Chương 249: Trợ giúp.
Nghệ Nhàn lúc đến một mình, lúc đi nhấp nhô một đám. Thanh thế cũng lớn, người trong thành đô đế quốc nhao nhao nhìn, như đang chờ dò xét hoàng thất, cục diện nhốn nháo khiến nàng nhìn trước không được.
Lam Đồng thấy nàng lùi về sau nhìn, tò mò tiến đến, "ngươi nhìn cái gì?"
Trong đội ngũ đưa tiễn không thấy lão thái gia, đến cả Tạ Anh không xuất hiện cũng có chút lạ, Nghệ Nhàn sắp chia tay tìm người cũng không thấy, có chút chán nản, "không lẽ bình thường ta quá phận đến vậy sao?"
Lam Đồng, "đương nhiên là không, nàng rất phiền."
Bên cạnh Nghệ Nhàn là một đám huyễn thú nhỏ được nuôi thả, không có dây cột xích, nhảy nhót lên xuống, so với ở trong lồng còn hoạt bát hơn, thậm chí còn trộm leo lên lưng Nghệ Nhàn, bị Lam Đồng chặn lại. Quan trọng là đám huyễn thú nhỏ này chưa ký khế ước, khiến các đệ tử Tạ gia tò mò, ngoài sáng trong tối chen nhau, cũng bị bọn họ quên mất, chuyện Tạ Anh cũng không thể giải quyết được.'
Mọi người đi đường thật nhanh, đám người Tuyên Di còn ở bên cạnh bảo vệ, đường đi sóng êm gió lặng, ngược lại cũng có chút bão tố đang kéo đến, có một âm thanh không phục bất cần từ giữa đám đệ tử truyền ra, nhắc nhở, "tam tiểu thư, sau này Tạ gia phải giao vào tay ngươi, hiện tại đến lúc tạo uy nghiêm rồi."
Nghệ Nhàn một tay gãi hàm dưới của gấu trắng nhỏ, một chân vuốt lưng cho Tiểu Lam, thỉnh thoảng lại cho con cá béo chút nước, bận rộn không ngẩng đầu một cái, "Tuyên Di đừng nói đùa nữa, gia chủ Tạ gia không nên coi thường, còn có ngoại tổ trông coi, Tạ gia có thế nào đi nữa cũng không đến phiên ta nhúng tay. Nói đến, ta không thích bị gò bó, cuộc sống thoải mái tự do, như là hiện tại chơi đùa cùng đám huyễn thú nhỏ khả ái này không phải tốt hơn sao?"
Tốt?
Tốt chỗ nào?
Tuyên Di bị lời nói của nàng làm cho tức muốn ngã ra, hơn nửa ngày không nói được thêm câu nào.
Lỗ tai Nghệ Nhàn cũng được thanh tĩnh, túm Ngân Bảo Đại Nhân mới từ dưới đất chui lên, thuận thế đem một quả đỏ thưởng cho nó, "Tuyên Di, chỗ cách nơi đến còn một ngày đi đường, mọi người định đi tiếp hay nghỉ ngơi."
Ngân Bảo Đại Nhân tựa như chuột nhắt, run bộ lông xù của mình lên một cái, ba cái đuôi vui vẻ lắc lư trên không, bất quá rất nhanh, lại ẩn xuống lòng đất không thấy bóng.
Mọi người đi xuyên đêm, cuối cùng khi nắng lên thì tới gần Giáng Thanh trấn, nhìn qua lớp che dày đặc, Huyễn Thú Cốc vô cùng thần bí, mọi người cùng kêu reo hò, nhảy nhót không thôi. Nếu không có Tuyên Di ngăn cản, sợ là tuổi trẻ nóng tính đã chạy vào, tìm kiếm huyễn thú thích hợp với mình rồi.
Tìm đồng bọn khế ước, là sự dụ dỗ quá sức với ngự thú sư.
Grừ --
Grừ grừ grừ --
Đột nhiên có tiếng gầm làm ong tai, ở sâu trong Huyễn Thú Cốc dưới làn sương mù dường như có thứ gì đó đang rung chuyển. Dãy núi phía xa như đang có người nhổ lên, từng ngọn núi di động đang cách bọn họ càng lúc càng gần.
"Là huyễn thú."
"So với gấu chạy thì không giống a."
Nghệ Nhàn được Lam Đồng che chở, bên cạnh còn có hai vị canh cửa gặp thần giết thần gặp phật giết phật, nhìn qua có vẻ như không đáng lo, nhưng nàng cũng không yên phận, vội dặn Tuyên Di nói, "mau sơ tán các đệ tử, nếu không đối mặt, sẽ bị huyễn thú cao cấp đánh nát như tương, đến cả cha mẹ cũng không nhận ra thứ đó."
Đám trẻ này không hề có kinh nghiệm, nói chi là nghe lời người có kinh nghiệm nói, hoảng sợ khi va chạm xã hội, từ lúc phát hiện ngọn núi nhỏ đang di chuyển chính là con gấu thì bọn họ đều sợ ngây người.
