Chương 24: Mất tích
Lúc trước có nghe người ta nói, để áp chế Tần Dung lấy thuốc giải Lục đại nhân đã dùng cực hình, không bao lâu mới đem được thuốc giải đến, cuối cùng liền bị các thú nhân vô tình ném vào rừng Khoa Mạc.
Sau hai ngày, các thú nhân vào rừng Khoa Mạc lại nhìn thấy một bộ quần áo còn dính máu cùng chút xương đầu bị vỡ, liền nhao nhao đồn ầm lên Tần Dung chết rất thảm, chết không toàn thây.
Nghệ Nhàn nhìn nữ nhân trước mắt tươi cười, đột nhiên nghĩ đến làm sao cho đám thú nhân nhiều chuyện kia dòm một chút, kẻ trước mặt có tư vị khác người này là ai.
Tần Dung đổi thái độ bình thường hay miệt thị nàng, miệng hơi mỉm cười toàn thân dựa vào trong ngực một thú nhân cao to, "thật không ngờ đến, người bọn họ nói đến chính là ngươi."
Nghệ Nhàn cũng phục hồi lại tinh thần sau lời đồn người chết giờ thành người sống, thầm mắng chính mình cần gì phải ngạc nhiên, nếu nàng có thể sống sót trong rừng Khoa Mạc, thì nói không chừng trong đầu Tần Dung cũng có một nữ nhân điên thì sao a?
"Muốn ăn gì? ta mời khách." Nghệ Nhàn đặc biệt hào khí, nếu so với giả vờ thì ai mà không biết?
"Ăn gì cũng được, ta chỉ hiếu kỳ là hạng nhân tộc nào mà mới đến Qua Tháp thành đã làm chuyện này." Tần Dung nói câu này, hơn nửa người dán vào ngực thú nhân, tựa như thứ không có xương.
Nghệ Nhàn cảm giác vị trước mắt này giống cái bạch liên hoa kia, nếu như cho hai người ở chung với nhau không chừng lại là một đôi tỷ muội giả tạo, nàng cười híp mắt chúc phúc, "thấy ngươi hiện tại tốt như vậy, thì cũng nên cảm tạ nhà chúng ta cho a, Lam Đồng không đáp lại ngươi thì ngươi cũng không tìm được bạn tình tốt như vậy a, cho nên mới nói người a, không thể lúc nào cũng chỉ biết nhìn chằm chằm vào cái chén của người khác, nếu không thì tự ngươi ăn rồi cái gì cũng không biết."
Nụ cười trên mặt Tần Dung cứng đờ, thở phì phò lôi thú nhân bên cạnh nàng đi xa.
Nghệ Nhàn nhìn hai người kia đi, nụ cười trên mặt cũng không còn. Hôm đó nàng đi dạo trong thành, luôn cảm thấy có đôi mắt nhìn nàng chằm chằm. Lúc đó còn tưởng mình gặp ảo giác, dù sao nàng cũng mới đến Qua Tháp thành, nếu có đắc tội ai đó thì hẳn là ở Khố Tư thành, đám người kia căn bản cũng không đủ đáng sợ.
Nhưng hôm nay ở đây gặp được Tần Dung, cảm giác bị theo dõi trước đó hình như cũng có thể lý giải được.
Lai giả bất thiện a.
Buổi tối, Nghệ Nhàn đem chuyện Tần Dung còn chưa chết nói cho Lam Đồng nghe, "hiện tại nàng đã tìm được một thú nhân rất lợi hại làm chỗ dựa, trước đây nàng cầu ngươi cho ở lại Khố Tư thành, ngươi không đồng ý, ta không cẩn thận lại lật mặt chiêu bài của nàng, chắc nàng hận chúng ta đến nghiến răng a."
Nữ nhân khi yêu ai thì sẽ vì người đó làm chuyện điên rồ ngu xuẩn, nhưng khi nữ nhân đó hận ngươi thì sẽ trả thù bằng tất cả thủ đoạn không từ cái nào.
Nghệ Nhàn cân nhắc, Tần Dung thù hận nàng nhiều hơn hay là với Lam Đồng nhiều hơn? đây đúng là vấn đề khó đoán, "nếu không ngươi thử vãn hồi lại lần nữa đi?"
Lam Đồng quay đầu qua hỏi, "vãn hồi cái gì?"
Nghệ Nhàn, "nàng vẫn rất thích ngươi, bây giờ ngươi đi vãn hồi, nói không chừng người ta -- a?" hồi tâm chuyển ý.
Tối hôm đó Nghệ Nhàn bị hành đến kiệt sức, đến nỗi tai họa nhìn nàng chằm chằm cũng quên sạch, nhưng mà có đôi khi có vài việc luôn khó phòng bị được.
Thu nhập cuộc sống mỗi ngày đều tốt, Nghệ Nhàn kêu Thạch Giai cùng Du Vũ đến giúp đỡ, tiền có được thì chia đều cho cả ba. Tương ứng, thì khi Lam Đồng cung cấp hàng đổi thành ba người thay phiên cho nhau nhận, như vậy cũng sẽ công bằng hơn. Hơn nữa khi nàng bận việc, ít nhất cũng có người trông các ấu tể.
Đáng tiếc, đem hài tử cho người khác trông vẫn không đáng tin bằng bản thân mình, cũng do Nghệ Nhàn yên tâm quá sớm, khi nhận thấy được tiểu gia hỏa không có ở đây liền tìm một vòng.
