Chương 235: Sở hữu.

Ở Tạ vẫn chua thể tra rõ nội tình, Nghệ Nhàn cũng không dám vọng động. Ban ngày tùy ý vui đùa cùng ba tiểu gia hỏa, đám huyễn thú bị các nàng trói lại nhốt dưới đường hầm, đến chiều mới được thả ra cho thở.

Không được Nghệ Nhàn hứa sẽ cứu ''đồng tộc'', cũng không được tự do, còn phải nằm im trong đường hầm chật ních. Bốn huyễn thú gian nan vượt qua năm ngày, sau đó âm thầm 'phản kháng'.

Hôm đó, bốn tên nhóc ủ rũ bị kéo ra ngoài, vừa thở được một ngụm không khí mới, liền động thủ với Lam Đồng và Nghệ Nhàn. Nghệ Nhàn cười híp mắt nhìn bọn họ, cùng Lam Đồng không di chuyển, tùy ý để ba tiểu gia dùng tơ nhện trong tay siết, mỗi người kéo lại, chỉ nghe thấy bốn hài tử kia kêu thảm thiết.

"Không được ồn ào!" Tiểu Lam nãi thanh nãi khí dặn dò.

"Ngô ngô ngô ngô --"

Lam Đồng thấy Nghệ Nhàn nhìn chằm chằm bốn tiểu bài bị trói thành một cục miệng bị che, nhăn mày, "Bốn người ta so với những lần trước ta gặp không giống nhau." không giống huyễn thú có sức chiến đấu, tựa như bốn cái răng, bẻ liền gãy.

Đây cũng là điều khiến Nghệ Nhàn không nghĩ ra, trước kia mình luôn gặp huyễn thú có sức chiến đấu trâu bò, nhưng hiện tại.... đến ba cái tiêu gia hỏa cũng đánh không lại, đúng là không chịu được một kích.

Hèn chi, bị người Tạ gia dễ dàng bắt được.

Sau khi Nghệ Nhàn híp mắt quan sát, bốn tiểu hài lạnh run, trong đó có một tiểu hài đang vất vả dùng miệng gặm tơ nhện, rồi nhổ ra phi phi, "ngươi -- ngươi thật ra có giúp hay là không?"

Nghệ Nhàn hơi kinh ngạc, vốn tơ nhện của Ngân Bảo đại nhân cũng có độ mạnh yếu, cho dù là Lam Đồng cũng phải hao chút sức, "ta giúp thì sao, không giúp thì sao? với đám tiểu hài nói xạo các ngươi, mà muốn ta đi liều mạng, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?"

Lam Đồng thẳng thắn gật đầu, "phải, không giúp."

Bị cự tuyệt liên tục, tiểu hài kia trợn mắt há mồm nhìn hai người các nàng, biểu tình dại ra, tựa như con cá bị phơi nắng.

"Chi chi."

"Lại nữa rồi."

Ba tiểu gia hỏa như gặp phải tín hiệu nào đó, ướt nhẹp xông vào phòng, nhân tiện đem bốn tiểu hài kia đưa vào đường hầm.

Lúc Tuyên Di đến, chỉ thấy Nghệ Nhàn đang nghiêng người nằm cạnh hồ nước, đôi chân trắng nõn đang quậy nước hồ sen, từng vòng sóng nước rung động, vài dấu chân không đồng nhất một đừng kéo từ hồ nước vào trong phòng, "tam tiểu thư."

Nghệ Nhàn ở Tạ gia cũng đã được một thời gian, mỗi ngày ngoại trừ ở đình viện nhỏ, thì tối cũng không thể coi là đi dò đường, trong mắt người ngoài thì nàng là một tử trạch* (ế còn thích ở nhà), không giống tiểu thư về nhà, ngược lại có chút giống như ngồi tù, "ta cái gì cũng không cần, lui đi."

Tuyên Di theo lệ cũ đến một chuyến, đại thể nói về một chút về dinh dưỡng, còn có quan hệ về thân thế Nghệ Nhàn với Tạ gia thì lại không nói chữ nào, Nghệ Nhàn đã sớm chán những lời này của nàng, nếu không có chuyện lớn cần suy nghĩ, nàng liếc mắt cũng không muốn nhìn 'hung thủ giết người' này.

"Lão thái gia đã quay về."

"Muốn gặp tam tiểu thư một lần."

Chân dài nhỏ Nghệ Nhàn đưa ra liền cứng lại một cái, sau đó bàn chân lại đẩy bọt nước, "hôm nay muộn rồi, ngày mai rồi nói."

