Chương 233: Theo dõi.
Vì quá lo lắng cho tình huống của Đoan Mộc Nhã, Nghệ Nhàn mang theo hai tiểu gia hỏa đến Tề gia, kết quả lại nghe tin Tề Vận từ khi lên Thiên Lan Sơn đến giờ vẫn chưa về, nàng đơn giản tính toán một chút, liền ở ở lại hơn mười mấy ngày.
Còn Đoan Mộc phủ, quang cảnh náo nhiệt năm xưa đã không còn, đã trở thành một đống phế tích. Cửa lớn mở rộng, có thể nhìn thấy cỏ rậm bên trong, một mảng hỗn độn, vì đã lâu không có người dọn dẹp, đám cỏ dại đã cao qua đầu người già, so với Tiểu Lam cùng Miên Hoa Đường đã hơn phân nửa, hai tiểu gia hỏa theo thói quen chạy vào bụi rậm, cộng thêm từng đến một lần, ngược lại cũng đã quen. Mang theo Ngân Bảo đại nhân, sột soạt mà chạy đi.
Lam Đồng, "mặc các nàng chạy loạn như vậy, không có việc gì chứ?"
Nghệ Nhàn lắc đầu, việc này đã qua vài tháng, dù hung thủ có quay lại cũng không đến mấy tháng sau. Nàng mở một cánh cửa ra, bày trí trong phòng cũng không thay đổi khi chủ nhân không còn, ngoại trừ căn phòng lộn xộn ra, mọi thứ đều bình thường. Tựa như mọi người vừa ra ngoài một chuyến, "Tiểu Nhã vẫn chưa quay về."
Lam Đồng, "đừng quá lo lắng, nàng dù gì cũng là một luyện đan sư."
Nghệ Nhàn càng lo lắng hơn.
Ba tiểu gia hỏa ra ngoài một chuyến, vét được một đống bảo bối lớn của Đoan Mộc gia, tất cả đều là linh thực cùng công pháo Đoan Mộc gia đem từ khắp nơi về, đan dược các loại, còn dùng vài cái túi giới tử cất.
Miên Hoa Đường, "Nghệ Nhàn, cho ngươi hết a."
Tiểu Lam cầm một cái túi giới tử dốc nửa ngày, cái gì cũng không đổ ra được, "đậu đậu, mau xuống đây nha."
Nàng kêu một tiếng, một đống đồ lớn liền rơi xuống ào ào, đậu đậu trong miệng Tiểu Lam -- chính là các loại đan dược khác nhau. Khi còn ở Thiên Lan Sơn cùng Đoan Mộc Nhã, thỉnh thoảng được nàng đút cho hai ba viên đan dược có vị ngọt.
Nghệ Nhàn kiểm tra bảo bối trong túi giới tử, phần lớn đều là Thiên Cấp, Địa Cấp, đan dược cũng phổ biến, "thứ bọn họ muốn tìm sợ là chỉ có hộp gỗ kia Từ Dao đưa cho ta thôi."
Lam Đồng giựt lấy bình sứ trên tay tiểu gia hỏa vừa mở ra muốn ăn, "sẽ đau bụng."
Tiểu Lam không nghe, a a kháng nghị, sau đó bị Lam Đồng vỗ một cái liền im lặng, không lâu sau liền biến thành tiểu sư thú bắt đầu làm nũng bán manh với Nghệ Nhàn, ngao ngao kêu đến sốt ruột, cuối cùng được Nghệ Nhàn đến bên cạnh ôm, lúc này mới an phận.
Nghệ Nhàn đem những thứ trên đất thu sạch vài túi giới tử giao cho Ngân Bảo đại nhân.
"Bọn họ chạy đến vì hộp gỗ."
"Ân."
Người biết không ít, Bất Tử Điệp cũng là một trong số đó. Nghĩ vậy, Nghệ Nhàn nghiêng đầu qua chỗ khác, Bất Tử Điệp bị chú ý lần nữa từ trên tai nàng bay ra ngoài, bị Nghệ Nhàn chụp lại, "đàng hoàng chút đi, như vậy ta sẽ không nổi giận. Nói, viên đá trong hộp gõ là thứ gì?"