Ấu tể, nhất là tiểu gia hỏa chỉ mới lớn được một chút, tựa như tiểu sủng vật. Không biết nói, không biết cầu cứu, lỡ như.... Nghệ Nhàn cũng không dám nghĩ đến chuyện xấu nhất, nàng cố làm mình tỉnh táo lại, đến cả Du Vũ trông ấu tể cũng bị biểu tình của Nghệ Nhàn làm cho sợ, nàng liên tiếp xin lỗi.
Nghệ Nhàn hít sâu vài lần mới hỏi chút tình hình cụ thể cẩn thận, sau đó liền đi tìm Lam Đồng đang ở đấu trường, nàng nhớ rõ mũi thú nhân vô cùng linh mẫn, huống chi huyết mạch tương liên khả năng tìm thấy cũng dễ hơn hổ tìm con mình.
So với Nghệ Nhàn khẩn trương lo lắng, Lam Đồng nghe thấy không thấy ấu tể vẫn còn bình tĩnh chào hỏi với thú nhân khác rồi đi ra, "không cần lo lắng, tiểu gia hỏa chắc là đi chỗ nào khác chơi rồi."
Nghệ Nhàn đầu đầy suy nghĩ, nhất là Tần Dung đã nhiều ngày khi nãy mới gặp, có phải là do Tần Dung não úng rồi.... nhưng sau đó nàng liền đem ý nghĩ này bỏ đi, vốn Tần Dung cũng không có can đảm khiêu khích lửa giận của một thú nhân, huống chi người chết qua một lần rồi vẫn luôn quý trọng sinh mạng của mình, trừ phi nữ nhân này ngu đến bó tay, "chắc vậy."
Nhìn dáng vẻ Lam Đồng trấn định, tâm tình Nghệ Nhàn đang buồn rầu cũng trở lại bình thường. Nàng nghĩ, có thể là như Lam Đồng nói, tiểu gia hỏa ham chơi không cẩn thận bị thứ gì đó dụ đi, cũng giống như hôm đó, bộ dạng hưng phấn chạy như điên, nàng suýt chút tìm không ra.
Nghệ Nhàn chợt dừng bước lại, Lam Đồng đứng một bên không hiểu nhìn nàng, giật giật mũi, "xung quanh đây mùi có chút nồng, ở chỗ này."
Dựa vào mũi chó của Lam Đồng, hai người rất nhanh tìm được một lỗ chó chứa được nàng, cái đuôi nhỏ vẫn còn đung đưa, lắc lư trái phải bên ngoài....
Biểu tình Lam Đồng cũng rõ ràng hơn, nhưng Nghệ Nhàn thì tức không được, cười cũng không xong. Nàng tiến lên túm hai chân sau của tiểu gia hỏa, không nói lời nào kéo ra ngoài. Cùng lúc đó móc ra được một cục tròn màu tím.
Tiểu gia hỏa yêu thích đè quả cầu không buông tay, ngao ngao ngao ngao hôn một cái đặc biệt, dường như tìm được bảo bối bị mất, Nghệ Nhàn đố kỵ liếc bánh trôi.
Lam Đồng kinh ngạc, "quả cầu này khai linh trí?"
Nghệ Nhàn nhìn không chớp mắt, cũng không tra tiếp, "về nhà tìm một sợi dây cột nó lại."
****
Chuyện ấu tể mất tích kết thúc Nghệ Nhàn cũng không yên tâm đem tiểu gia hỏa giao cho ai khác nữa, trừ phi là Lam Đồng trực tiếp nhận đi, cũng may trại huấn luyện ấu tể sắp bắt đầu rồi.
Vết thương tiểu hồ ly nhà Hồ Thanh cũng đã khỏi, thỉnh thoảng lại chạy đến nhà Nghệ Nhàn chơi với tiểu gia hỏa, hai tiểu tể tử cũng coi như là hòa thuận, có khi tiểu hồ ly con cố ý dạy tiểu gia hỏa chút kỹ xảo đi săn, tất cả đều là hắn học được từ cha hắn.
Nghệ Nhàn cũng thấy được tiểu gia hỏa dùng một thân kỹ xảo đi săn toàn bộ dùng trên người bánh trôi, một cái đuổi một cái trốn, bánh trôi nếu bị bắt liền ngoan ngoãn bất động, để tiểu gia hỏa bay lên chụp.
Trong lúc đó, đột nhiên có một lần nàng nghe được Thạch Giai cùng Du Vũ nói thầm với nhau chuyện cá khô bị thiếu, Nghệ Nhàn bắt đầu cố ý lưu ý đến cái lỗ ẩn thân nho nhỏ trong nhà, hôm đó khi nhổ củ cải, nàng dường như nhìn thấy cái bóng trắng lướt qua.
Nếu nói chuyện tiểu gia hỏa mất tích cùng chuột trắng không liên quan một đồng mao nào thì nàng không tin. Còn có bánh trôi này vô tình biến mất, rồi lại không hiểu vì sao lại xuất hiện...
Cư nhiên lén nàng ở sau lưng làm nhiều chuyện như vậy, suýt thì dụ luôn tiểu gia hỏa a.
Được a, đừng để nàng bắt được con chuột chết này a!!!