Chương 253: Đại lễ
"Oa oa!"
Mấy tiểu chủ lúc rảnh liền đồng thanh hô tiếng thán phục! dường như mọc thêm đôi cánh là chuyện đáng kiêu ngạo.
Tiểu Lam ở trên lưng Miên Hoa Đường mở to mắt si ngốc nhìn đôi cánh màu đen sau lưng Nghệ Nhàn, nửa ngày mới đưa cái tay béo ú ra sờ lưng mình, ngoại trừ một cục u nhỏ, thì chỉ có thịt, nàng có chút thất vọng tựa đầu lên vai Miên Hoa Đường, thở dài, "sau này lớn lên mới có."
Lam Đồng giật mình ngẩn người hồi lâu, xương vai cũng nhúc nhích, "nói cũng dễ nhìn a."
Nếu thời cơ không tiện, cũng muốn bắt đầu.
Tại đây kinh hãi nhất chính là bản thân Nghệ Nhàn, nàng thủ một hồi, đôi cánh đen theo chiều gió phất phới, cùng dung mạo ướt nhẹp, bên trên còn có máu loãng, nhìn qua vô cùng bẩn, đúng là quá xấu a.
Diệp Nhiễm chậc chậc kêu lạ, ánh mắt có vẻ hả hê, "thật không ngờ, thật không ngờ, đường đường Tạ gia, lại chăm chút một yêu vật như ngươi, nếu việc này truyền ra, không biết có bao nhiêu lời đồn."
Nghệ Nhàn không quan tâm khiêu khích của Diệp Nhiễm, vì trước đó ở trong trấn cũng đã cảm nhận được, cộng thêm có người từng nói trong cơ thể nàng có máu huyễn thú, dù dao cũng quen rồi. Nàng cố gắng đem đôi cánh chiêu diêu thu hồi vào cơ thể, đáng tiếc học chưa quen không thể thu về được, nhưng lại có cơn gió kéo đến lạnh lẽo.
Y phục bị xé rách lúc phá thể, không chỉ sau lưng, đến cả cái bụng cũng co rút nhanh, đã nhắc nhở nàng một việc, "Lam Đồng, ngươi giúp ta cản nàng trước."
Lam Đồng mài trảo trên đất, mắt thú lóe lên quang mang lạnh lùng, phi một cái, đẩy lùi Diệp Nhiễm vài bước.
Nghệ Nhàn khổ sở nhìn cái bụng của mình đột nhiên to lên, trước kia còn có thể dùng y phục rộng để che đi, cũng không ai thấy được. Nhưng mà hiện tại, dùng y phục rộng trong túi giới tử mặc lên cũng đã thành phụ nữ có thai rồi, không thể che được đằng trước, cũng không che được đôi cánh cản trở.
Ngao ngao ngao --
Nghệ Nhàn nghe Tiểu Lam hưng phấn kêu, không cần nhìn cũng biết Miên Hoa Đường chiếm thế thượng phong, người bình thường không thể chống lại được công kích của Miên Hoa Đường, nàng nhanh chóng cởi y phục, chắp vá đại, cuối cùng cũng vá lại được mấy chỗ rách trên y phục.
Trên mặt Húc Long Trì sương mờ lượn lờ, biến thành bọt nước, Diệp Nhiễm chiếm được thiên thời địa lợi cao nhất, đang bị áp chế cũng lộn mình đứng dậy.
Thế cục trở nên bất ổn.
"Quên đi," Nghệ Nhàn cắn răng, dưới tình thế cấp bách vội mặc vào, sau đó vỗ cục thịt đang động đậy kia, lực đàn hồi mười phần, "Nhị Lam, ngươi nghịch ngợm quá đi."
Đang trong sinh tử kiếp của Lam Đồng, tiểu tử này trưởng thành không phải là đến quấy rối chứ?
Kế hoạch của Nghệ Nhàn bị biến cố nhất thời làm thay đổi, nàng nhanh chóng vung Đả Thần Tiên lên, tựa vạn quân nổi giận, đánh tan công kích của Diệp Nhiễm đánh Lam Đồng.
Trên cổ Lam Đồng có nhiều vết xước, nhìn cũng biết là cố ý nhắm vào, Diệp Nhiễm này nhìn cũng biết là người mánh lới, biết dùng cứng không được, liền chuyển chỗ mềm bóp, "Diệp tiểu thư, còn nhớ giao ước trước đó, người thua cần phải chấp nhận một điều kiện của đối phương."
Bầu không khí không chết không được, Nghệ Nhàn lại nói đến giao ước trước đó, đúng là khiến người ta sắp quên mất.
