Chương 258: Cá chết

"Hít vào đi, nào, hít sâu vào, đúng rồi đúng rồi, dùng lực chút đi!"

"Mau lên."

"Ah!"

Lam Đồng nghe thấy gió thổi cỏ lay, theo bản năng cảnh giác, nhưng đan dược Tạ Tần Tuyên cho tác dụng rất tốt, dù ngủ mê man nhưng nàng vẫn còn ý thức được, nghe thấy giọng nói vội vàng, trong đó còn có chút thống khổ than nhẹ, cảm giác như có chuyện sắp phát sinh.

Nàng hơi giật giật ngón tay, đầu ngón tay bắt lấy cỏ ướt mấy lần, chạm vào nước lạnh như băng, nhưng lại không thể nắm được cọng cỏ nào, cho đến khi bên tai truyền đến tiếng không khống chế được, nàng chợt đem ngón tay cắm vào trong đất, mượn lực khiến mình có thể thanh tỉnh một chút.

Một lát sau, nàng mới nhìn thấy cách đó không xa có cái lều, tập trung nhìn lại, cái đỉnh lều vô cùng quen mắt, bên trên có hai chỗ vá lớn nhỏ không đều, màu vàng, giống sư hổ thú, đây là thứ Nghệ Nhàn cắt từ y phục vá lên, dễ nhận ra.

Nghệ Nhàn mệt mỏi kéo thêm chăn lên, há miệng thở dốc, mồ hôi đầy người, đôi cánh cản trở cũng ướt sũng, như chưa từng dùng qua. Nàng vốn tưởng sinh con rất dễ, dù sao thân thể này từng sinh qua một lần rồi, có câu nói trước lạ sau quen. Nào ngờ, không phai như vậy.

"Ta, ta nghỉ mệt chút đã."

"Sinh con thì phải tinh thần hăng hái lên, không được ngừng." Tạ Tần Tuyên không biết lấy kinh nghiệm ở đâu ra, thấy Nghệ Nhàn mệt mỏi chịu không nổi, liền cho nàng thêm hai viên đan dược bổ khí, "nào, cắn nhẹ môi thì sinh a."

Dinh dường thừa, thai nhi lớn, lại dẫn đến khó sinh, cũng may vị trí thai Nghệ Nhàn mang có thêm sự kích thích của quang linh khiến Nhị Lam ngoan hơn, đang chui ra ngoài toàn bộ, cũng tránh cho nàng mất nhiều sức.

"Ah, thấy đầu rồi!" Tạ Tần Tuyên vô cùng hưng phấn, kích động như chứng kiến nghi thức thần thánh nào đó, "tiếp tục --" nàng còn chưa nói xong, sau cổ cứng ngắc, liền bị một nguồn sức mạnh ném ra khỏi lều.

"Ngươi, ngươi --"

"Cút!"

Lam Đồng nhe răng với nàng, bộ dạng như đối phương nhào đến sẽ cắn, Tạ Tần Tuyên nhất thời cũng bị người này dọa sợ.

"Nghệ Nhàn, ngươi thấy thế nào rồi?"

"..."

Nghệ Nhàn chịu đựng cơn đau, thấy cảnh nhi đồng ba tuổi đánh bạn, vừa bực mình vừa buồn cười, nếu không phải đang bận, nhất định đánh bay con đại sư thú này ra ngoài rồi, đỡ phải xấu hổ, "sau này không sinh nữa."

Lam Đồng cũng rất sợ, gật đầu ứng tiếng, "được được được, đều nghe ngươi, không sinh nữa."

"Oa oa oa --"

Ba tiếng thở vang vọng, rất nhanh liền chuyển thành tiếng cười thanh thúy ha ha ha. Lúc này Lam Đồng mới quay đầu nhìn về phía đứa nhỏ phát ra tiếng cười, là một đứa bé.

Nghệ Nhàn kiệt sức nằm trong chăn, không thể xoay người, miệng nhắc nhở người bên cạnh còn đang ngây ra, không biết có phải thấy bộ dạng Nhị Lam làm choáng, nửa ngày cũng không thấy đi bế hài tử, "ngươi còn muốn đứa nhỏ, mau đi chăm sóc đi a."