Bất Tử Điệp giãy dựa vỗ cách, giận đến điên, vừa la mắng vừa khóc lóc om sòm, kết quả bị Nghệ Nhàn bóp suýt biến dạng, thấy Nghệ Nhàn lần này thực sự nổi giận, sau một hồi kiệt sức mới chịu nói ra, "trong hòn đá chứa một giọt huyết phượng hoàng tinh khiết ẩn chứa linh lực thuần túy, nói ngươi để cho bổn yêu ngươi không chịu, giờ thì xong rồi, còn không biết là tên cấp thấp nào lấy đi."
Trong giọng nói vừa hâm mộ cùng ghen tức, còn có oán hận sâu đậm.
Lam Đồng nhìn Nghệ Nhàn còn đang ngây ngốc, "chuyện gì vậy?"
Nghệ Nhàn nhíu mày, "huyết phượng hoàng, hèn chi trước kia nhìn thấy Yến Sương liền vui vẻ như vậy, vừa nhìn đã thích." sợ là liếc mắt đã nhìn thấu thân phận thực sự của Yến Sương, mới chịu giao phó như vậy, "nếu là vật của tộc phượng hoàng, vì sao không trực tiếp đưa cho Yến Sương?"
Vấn đề này không có lời giải.
Nghệ Nhàn liếc Bất Tử Điệp một cái, "có phải ngươi còn gì chưa nói không?"
Bất Tử Điệp khoe khoang bay qua bay lại trước mặt nàng, thấy nàng hoài nghi liền vỗ nàng một mặt đầy phấn.
...
Đoàn người nghỉ chân ở khách điếm Nhật Chiếu Quốc hai ngày, bốn người tìm một trà lâu ngồi uống trà, Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng ngồi xuống là cả một ngày, còn hai tiểu gia hỏa nhiệm vụ chỉ có ăn và ăn, Miên Hoa Đường từ lúc các nàng ngồi xuống đã ăn không ngừng, bụng như không có đáy. Bụng Tiểu Lam ngược lại cũng có giới hạn, ăn no mắt liền tròn xoe bắt đầu nuôi dưỡng, trước đem Ngân Bảo đại nhân cho ăn no, sau đó lại đem tiểu tinh linh suýt bị Nghệ Nhàn quên mất uy cho ăn no.
Đến khi không còn việc gì, Tiểu Lam ôm hông Nghệ Nhàn, đem lỗ tai dán vào bụng nàng nhỏ giọng hỏi, "nương, nương, muội muội có đói không a?"
Thậm chí nàng còn cầm một miếng bánh ngọt, mặt chán nản nhìn chằm chằm bụng Nghệ Nhàn, như muốn đem tiểu oa nhi trong bụng Nghệ Nhàn ra xem, bộ dang ngốc manh khiến Nghệ Nhàn lại nhẹ dạ một hồi, "Tiểu Lam đừng lo, nàng sẽ không đói a."
Vừa nói xong, bụng liền nhói một cái, rất nhỏ, không có ầm ĩ như khi ở Thiên Lan Sơn. Thần sắc Nghệ Nhàn không thay đổi, hơi phóng chút lôi linh, vận chuyển quanh thân một vòng, lúc này mới trấn an cái thai trong bụng.
Nhắc đến cũng kỳ quái, ở trong ý thức hải thần cốt tiền bối nửa năm, cầu thịt trong bụng căn bản không trưởng thành, vẫn như cũ. Hơn nửa năm như là bừng tỉnh giấc mộng, nếu không phải trong ý thức hải xảy ra biến cố lớn, nàng cũng khó mà tin được.
"Nghệ Nhàn, có người nhìn chằm chằm chúng ta, ở lâu đối diện bên trên."
"Ân."
Địch không động, ta không động.
Hai người ngồi im lặng nghe tiên sinh kể chuyện phát sinh trên Thiên Lan Sơn, hơn nửa năm qua, nửa người nửa thú điên cuồng chạy đến, tàn sát hoa thành, thú triều kéo đến, phượng hoàng niết bàn, thần cốt hiển thế, ma linh xuất thế cùng phượng hoàng ngã xuống các loại, mỗi một chuyện tiên sinh kể chuyện đều nói hết 3 ngày 3 đêm.
Có chuyện Nghệ Nhàn tự mình trải qua, cũng có chuyện Nghệ Nhàn không biết.
Ngược lại ở với chuyện lớn động trời thì Đoan Mộc gia nửa đêm bị tiêu diệt dường như không quan trọng, đến cả nói cũng không có nhiều người nguyện ý nói ra, căn cơ trăm năm nói tán liền tán, nói quên liền quên.