Trong đường hầm thời không, ngắn ngửi hơn mười ngày ở cùng, tác phong cường ngạnh cố chấp của lão thái gia Tạ gia khiến Nghệ Nhàn khắc sâu ấn tượng bất diệt. Nàng đời trước không có duyên với trưởng bối, nhưng cũng không thích phong cách làm việc này của lão thái gia, nếu như không quan trọng, nàng hận không thể đời này đừng gặp lại, cũng may Lam Đồng hiện tại đã có thần cốt nhập thân, cẩn thận ứng phó là được.

Tuyên Di chần chờ một hồi, khuyên nhủ, "tam tiểu thư đừng giở tính trẻ con, lão thái gia vừa nghe tin tức của ngươi, đã rất cao hứng rồi."

Nghệ Nhàn không nhúc nhích, hai người giằng co một chút, cuối cùng Tuyên Di chịu thua.

Lam Đồng thấy người ra ngoài mới xuất hiện, đem người còn đang nghịch nước ôm về phòng, dùng vải khô lau sạch chân, mang vớ vào, "bọn họ có ý gì?"

Có ý gì?

Cái này như là hỏi trúng tử huyệt rồi, Nghệ Nhàn cũng như lọt trong sương mù, vì giải tử kiếp của Lam Đồng, cò phải đem những vấn đề về nguyên thân giải quyết cho rõ ràng.

Nghệ Nhàn cầm một lọn tóc vàng bên tai Lam Đồng quấn tay một chút, sau đó lại sờ lỗ tai nhạy cảm của đối phương, thấy nó tự nhiên run rẩy, càng thêm thích thú, "mặc kệ bọn họ có ý gì, nước đến thành chặn, chờ việc này giải quyết xong, chúng ta liền đi, sao nào, ngươi thấy chán rồi?"

Lam Đồng chần chờ một chút, "chỗ ở nhỏ, hạn chế nhiều, khó chịu, Tiểu Lam cũng không có cách phát huy."

Bị gọi tên tiểu gia hỏa liền rung lên bộ lông ướt nhẹp, dùng tấm vải sạch cọ cọ, xác định không vẩy ra nước nữa mới tiến vào lòng Nghệ Nhàn trấn an tiểu muội muội nhà mình, ngao ngao dùng đầu cọ hai cái, thấy đối phương không để ý mình, liền kéo Nghệ Nhàn đùa giỡn.

Một nhà bốn người cùng vui vẻ, Bất Tử Điệp bay quanh các nàng một vòng, ngoại trừ Tiểu Lam thỉnh thoảng vươn trảo vồ một cái, những người còn lại cũng không nhìn nó. Từ lúc trên Thiên Lan Sơn xuống, với hành vi thấy chết không cứu phượng hoàng, nó ít dám xuất hiện trước mặt Nghệ Nhàn cằn nhằn, lâu lâu mới dám thò mặt ra chứng tỏ mình còn sống, "qua hai tháng rồi, ngươi không chuẩn bị gì sao? hả?"

Nghệ Nhàn hơi nhíu mày, "cùng thời gian này trong đường hầm không gian.... không giống nhau a."

Bất Tử Điệp sớm thấy nhưng không thể trách, tựa như tiểu trư khẽ hừ vài tiếng.

Nghĩ đến chuyện đã qua, Nghệ Nhàn tránh không được buồn rầu, những ngự thú sư khác với huyễn thú bản mạng thâm ý tương thông, vô cùng thân mật, nhưng huyễn thú bản mạng của nàng, như là chết rồi, Nghệ Nhàn im lặng chán nản, như cũ vẫn hỏi, "phải chuẩn bị cái gì?"

Bất Tử Điệp bay quanh Lam Đồng một vài vòng, "sớm chết, sớm --"

Còn chưa nói xong, liền bị Nghệ Nhàn vỗ ngang cắt đứt.

***

Sáng hôm sau, Nghệ Nhàn từ trong nhập định tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy Tuyên Di đứng chờ ở ngoài đã lâu, không chờ nàng mở miệng, phía sau liền có một đạo âm thanh biểu hiện sự cường thế hiện hữu công khai của hắn.

"Bên ngoài nhiều năm, bản lĩnh không lớn, nhưng tâm lại rất lớn, có phải nhà mình ở đâu cũng không nhớ rõ được, hửm?" một tiếng nặng nề như chuông vang, chấn đến khí huyết Nghệ Nhàn sôi trào, vị lão thái gia tinh thần quắc thước như trong trí nhớ của nàng, uy phong lẫm lẫm, không nói lời nào cảm giác như cao nhân phong phạm lộ núi không lộ nước, chỉ khi mở miệng, mới chán ghét như vậy. Chống lại đôi mắt sắc bén nhận định tình hình, Nghệ Nhàn chậm rãi đứng dậy, nhìn lướt qua xung quanh, xác định Lam Đồng cùng ba tiểu gia hỏa không có ở đây, mới không nhanh không chậm đáp, "lão thái gia quả thực liệu sự như thần, ta đây còn bị thương --" ngón tay nàng nhẹ chỉ vào đầu mình, đôi mắt thanh lương, trong mắt lộ sự thờ ơ, "có vài người, có chút chuyện quan trọng đúng là không nhớ được, ta ở thú nhân tộc mấy năm qua chịu nhiều khổ cực, ngược lại cũng nhớ rõ, một khắc cũng không quên. Không biết lão thái gia có thể giải thích cho ta, đường đường là tam tiểu thư Tạ gia, sao lại bị người bán đến địa giới thú nhân tộc? không lẽ đám thủ vệ Tạ gia chỉ để chưng thôi sao? mà Tạ gia không lẽ chỉ là thứ nhìn được nhưng dùng không được?"