Tiểu oa nhi vừa sinh ra một thân dơ bẩn, cuống rốn còn dính cơ thể mẹ, mắt chưa mở, không ngừng cười ha ha ha, tựa như biết mình đang ở đâu.

Nghệ Nhàn thúc giục một chút, sợ tiểu quỷ cơ linh này không cẩn thận cười đến sặc, dù hung dữ cỡ nào thì cũng chỉ là một đứa con nít mập mạp mà thôi. Lam Đồng vội đắp kín chăn cho nàng, sau đó mới đến trước mặt Nhị Lam, chân tay luống cuống muốn xách gáy nàng, bị Nghệ Nhàn giữ lại.

"Ngươi đưa một tay đỡ mông nàng, một tay đỡ gáy nàng, từ từ thôi, đừng sợ, ngươi cũng từng giết người rồi a, phải rồi, chính là như vậy." Nghệ Nhàn hận không thể tự mình làm, nhìn người kia chân tay ngu ngốc cảm giác như đang đùa, vốn là một người từng giết chóc, nhưng khi đối mặt với tiểu nãi oa, thì vẫn không biết làm gì.

Cuối cùng việc vệ sinh đều để Tạ Tần Tuyên giúp, Lam Đồng vừa đụng vào, đứa nhỏ liền a a a kêu, giọng bén nhọn chói tai, Nghệ Nhàn bị làm ồn ù cả tai, qua vài lần, Lam Đồng không dám đụng tới nữa, đổi qua Tạ Tần Tuyên, thấy đổi người đứa nhỏ không khóc không nháo, ngoan ngoãn cho người ta đụng vào, Tạ Tần Tuyên lấy y phục nhỏ đã chuẩn bị xong mặc vào, sau đó nhìn Nghệ Nhàn chuẩn bị một tấm vải dài, "dùng làm gì vậy?"

Nghệ Nhàn xem xét sau đó chỉnh biến vải, trong túi giới tử còn một đống lớn, làm cũng không mất sức, nàng lấy mấy sấp mềm nhất gộp lại, chế thành thứ khi nhỏ từng dùng qua, "tã".

Qúa khư Tiểu Lam không có nàng tham dự, tương lai của Nhị Lam nàng phải ở bên cạnh bồi bạn với nàng, sao không thể chuẩn bị tã được?

Tạ Tần Tuyên nhìn qua nhìn lại, cảm thấy rất thần kỳ, cuối cùng giúp Nghệ Nhàn đem nó nhét xuống cặp mông của Nhị Lam, Nhi Lam đã mở mắt, đôi mắt có con ngươi đen như đá mự, không chớp nhìn người bên trên, miệng mút ngón tay, cái miệng nhỏ chẹp chẹp, muốn ăn.

"Hài tử này thật giống ngươi."

"Hiện tại vẫn còn quá nhỏ, phải chờ lớn lên mới biết giống ai nhiều hơn." Nghệ Nhàn nhìn Lam Đồng tội nghiệp co đầu rút cổ ngồi một góc trong lều vải, ước ao ghen tỵ nhìn chằm chằm Tạ Tần Tuyên, nàng nhịn cười vươn tay, nhẹ nắm lấy đôi bàn tay còn chưa phục hồi, "cùng ta nằm một chút đi."

Lam Đồng nhìn đôi cánh sau lưng nàng lắc đầu, "ta ở bên cạnh trông chừng các ngươi".

Tạ Tần Tuyên nhẹ nhàng đem Nhị Lam đặt bên cạnh Nghệ Nhàn, không quấy rầy gia đình ba người các nàng nữa. Nhị Lam không khóc không nháo, đôi mắt đen nhẵn nhìn xung quanh, tò mò khám phá, rất là ngoan, không ngoan duy nhất chính là, khi Lam Đồng bò đến gần nàng, liền căng giọng khóc oa oa như quỷ gào, chỉ nghe tiếng sấm không thấy mưa rơi.

Lam Đồng lùi lại, nàng lại cười ha ha hai tiếng, cố ý làm ngược lại.