"Không đúng."
".... cái gì?"
Lam Đồng nặng nề đặt chén trà trong tay xuống, không vui đang trừng tiên sinh cách đó không xa kể sinh động như thật, ma linh sau khi xuất thế, Tạ Anh của Tạ gia cùng Tử Hàn của Thanh Sơn Tông cố sức ngăn cản, "không nói đến ngươi."
Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, từ lúc vị tiên sinh kể chuyện nói xàm thì tâm tư nàng cũng nhẹ hơn, "Thiên Lan Sơn có thể trở lại bình thường, không thể thiếu công lao mọi người ở đây, nhưng công lao lớn nhất không phải đại sư tỷ và..." mà chính là con chim ngốc kia chứ không phải ai khác.
Nhớ đến Yến Sương, Nghệ Nhàn khó tránh khỏi có chút thất thần.
"Người Tạ gia thực đáng ghét."
".... phải."
Vừa mắng thì cũng mắng luôn chính nàng, Nghệ Nhàn đỡ trán, không biết nên nói chuyện quay về Tạ gia với Lam Đồng thế nào, "ngươi... muốn cùng ta về nhà không?"
Mắt Lam Đồng lóe sáng, "muốn!"
Nghệ Nhàn mềm lòng, "nếu cái nhà này không hoan nghênh ngươi và Tiểu Lam, thậm chí còn muốn hại hai ngươi ngươi có muốn theo ta về cùng không?"
Lam Đồng nhăn mi, "về, ta phải bảo vệ các ngươi."
Nghệ Nhàn kéo ngón tay đối phương, chà lên vết chai, cảm thụ nhiệt độ trên người đối phương truyền đến, "vậy ta sẽ nói một chút về Tạ gia cho ngươi biết..."
Đây là lần đầu tiên nàng thử hoàn toàn tin cậy người này, đem chuyện nguyên thân bị hãm hại đưa đến thú nhân tộc một hơi nói ra, "ta quay về vì muốn tra rõ việc này, đồng thời kết thúc với bọn họ."
Trên người nguyên thân, dường như có thứ Tạ gia mong chờ.
Nghệ Nhàn, "sau đó chúng ta mang Tiểu Lam cùng... Nhị Lam về thú nhân tộc được không?"
Cái tay còn lại cũng bị bàn tay bao lấy, Nghệ Nhàn thấy đáy mắt Lam Đồng dường như lóe tinh quang, đẹp đến khiến người khó dời mắt, có các nàng ở đây, dường như chỗ nào cũng có thể gọi là nhà.
Chờ các nàng nghe kể chuyện xong, người ở đối diện lâu cũng không thấy.
Nghệ Nhàn chờ vài ngày, như cũ vẫn không chờ được Đoan Mộc Nhã cùng Tề Vận, chỉ có thể mong trong lòng các nàng không gặp phải chuyện gì, ngược lại đi từ Nhật Chiếu Quốc đến Ngân Nguyệt Quốc, dọc đường đi cũng cảm nhận được có người đang theo dõi.
Lam Đồng, "ta đi giết bọn chúng."
Nghệ Nhàn miễn cưỡng ngăn nàng lại, không để ý ngưng tụ một con rối, con rối màu xanh lục, rừng cây chính là ô dù của nó, "đừng lo, đám người kia dường như không có nhiều địch ý với chúng ta, tạm thời cứ để bọn họ theo sau đi."
Con rối nhỏ được Nghệ Nhàn sắp đặt, chạy theo sau đám người theo dõi Nghệ Nhàn, tản ra, từng con ở trên mỗi cây khác nhau, dùng lá xanh che thân, chờ đám người kia đi qua, mới bắt đầu hành động nằm vùng.
Nghệ Nhàn thử vài lần, phát hiện con rối lá nhẹ nhàng hơn, thích hợp nằm vùng nhất.
"Các nàng dừng rồi, dừng rồi, mau, đừng để bị phát hiện."
"Ah, cái tờ giấy nhỏ kia lại đi bắt đồng tộc của chúng ta, quá đáng a, có nên xông đến dạy dỗ nàng một chút không?"