Diệp Nhiễm khẽ nhếch hàm dưới lên, "thắng hay thua, Tạ tam tiểu thư kết luận lúc này quá cũng quá sớm rồi. Đem các ngươi giải quyết hết, thì ta là người đến đầu tiên."
Không muốn thua thì chơi xấu.
Nghệ Nhàn đến lúc này cũng hiểu được điểm mấu chốt của người này, vô liêm sỉ, không ra gì, lão thái gia tìm người này từ đâu ra a? nàng khẽ gật đầu, "cũng được."
Nói xong, thuấn di một cái, Nghệ Nhàn đã đến trước mặt Diệp Nhiễm, ngưng tụ lôi tủy thành kiếm xuyên thủng ngực nàng, đối phương trợn mắt, không dám tin, "ngươi --"
Nghệ Nhàn bất đắc dĩ nói, "ai kêu ngươi biết quá nhiều."
Trong lúc quan trọng, bất cứ thứ gì phát sinh Nghệ Nhàn đều không cho phép, nàng không thể để lại bất kỳ sai lầm nào. Nàng nhìn sắc mặt đối phương tù hồng thành trắng, sinh cơ dần biến mất, thủy linh xung quanh cũng rơi xuống đất, lúc này mới rút tay mình về, "Miên Hoa Đường, đừng đùa nữa giải quyết hết đi."
Miên Hoa Đường hi hi ha ha trốn đám người kia, chờ bọn họ hoảng sợ liền đánh họ một cái, Tiểu Lam phụ trách hò reo, thỉnh thoảng vươn trảo cào một cái.
Nếu Tuyên Di hỏi, nàng cái gì cũng nói không biết.
Nghệ Nhàn cũng đã nghĩ kỹ cách nói sau khi Diệp Nhiễm mất tích, cười ha ha nhìn về phía Lam Đồng, vỗ nhẹ cái bụng không thể bỏ qua, "mau nhìn đi, Nhị Lam lại lớn thêm rồi."
Lam Đồng nhìn chằm chằm cái bụng lớn hơn trước gấp hai, kinh ngạc không thôi, "sao lại như thế?"
Đại khái hấp thụ dinh dưỡng đầy đủ, khiến tiểu gia hỏa lớn nhanh hơn. Bất quá tính lại, Nhị Lam chờ ở trong bụng bàng cũng đã lâu, lâu đến nỗi nàng nghĩ rằng mình mang thai hỏa linh đồng tử, "có muốn cảm nhận một chút không?"
Nghệ Nhàn vừa đi được hai bước thì thấy đại gia hỏa con ngươi co rút, khuôn mặt thay đổi, nháy mắt hóa thú hình, "Grừ --"
Nàng vô ý nổi lên lồng năng lượng quanh người, vội vàng xoay người, liền nhìn thấy người vừa chết đang đứng sau lưng, vẻ mặt hung tợn khát máu nhìn nàng, quanh người không còn là thủy linh, mà là sương đen khiến người chán ghét, đang giương nanh múa vuốt bao vây nàng.
Ám linh giả.
Quang Diễn vội vàng cứu viện đầu tiên, nhưng tay đối phương có tính ăn mòn xuyên qua lồng năng lượng.
Rắc rắc.
Lồng năng lượng vỡ như kính thủy tinh, trong lúc Nghệ Nhàn còn đang kinh ngạc, không kịp đề phòng nhìn lồng năng lượng vỡ từng mảnh, tay độc liền nhanh chống đánh lên cái bụng nhô cao của nàng.
Ah --
Bụng quặn đau.
Nghệ Nhàn cảm giác đối phương muốn xuyên qua người nàng, kết quả khiến Nhị Lam tức giận, Nhị Lam không lưu tình phóng lôi linh, ám linh và lôi linh va chạm, cuối cùng đau khổ là bản thân Nghệ Nhàn.
"Xấu xa!"
"Đường Đường mau đánh xấu xa."
Tiểu Lam vội gọi Miên Hoa Đường, hận không thể bay qua được. Có Nhị Lam giảm xóc, Lam Đồng cùng Quang Diễn trước sau chạy đến, Quang Diễn cố chấp bay trên đỉnh đầu Diệp Nhiễm, quang cầu liên tục đánh vào người nàng.
Kỳ quái chính là quang linh tinh lọc đánh vào cơ thể Diệp Nhiễm không có tác dụng, tựa như đấm vào vải bông, hiệu quả không có.
Lam Đồng liền vồ đến, nếu đối phương không phải đang ngăn cản, cũng mất nửa mạng.
Diệp Nhiễm cười giễu cợt, khiêu khích nhìn các nàng, vèo một cái biết mất, hóa thành viên cầu đên nhanh chóng bỏ chạy, "Nghệ Nhàn, đại lễ lần này là ân tình ngày đó ở Thiên Lan Sơn ngươi bao vây ta."