Con mắt Nghệ Nhàn hơi híp, dùng ngón tay nhẹ chọc khuôn mặt mập phì của tiểu gia hỏa này, "Nhị Lam, Tiểu Lam vẫn chưa thấy Nhị Lam, ngươi mang nàng đến, để chơi cùng tiểu muội muội đi."

Lam Đồng dường như biết được mình không được hoan nghênh, tâm tình hạ xuống, cúi đầu đi ra, cái đuôi nhược nhược, sợ là đang buồn rồi a.

Nghệ Nhàn thấy nàng đi rồi, mới thu lại dáng vẻ thờ ơ, không nể mặt mũi đánh cái tay tiểu béo ú, "Nhị Lam, ta biết ngươi nghe hiểu được, thu hồi tiểu tâm tư ngươi đi, ta không muốn thấy Đại Lam không vui, nghe hiểu không?"

Nhị Lam cười ha ha ha, còn cố gắng xoay người, tay vung a vung, túm lấy một nhúm tóc dài của Nghệ Nhàn, cầm như bảo bối, không chịu buông.

Nghệ Nhàn lấy quả tím trước kia Tiểu Lam thích ăn nhất, cẩn thận cho nàng uống, chỉ nghe nàng như trâu nhỏ bình thường uống điên cuồng, dù cho cực đói. Khó chịu vừa rồi không biểu hiện ra nữa, "Nhị Lam, chúng ta cùng ước định một cái nha, sau này đói bụng thì kêu ba tiếng, nếu muốn đi vệ sinh thì kêu hai tiếng, đồng ý hô một tiếng."

"Ah."

"Ta coi như ngươi đáp ứng rồi a."

"Ah."

Một quả tím bình thường coi như xong, xác quả Nghệ Nhàn tự mình ăn, sau đó nàng cố ý nằm xuống không để ý nữa. Nhị Lam chẹp cái miệng nhỏ, cảm thấy vị quả này ngon, cho nên chờ a chờ, chờ một hồi không thấy nương cho nữa, liền kêu ah ah ah không ngừng.

Nghệ Nhàn cười híp mắt chỉ đầu nhỏ của nàng, "sau này Đại Lam đến gần ngươi, ngươi cho nàng ôm một cái, không được kêu loạn. Chỉ ah một tiếng, được không?"

Cái miệng nhỏ của Nhị Lam lại chẹp chẹp, không kêu.

Thà đói bụng cũng không khuất phục, tính tình này thật cố chấp, ở phương diện này thực sự giống như Lam Đồng, Nghệ Nhàn đau đầu nhìn vật nhỏ này.

"Ngao ngao."

"Tiểu Lam đến."

Nghệ Nhàn xích qua một bên, tùy ý để tiểu gia hỏa đem bộ lông mềm dựa vào, "Tiểu Lam, mau đến xem muội muội đi a."

Kết quả Tiểu Lam xông đến chỉ cọ cọ tay nàng, chờ thấy tiểu oa nhi trong chăn, nàng vội dừng lại, bốn cái trải đạp loạn trong chăn, kêu ngao ngao, cuối cùng bị Lam Đồng xách qua một bên.

Miên Hoa Đường tiến đến nhìn thoáng qua, "Nghệ Nhàn, đứa nhỏ."

Nghệ Nhàn thấy Tiểu Lam lay chân Lam Đồng, không vui đến gần, nàng suy nghĩ một chút nói, "lều có chút nhỏ, Miên Hoa Đường ngươi mang Tiểu Lam ra ngoài, đừng đi xa quá, ở gần hồ Thấm Tâm thôi."

Miên Hoa Đường cũng không muốn ở gần đứa nhỏ này, quá nhỏ, lúc này liền gọi Tiểu Lam sau đó chạy ra ngoài như điên. Tiểu Lam liền đuổi theo, tựa như con gió.

Ngao ngao --

Nghệ Nhàn tiếng tiểu gia hỏa rống trung khí mười phần, một tay nhẹ vỗ Nhị Lam trong ngực, "Đại Lam, ngươi biết thu phóng cánh thế nào cho bình thường, dạy ta một chút đi."