Đồng tộc? Nghệ Nhàn gãi gãi tai, thì ra theo sau nàng không phải một đám người, mà là một đám huyễn thú? không đúng, huyễn thú bình thường không có ngôn ngũ, trừ phi là huyễn thú cao cấp, cũng chính là nhân cấp huyễn thú, có thể biến hình người hoặc hình thú.
Bình thường có thể biến thành hình người đối với huyễn thú vô cùng khó làm.
Ở phương diện này, Nghệ Nhàn từng nếm qua trong cửu linh tháp, "Miên Hoa Đường, đừng đi xa."
Miên Hoa Đường vẫy vẫy tay, vèo vèo liền mất bóng, rồi quay lại tựa như cơn gió. Từ lúc việc đi săn để Miên Hoa Đường tiếp nhận, Lam Đồng cũng rảnh rỗi hơn, nàng đến bên cạnh Nghệ Nhàn, cẩn thận sờ sờ, "nàng có ngoan không?"
Nghệ Nhàn, "vẫn còn nhu thuận."
Ngã theo chiều gió, không sửa chỉ có chết.
Nghệ Nhàn bị đại tiểu Lam một trái một phải bảo vệ, mọi sự quan tâm đều dành cho cục thịt trong bụng, "chúng ta phải quyết chuyện Tạ gia trước khi nàng trưởng thành, nếu bị lão thái gia của Tạ gia phát hiện tiểu gia hỏa này tồn tại...."
Thì cực kỳ nguy hiểm.
Lam Đồng, "phát hiện cái gì?"
Nghệ Nhàn biết Lam Đồng hỏi cái gì, đại khái muốn bắt được đầu sỏ gây bán nguyên thân đi, "không có gì bất ngờ thì, Tạ Anh --" nhớ đến tương lai Tạ Anh giúp đỡ nàng, Nghệ Nhàn hoài nghi suy đoán của mình, tránh không được đổi giọng lần nữa, "hoặc là thế hệ Tạ gia cùng lứa với ta, sợ bị ta cướp mất quang mang, muốn nhìn thấy ta biến mất."
"Nhưng hiện tại ta càng muốn biết, vì sao Tạ gia lại nhìn trúng ta."
Trước kia, nguyên thân còn bị nuôi thành phế vật. Chỉ cần không phải người mù, cũng sẽ không hao của để nuôi một người như nàng.
Tiểu Lam lăn một còng, biến thành tiểu sư thú mao nhung, ngao ngao hấp dẫn lực chú ý của Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn không thể làm gì khác là ôm lấy tiểu gia hỏa đặt lên đùi vuốt lông, Lam Đồng mở một bên nhìn thấy, nhanh chóng biến thành đại sư thú uy bất, vẫy vẫy đuôi, không ngừng dùng đuôi câu lấy cổ tay Nghệ Nhàn.
"Oa --"
"Các nàng còn biến thân a."
"Đồng tộc!"
Bên tai Nghệ Nhàn không ngừng truyền đến tiếng nhóm nằm vùng cãi nhau, hình như đám kia nhìn thấy Tiểu Lam cùng Lam Đồng biến hình liền đổi suy nghĩ, tưởng nhầm các nàng là đồng tộc mà cãi nhau. Có mấy người âm thanh còn hy vọng đứng ta bênh vực các nàng, lại có mấy người là bỏ phiếu chống, tỷ như Miên Hoa Đường bắt huyễn thú hung hãn...
Nghệ Nhàn nghe như đang kể chuyện nửa ngày, cho đến khi Miên Hoa Đường mang một con huyễn thú to về, thú hình ước chừng lớn hơn Lam Đồng một nửa, Miên Hoa Đường đem đồ ăn ném trên đất một cái, vung lên vô số bụi, "Tiểu Lam, thức ăn đến, mau xử lý đi."
Tiểu gia hỏa ngao một tiếng, lộn từ trên người Nghệ Nhàn xuống, bạch bạch chạy đến, giơ lên tiểu trảo sắc bén, phế đi sức chín trâu hai hổ mới phân giải một phần đồ ăn, bộ dạng phân giải thức ăn là học Lam Đồng, năng lực không đủ chỉ có ba bốn phần giống, bất quá cũng đã giống nhau rồi.
Chúng thú: oa, tuổi còn nhỏ mà hung tàn như vậy rồi a!
Nghệ Nhàn ở một bên xem, trải qua hơn nửa tháng công phu, hai tiểu gia hoa giả cũng học được cách tạo lửa sống qua ngày, quả thực thần kỳ.