Tuyên Di trong lòng muốn kéo mọi người tập hợp lại đối kháng, nhưng đánh giá lời Nghệ Nhàn vừa nói, đám đệ tử trẻ lại như chim muông bay tán loạn, để lại một vài đệ tử cũng không kịp ứng phó, "tản ra --"
Trong đó có một con gấu lớn đã gần kề trước mặt, cao năm sáu tấc như là nhà lầu, hoàn toàn che được cả tầm mắt người như Nghệ Nhàn.
"Tam tiểu thư, ngươi mai đi đi."
"Tạ Khuê, Tạ Tiêu các ngươi nhất định phải bảo vệ ta thật tốt a."
Nghệ Nhàn nằm trên người Lam Đồng, một tay túm gáy Tiểu Lam, một tay nhấc lên gấu trắng nhỏ vui vẻ đến khuy tay múa chân, "Miên Hoa Đường, đi."
"Đến đây, Nghệ Nhàn." âm thanh Miên Hoa Đường từ nơi xa truyền đến, cũng không biết là ở đâu. Nghệ Nhàn mơ hồ nhìn thấy cái bóng người leo như khỉ, nhảy hết chỗ cao này qua chỗ cao kia, chơi đến điên rồi.
"Mau lên mau lên."
Người khác tán đi xung quanh, đến Lam Đồng thì biến thành vượt khó tiến lên, có ba hòn núi lớn lao đến đây, nàng phải mở một đường khác, tìm một cái khe hở, mang theo đám huyễn thú nhỏ nhanh chóng chui qua. Cho nên, Tạ Khuê Tạ Tiêu theo sát Nghệ Nhàn lại chậm một bước, bị hai móng gấu chặn lại, trơ mắt nhìn bọn họ chạy trốn.
Nghệ Nhàn quay đầu nhìn bọn họ,"ta sợ, đi trước một bước, chỗ này giao cho ba vị."
Tạ Khuê, Tạ Tiêu, "..."
Hai người còn chưa kịp phản ứng, hai móng gấu liền cào tới, bọn họ nhanh chóng tránh né, lại đụng phải Tuyên Di cũng bị bao vây lại, "chúng nó sao có thể chạy qua Huyễn Thú Cốc, đến chỗ này?"
Tuyên Di, "bớt nói nhảm đi, cầu viện Huyễn Các đi."
***
Ngao ngao ngao --
Hai tiểu chỉ hưng phấn kêu loạn, Nghệ Nhàn bịt một cái, nhưng không bịt được mấy cái khác. Thấy đã bỏ lại được Tuyên Di bọn họ, liền đem hai tiểu chỉ kêu um sùm thả xuống, "bây giờ đem từng đứa mang đi đi."
Mấy huyễn thú chớp mắt nhìn nàng, chờ chỉ thị của nàng.
Lam Đồng giật giật cái mũi, đến cạnh người gấu trắng nhỏ ngửi một cái, "vừa rồi nhìn thấy chính là người nhà của nó, chỗ này có khí tức của bọn họ, chạy đến nói vì không tìm được ổ của nó."
Nghệ Nhàn túm được gấu trắng nhỏ đang bò loạn, nhéo tai nó một cái, nhẹ đá tiểu PP của nó, "biết đường về nhà không? hay tự mình về nhà."
Đại sư tỷ thật biết tìm việc cho nàng làm.
Gấu trắng nhỏ trở mình, ôm lấy nàng cọ lấy cọ để, bộ dạng hoàn toàn nghe không hiểu. Tiểu Lam còn bắt chước học theo, bị Lam Đồng lạnh lùng túm gáy lôi về, ân cần dạy bảo một trận, "đừng có thấy thói quen hư nào cũng học, ngươi cũng không phải gấu."
Nghệ Nhàn đang đau đầu, Ngân Bảo Đại Nhân đúng lúc trong góc chui ra, chỉ hướng cho các nàng, "có người đang theo hướng này đến."
Người đến tốc độ quá nhanh, Nghệ Nhàn chỉ kịp túm mấy huyễn thú nhỏ về, rồi lại nghe thấy âm thanh quen thuộc, "không có ai đối đãi với huyễn thú nhỏ như ngươi, Nghệ Nhàn."
Tiếng nói nhất quán nhu hòa, mang theo cảm giác độc hữu xa cách, cũng không khiến người ta chán ghét, cũng không khiến ngươi thân thiện nổi.
Nghệ Nhàn bất đắc dĩ nhìn Tạ Tần Tuyên cùng với huyễn thú bạch hổ không bao giờ rời xa kia, liếc xéo Lam Đồng một cái, kết quả mặt tên gia hỏa này cũng không hề đổi, tựa như không quen hai người, "vậy nên đối đãi thế nào, hay ngươi đến làm mẫu chút đi?"