Lam Đồng mở to mắt kinh ngạc, cẩn thận đưa tay đụng một cái, thấy Nghệ Nhàn không phản đối, liền to gan bắt đầu rờ đôi cánh run rẩy của Nghệ Nhàn, "đừng, đừng đụng nữa."

Trước kia nàng đối với cặp cánh này khinh thường, hận không thể bẻ xuống. Đột nhiên, thân thể lại có thêm một bộ phận, vô cùng nhạy cảm.

Nghệ Nhàn thậm chí còn hoài nghi chính mình, vì nàng vừa sinh hài tử, vì chứng thực điểm này, nàng cố gắng che đi sự mất tự nhiên đỏ ửng trên mặt, "cái này không công bằng, ngươi cho ta xem một chút."

Nhìn một cái thôi a.

Đôi cánh của Lam Đồng giống màu bản thể của nàng, hoàn mỹ không tỳ vết. Nghệ Nhàn đã sớm thích bộ dạng này của nàng rồi, hiện tại, dĩ nhiên có thù phải báo a, ngón tay nhẹ vuốt một cái như đang nâng niu bảo bối, từng chút từng chút.

Hai tai Lam Đồng không ngừng run rẩy, hết run bên trái lại run bên phải, đuôi vẫn như cũ tần suất cũng thay đổi. Nghệ Nhàn thầm cười trộm, thì ra không phải chi có nàng có đôi cánh nhạy cảm, trước kia cũng không có phát hiện ra.

Nàng hứng thú chọc ghẹo, đầu ngón tay chọt lên cánh chim mềm mại, cái đuôi lông xù liền quấn lấy tay nàng, khiến nàng nhột nhột.

Ngao ~

Lam Đồng quay đầu, lộ ra đôi mắt ướt nhẹp, đáy mắt một mảng xuân sắc.

Trong lòng Nghệ Nhàn run sợ, cảm giác mình chọc lửa, vội thu tay về, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gầm giận dữ, "các ngươi thật to gan, dám làm hư hồ Thấm Tâm của ta! Ra đây, nếu không ra đừng trách ta không khách khí.

Là Cầm lão.

Hồ Thấm Tâm là địa bàn của Cầm lão, thú vật đi ngang qua cũng phải vòng đường khác, điều này Lam Đồng nhìn cũng biết, chỉ cần trong phạm vi của nàng thì đều là của nàng, không cho bất kỳ kẻ nào đụng tay vô.

Nghệ Nhàn cố gắng đứng dậy, lại bị Lam Đồng ngăn cản. Người ở ngoài lại nhanh vén rèm lên đi vào, Tạ Tần Tuyên bất đắc dĩ lắc đầu, "Cầm lão sợ là bị chọc giận đến điên rồi, cá trong hồ Thấm Tâm đều chết hết rồi."

Lam Đồng nhíu mày, nhớ đến đám cá ăn thịt trốn trong hồ.

Nghệ Nhàn đem Nhị Lam cho Tạ Tần Tuyên bế, "việc này không phải chuyện đùa, ta mau đi xem một chút. Nếu là ngoài ý muốn, thì nên nói rõ với với Cầm lão."

Tạ Tần Tuyên nhớ đến hai điều cấm kỵ trên người Nghệ Nhàn, vội nháy mắt với Lam Đồng, kết quả thú nhân trời sinh thiếu một sợi thần kinh, không hiểu được ý của nàng, "ngươi, hay là chờ đi, ngươi vừa sinh xong, không nên động nhiều."

Thân thể Nghệ Nhàn cũng không còn như trước, không quan tâm nữ nhân vừa sinh thế nào.

Tạ Tần Tuyên thấy nàng muốn, "vậy ngươi chuẩn bị một ít, nhất là đôi cánh mới mọc của ngươi."

Nghệ Nhàn thì không sao, dù sao nàng cũng quen cách đi nặng nề này rồi, nhưng Lam Đồng liền phản ứng túm nàng lại, "đây là một phần thân thể của ngươi, ngươi nên quen với nó đừng chống lại. Thả lỏng một chút, thử tiếp nhận nó, rất nhanh ngươi có thể thu nó về cơ thể."