Đối với xui xẻo nguyên thân gặp phải mọi lửa giận đều trút lên cả Tạ gia, giọng điệu Nghệ Nhàn vừa ra liền chất vấn, bầu không khí xung quanh liền thay đổi, hai người đối diện, giương cung bạt kiếm, không ai nhường ai. Tuyên Di bị cuốn vào vòng xoáy cũng im lặng lau mồ hôi, vốn lão thái gia trước giờ chỉ nói một không nói hai, chưa bao giờ gặp tam tiểu thư to gan lớn mật nghi ngờ hỏi... nàng đang suy nghĩ vì sao lần này Nghệ Nhàn lại to gan dám hỏi như vậy, bên tai lại truyền đến tiếng lão thái gia cười ha ha không ngừng.

"Tốt!"

"..." tốt cái rắm.

Lão nhân này sợ là có khuyết tật a.

Sắc mặt Nghệ Nhàn lãnh đạm nhìn chằm chằm lão đầu động kinh này, nghe lời hắn nói không ngoài dự đoán, "không hổ là nhi nữ Tạ gia, có một nửa phong thái năm đó của ta. Bất quá việc này, thì cần ngươi tự mình đi tra, ngoại tổ hứa với ngươi, người nào liên quan đến việc này, ta nhất định không tha."

Nói bóng gió, là để nàng yên tâm đi điều tra, có hắn là chỗ dựa, không cần lo chuyện khác.

Đối với một người vừa quay về nhà không có gì là trung thành mà nói, có thể được lão thái gia trong tộc coi trọng như vậy, Nghệ Nhàn vốn nên 'thụ sủng nhược kinh', 'mang ơn'. Nếu không phải đã trải qua con đường trước đó, sợ là còn đắm chìm trong loại hạnh phúc gánh vác này.

Nghệ Nhàn nhịn xuống cảm giác chán ghét trong lòng, híp mắt một cái, "lời này là thật?"

Lão thái gia nhịn không được lại cười ha ha, không nhìn thấy được cái gì nghi ngờ, ngược lại vô cùng vui vẻ, "nha đầu ngươi a, cư nhiên dám can đảm hỏi lại ta, có gan a, cái bản tính này không biết là giống ai a."

Tuyên Di đúng lúc nói ra, "giống cô nương khi còn trẻ như đúc."

Vừa nhắc đến mẫu thân Nghệ Nhàn, nụ cười trên mặt lão thái gia liền thu lại, trong mắt dường như có vài phần không vui, lửa giận đè nén lóe lên rồi lại biến mất, ánh mắt nhìn ra xa tựa như đang chìm trong ký ức. Cái này cũng không thể tránh được hai mắt của Nghệ Nhàn, bất quá đối với nàng mà nói, vị 'mẫu thân' này không khác gì người xa lạ, trong trí nhớ nguyên thân ít khi thấy người này xuất hiện, nàng biết được quan hệ với 'mẫu thân' đều từ miệng Tạ Anh cùng Tạ Tần Tuyên nói ra, cũng không khó phỏng đoán tính tình đối phương.

Dũng cảm, quả quyết, thậm chí là phản bội.

Có thể cùng huyễn thú kết hợp, sợ không phải là dùng hai chữ gan lớn để hình dung.

Nghĩ đến trên người còn có một nửa máu huyễn thú, Nghệ Nhàn nhịn không được nhăn mày, ngoại trừ muốn tra được chuyện năm đó ai bày mưu bán nguyên thân đến thú nhân tộc, nàng đối với đại gia tộc Tạ gia này cũng có chút 'hứng thú', hy vọng mọi câu đối đều được giải trong sinh tử kiếp của Lam Đồng, nhưng làm sao có thể nhanh chóng tìm được đáp án, thì cần phải mở cửa...

Ah, nàng đã nghĩ ra được một cách.

Nghệ Nhàn không ngờ đến, vấn đề khiến nàng đau đầu ba ngày lại rất nhanh được gỡ xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play