Tạ Tần Tuyên tiếp nhận gấu trắng nhỏ trong tay nàng, khẽ vuốt ve, như ôm lấy con mình, gấu trắng nhỏ cảnh giác cũng không chán ghét ngực nàng, còn thuận theo, nàng cười nói, "cảm ơn ngươi, đã đem trả lại, vốn gấu trắng sinh nở không giống những huyễn thú khác, đây là chí bảo duy nhất của bọn họ. Vì tìm kiếm nó, Huyễn Thú Cốc suýt bị làm cho long trời lở đất."
Hèn chi huyễn thú hình người nhưng không não tràn vào đế quốc nhiều như vậy, thì ra là muốn cướp nó khỏi tay Tạ gia.
Nghĩ đến lực chiến của gấu, sợ là Tạ gia đâm trúng trời rồi a, Nghệ Nhàn mặt không đổi sắc nhìn bảo bối kia, phóng chút quang linh ra đùa với nó, gấu trắng nhỏ thò cái cổ nhỏ dài ra với a với, "của về chủ cũ, phiền ngươi nói với mấu con gấu trắng kia, gần đây ta sẽ ở Gi áng Thanh trấn, đừng đến làm phiền ta."
Tạ Tần Tuyên gật đầu, nàng khom người, lần lượt đem mấy huyễn thú nhỏ đặt lên lưng bạch hổ, "ta sẽ báo cho họ biết."
Tiểu Lam trợn mắt há mồm nhìn bạn chơi chung đi mất, hồi lâu mới hiểu ra, vội kéo vạt áo Nghệ Nhàn, "nương, nương a."
Ánh mắt Tạ Tần Tuyên lộ ý cười, ngồi xuống nhìn Tiểu Lam, "ngươi muốn đi theo ta không?"
Tiểu Lam nhăn mũi, còn nhớ rõ người này, ôm một chân Nghệ Nhàn, mặt cự tuyệt không đổi, "không muốn."
Nghệ Nhàn có cảm giác mang con mình đến nhà trẻ, đứng trước cửa nhà trẻ cùng con yêu lưu luyến, "Tiểu Lam, bọn nó phải về nhà, có cơ hội thì đến tìm chúng nó chơi. Có phải ngươi quên Đường Đường rồi không?"
Miên Hoa Đường thuận tay ném một nhánh cây cho nàng, cành cây cắm xuống đất, tỏ rõ sự tồn tại của mình.
Tiểu Lam nhìn Miên Hoa Đường nhảy nhót trên cây qua lại, rồi nhìn gấu trắng nhỏ đứng đối diện, cuối cùng móc tiểu tinh linh trong túi ra, tiện tay uy một miếng thịt, dùng cái này an ủi tâm hồn nhỏ yếu đuối.
Nghệ Nhàn đem Tiểu Lam ném cho Lam Đồng, nói chuyện với Miên Hoa Đường, "đi thôi, bọn họ sắp đến rồi."
Tạ Tần Tuyên nhìn các nàng đi xa, nhịn không được nói, "Nghệ Nhàn, ngươi đã ra tay giúp chúng nó, có phải ý tứ đã tiếp nhận nửa dòng huyết mạch kia, lẽ nào ngươi không muốn biết Tạ gia đối với ngươi thế nào sao --"
Nghệ Nhàn khoát tay, không quay đầu lại, "đa tạ quan tâm, việc của ta, thì ta tự tra rõ."
Trước thì có Lạc Nguyệt Dao, sau lại có Tạ Tần Tuyên.
Nghệ Nhàn cách việc vạch trần cái quần lót kia chỉ còn một bước nữa, ai đúng ai sai, đến khi đó sẽ có phán xét.
"Tam tiểu thư! ngươi đi đâu a, để chúng ta tìm một hồi, nhưng mà sao ngươi lại đi từ hướng kia --"
"Ai nha, nhắm mắt chạy lung tung một hồi, cái này cũng không nhớ là chạy đi đâu a." Nghệ Nhàn mặt không đỏ thở không nặng nhìn xung quanh một vòng, phần lớn đệ tử trẻ tuổi đã quay lại, duy chỉ có ba người theo đuôi kia là chưa thấy, "nguy rồi, Tuyên Di các bọn họ vì hộ tống ta chu toàn, đã ở lại với ba con huyễn thú cao cấp, không lẽ là có chuyện gì rồi?"
Nếu thực sự giải quyết được ba tên phiền toái đó, nàng cũng thực sự cảm tạ ba ngọn núi cao kia.
Vừa dứt lời, Tuyên Di một thân chật vật xuất hiện phía sau nàng, một tay vô lực rũ xuống, trên mặt cũng có vết máu, không khó nhìn ra cuộc chiến vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm, "đa ta tam tiểu thư lo lắng, tất cả đều ổn."
Tạ Khuê, Tạ Tiêu cũng như hồn ma vô chủ xuất hiện.
Vẻ mặt Nghệ Nhàn khó chịu, trong lòng thở dài, bắt con người ta, như giết cha mẹ người ta, đánh gãy một tay thực sự là quá nhẹ a.