Tiếp nhận?

Nghệ Nhàn muốn nhổ nó luôn a.

Nàng thử một hồi, hai cánh sau lưng động liên tục cũng không di chuyển, càng hoảng sợ nói gì là thu vào cơ thể. Còn bên ngoài tiếng Cầm lão tức giận rống cũng to hơn, như muốn xé trời, Nghệ Nhàn liều mạng đem cánh ra ngoài.

"Cầm lão."

"Ngươi, ngươi dị tộc này!"

Nghệ Nhàn theo bản năng nhíu mày, một đường luôn nghe thấy khiến nàng biết được nàng là bộ dạng nửa người nửa thú, được gọi là bán nhân thú, sản phẩm không tỳ vết. Bất quá là người bị đám người kia chế tạo ra, nàng là trời sinh, đây chính là nguyên nhân nàng ghét đôi cánh này.

Không phải người cũng không phải thú.

Dù vậy, nàng vẫn bình tĩnh, "ngươi nói chúng ta phá hồ Thầm Tấm của ngươi, thì cũng nên có chứng cứ."

Cầm lão tức đến cười, "chứng cứ? lôi kiếp các ngươi mang đến, làm chết những sinh mạng trong hồ Thấm Tâm, ngươi đừng tưởng phủi bỏ được. Trước đó lão già này cũng biết, nhưng hắn chạy trước a."

Nghệ Nhàn nhịn không được đỡ trán, đây là món nợ xấu. Trước kia mỗi lần thăng cấp, nàng sẽ chọn chỗ không người, xung quanh là đất xấu, cũng không sợ gì, dù sao cũng là đất vô chủ.

Hiện tại xong rồi, ở chỗ này có chủ, hơn nữa chủ nợ ở trước mắt.

Nghệ Nhàn lại xem túi giới tử, không biết nếu bồi thường thì nên bồi thường thế nào. Nàng dùng ý niệm gọi Miên Hoa Đường đến, "Cầm lão nổi giận rồi, trước kia ta có thăng cấp, nhưng Miên Hoa Đường nàng có giúp ta cản lôi a."

Miên Hoa Đường bên cạnh liền gật đầu, "Nghệ Nhàn, ta cản hết rồi."

Nghệ Nhàn có thể nhanh chóng thăng cấp, đều là dựa vào Miên Hoa Đường có kỹ năng nghịch thiên, nếu không sợ là bị đánh gần chết rồi.

Cầm lão nhìn Miên Hoa Đường trưởng thành, cũng tin vài phần, vì hôm đó lôi vừa tan, hồ Thấm Tâm cũng không có như vậy.... nhưng hiện tại hắn cũng không thể thu lại lời trước đó, mà cũng không làm được.

Nghệ Nhàn cũng không quanh co với hắn, dùng lời tốt đề nghi, "ta muốn xem hồ Thấm Tâm một chút."

Nếu diện tích xung quanh có lôi đánh, trên mặt hồ nhất định có để lại vết lôi đánh.

Mọi người nhanh chóng đến hồ Thấm Tâm, trong hồ Thấm Tâm đen thui, từ xa nhìn lại như hồ chết, so với mặt hồ trong suốt trước đó, quả thật vô cùng thảm, hèn chi Cầm lão nội giận.

Đến gần một chút mới phát hiện, đen thui là một đám cá ngửa bụng, vì bụng màu đen, nhìn qua cũng thật kinh người. Trước đó nàng có nghe chuyện cái hồ này rồi, trong lòng cảm thấy người hạ thủ cái hồ nàng cũng giúp nàng xả được cơn giận.

Hồ Thấm Tâm cái gì.

Nuôi một đám cá ăn thịt người chơi, không bằng hủy đi cho rồi.

Nghệ Nhàn định vớt một hai con lên xem, Quang Diễn liền nhảy ra trước nàng phóng quang cầu, quang cầu thả xuống vô số quang điểm, quang mang thánh khiết bao trùm hồ Thấm Tâm.

Rất nhanh, mọi người liền nhìn thấy một lớp sương đen từ bụng cá chết bay ra....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play