Ân tình?
Sợ là không được.
Thiên Lan Sơn? bao vây?
Diệp Nhiễm chính là ma nữ bỏ chạy lúc trước!
Không đúng, nếu là ma nữ, Quang Diễn sao lại không thể cảm nhận được ám linh của đối phương?
Nghệ Nhàn không kịp suy nghĩ, giảm xóc qua đi đau đớn đột nhiên kéo đến, tựa như miếng thịt đem vào cối xay, cảm giác đau đớn khiến nàng phải hồi thần, nàng ôm lấy bụng mình, cảm giác như có thứ quan trọng trong người nàng chảy ra, khó nhịn hừ thành tiếng.
Lam Đồng khẩn trương ôm nàng, chân tay luống cuống, "ngươi, ngươi chảy máu, Nghệ Nhàn."
Nghệ Nhàn cảm giác được, máu đang theo chân mình chảy xuống, vừa thay y phục máu lại tập kích, coi như hoàn toàn vô dụng, đôi cánh sau lưng vẫn chư thu lại được, nàng cảm giác sương đen đang chạy loạn trong bụng, từng chút bọc lấy Nhị Lam đang thành hình.
Đây chính là đại lễ Diệp Nhiễm nói đến?
Nàng giữ lại bàn tay xù xì của Lam Đồng, vuốt bụng khóc như không khóc, không biết vì đau đớn hay bất an mơ màng, "Đại Lam, ta có chút --" khi phát hiện đôi mắt Lam Đồng ẩn hiện lệ, chữ sợ này cũng không nói ra được, Lam Đồng khi còn nhỏ cực khổ dường như hiện ra trước mắt, nàng hốt hoảng, lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, "Nhị Lam luôn kiên cường hiếu thắng, chút thất bại nho n hỏ này, sẽ qua thôi, tin tưởng nàng được không?"
Quang Diễn không ngừng phóng quang linh tinh lục sương đen trên người Nghệ Nhàn, Tiểu Lam vội vàng muốn cọ đến, bị bàn tay Lam Đồng đẩy ra.
Một lớn một nhỏ hai người, dùng đôi mắt thú ướt nhẹp nhìn nàng, tựa như nàng chỉ hừ hai tiếng, nước mắt trong hốc sẽ lăn xuống.
Buồn.
Mỗi người trong nhà sẽ khóc.
Nghệ Nhàn run rẩy trấn an hai người, nhắm mắt lại, cố gắng dùng quang linh trong cơ thể tinh lọc sương đen, nếu biết được sương đen đi vào bằng cách nào có thể nhanh chóng tinh lọc ngay. Nhưng mà, nó lựa chọn vị trí quá đặc biệt, dayd chính là chỗ yếu nhất của Nghệ Nhàn hiện tại.
Nó như bắt được nhược điểm của Nghệ Nhàn, điên cuồng công kích mặc kệ sự liên hệ của nàng và Nhị Lam.
Nghệ Nhàn thử tiêu diệt nhiều lần nhưng không được, lại nghĩ ra một cách cũng không tính là đúng, nàng biết tiểu gia hỏa này tham ăn, luôn thích lôi tinh thuần khiết nhất của mình, nơi đó chính là chỗ cám dỗ ở bụng, hai bên giằng co, nàng không thể dùng lôi linh gọi nhị bảo nhà nàng a.
Hồi lâu, bụng lại truyền đến từng đợt đau nhức.
Nghệ Nhàn cũng thở phào nhẹ nhõm, khi đau đớn cũng khiến bản thân thanh tỉnh vài phần, sau vài lần, sương đen công kích càng yếu đi, nàng mơ hồ cảm giác Nhị Lam cũng đang đấu sức với sương đen này.
Mọi thứ đều hướng về phía tốt phát triển, nếu cái bụng không từng chút đau đớn....
Lam Đồng cảm nhận được người trong lòng run rẩy, cả người lạnh cóng, máu dưới người không ngừng chảy xuống, đến cả nhiệt độ cũng dần đi, vội vàng đến nỗi mắt xanh chuyển đỏ. Nàng lấy mọi thứ trong túi giới tử ra, từng lớp bọc người Nghệ Nhnaf lại, hạ giọng kêu tên Nghệ Nhàn.
Tiểu Lam dường như nhận ra điều gì đó, cái đuôi ủ rủ cụp xuống, nàng không dám lên trước, mắt lệ rưng rưng nhìn, phát ra tiếng kêu nho nhỏ.
Bầu không khí mơ màng, đến cả Miên Hoa Đường cũng bỏ xuống tâm trạng muốn chơi, không nhổ mấy cọng tóc trên đầu mình nữa.