói hết.
Nghệ Nhàn, "cả huyễn thú cốc đều biết được?"
Hùng Hương, "đúng vậy, cách nửa năm, cử hành một lần, mọi người đều chạy đến đó, ngày đó nếu có nhu cầu thì đi sớm tham gia, nếu đã tham gia thì phải chấp nhận quy định ở Vãng Sinh Chi Địa, không được giả chết."
Lam Đồng thiêu mi, "là cái gì?"
Hùng Hương giải thích, "rất đơn giản, bất kỳ con thú nào ở Vãng Sinh Chi Địa được mang đi, sau khi sinh con đầu lòng thì phải quay về Vãng Sinh Chị Địa. Về sau, cho dù bên đó bị ức hiếp hay gặp nguy hiểm, đều được hỗ trợ."
Nghệ Nhàn suy nghĩ hỏi, "cách này là ai nghĩ ra?"
Hùng Kỳ, "không biết, hình như đã bắt đầu có lần đầu tiên khi tổ chức nghi thức tìm bạn đời rồi. Có vài gia hỏa không tuân thủ, cũng đã biến mất. Lâu ngày, mọi người hiểu được, liền khắc trong xương."
Nghệ Nhàn và Lam Đồng nhìn nhau hồi lâu, thấy được sự nghiêm trọng trên mặt nhau.
Vốn tưởng rằng chỉ là nghi thức tìm bạn đời không liên quan, kết qua lại phát hiện đây là bẫy lớn, quy tắc bao gồm tất cả huyễn thú lớn nhỏ trong cốc. Không nghĩ nhiều, cũng biết được quy tắc này là Thời Hoài hoặc Tạ Đồng thiết lập.
Thời Thất và Các lão cũng sợ là không thể nào mà khiến thế lực huyễn thú cốc và Vãng Sinh Chi Địa liên hợp lại với nhau được.
Đây là cách dùng thân đổi đồng minh, đúng là suy nghĩ tiên tiến a.
Nhưng nghĩ đến tiểu gia hỏa trở thành con dâu nuôi từ bé của một tên âm hiểm xảo trá, dọc đường đi biểu tình trên mặt Nghệ Nhàn và Lam Đồng như đít nồi cháy, chưa kể đủ màu sắc xuất hiện không ngừng. Đến cả gia đình gấu ba người đi bên cạnh cũng cảm thấy khó chịu và sát khí.
Nghệ Nhàn suy nghĩ nhưng vẫn không thể tìm được phương pháp giải quyết.
Cái lạnh của cực bắc ập vào mặt, tuyết trắng bọc cả cánh rừng thành một vùng trắng, Nghệ Nhàn cũng là lần đầu trải qua cơn lạnh tại nơi như vậy, da gà trên người tràn lan. Lam Đồng thấy nàng xoa tay, lấy trong túi giới tử ra một cái chăn, khoác lên người Nghệ Nhàn, liền biến thú hình, cõng người, đón gió sương đi về phía trước.
Gia đình gấu thấy vậy, cũng nhanh chóng biến thú hình đi nhanh về phía trước.
Đoàn người đi cực nhanh, Lam Đồng tìm một chỗ nghỉ ngơi, tiến đến cái cây bên cạnh ngửi một cái, sau đó phủi một cái bên cạnh cây, đúng là tìm được một cái hố nhỏ, hố cạn, không chôn được cái gì, chỉ có vài dấu vuốt nhỏ, cũng nhanh bị tuyết che đi.
Nghệ Nhàn, "xem Tiểu Lam ở đây đã đào hố."
Ngân Bảo đại nhân từ sau gáy Nghệ Nhàn thò ra, "còn chưa đào xong," đã bị xách đi rồi.
Xem ra dọc đường đi, tiểu gia hỏa cũng co chút tự do, nhưng lại bị trông coi nghiêm khắc, đến cả hố còn chưa kịp đào xong.
Lam Đồng run một cái phủi gió tuyết, hướng vào rừng rống một tiếng, dư âm vờn quanh, tuyết trên tàng cây rơi xuống lã chã, chim chóc bay tán loạn. Nàng gia tốc chạy lấy đà, tựa như tìm được hướng, Nghệ Nhàn cúi người che, đáy mắt hiện lãnh ý. Chỉ cảm thấy một trận gió vang, thị giác cũng biến động lớn.
Ba con gấu đi cùng cũng sững sốt, mắt mở trừng trừng nhìn Lam Đồng bay lên cao.
Nghệ Nhàn, "Lam Đồng ngửi được mùi Tiểu Lam, đi trước một bước."
***
Tiểu Lam lăn trong đống tuyết, hai lăn vòng dường như nghe thấy tiếng thú gọi, sửng sốt hướng về phía Lam Đồng rống lên hai tiếng, nhưng giọng hơi khàn, tiếng gầm cũng yếu, ngao ngao, nghe như đang rên. Gia hỏa ngồi thủ bên cạnh uy phong lẫm lẫm, bề ngoài nhìn giống rồng, hình thể thì như ngựa, thấy Tiểu Lam hướng về một phía cáo trạng, không biết lấy đâu ra một cái đùi thịt, nhét tới trước mặt Tiểu Lam.
Tiểu Lam đã lâu không ăn thịt tươi đầy máu này rồi, thói quen cho ăn chín uống sôi, quyệt miệng một cái, liền quay đầu, cái mông phẩy qua không thèm quan tâm.
"Ngao ngao."
"Ngao ngao."
Thấy Tiểu Lam không động, nó liền giơ vuốt vỗ nhẹ Tiểu Lam, còn đem tiểu gia hỏa đầy một cái vào trong tuyết.
Nghệ Nhàn và Lam Đồng vội vàng cũng đuổi theo tìm được người, thì thấy một màn như vậy.
Tiểu gia hỏa ngã vào một tảng tuyết đọng, còn đang giãy giụa, đào a đào, huyễn thú một bên nhìn thấy thì hoảng sợ, vội phun một ngụm lửa, tuyết liền tan mất, Tiểu Lam cũng được giải thoát.
Nàng ngồi một hồi, rất nhanh hồi thần.
"Ngao Ngao."
"Ngao --"
Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng đứng một bên xem, thấy tiểu gia hỏa còn vồ một cái, cắn một trảo của đối phương, sau đó nhân cơ hội xoay người leo lên, thân thể nhỏ không biết đạp gì leo lên đứng trên đầu đối phương diễu võ dương oai, còn huyễn thú bắt Tiểu Lam đi cũng không phản kháng, sợ Tiểu Lam lại ngã xuống, chỉ nằm úp sấp trên mặt đất, tùy ý Tiểu Lam nhảy nhót trên người nó, làm cái giường lò xo miễn phí.
Chờ Tiểu Lam phát tiết xong, còn túm tiểu gia hỏa đến trước mặt, cẩn thận liếm sạch bộ lông bẩn cho tiểu gia hỏa.
Hai người, "..."
Tiểu gia hỏa nhà mình thật hung dữ!