Chương 213: Gặp lại.
"Đi!"
"Muốn chạy!"
Lam Đồng phản ứng cực nhanh, đem Nghệ Nhàn ném lên không trung, biến thành thú vững vàng tiếp được nàng, bay lên cao. Ngay tại nơi các nàng dừng lại, chợt có chục cái tay thò ra, muốn bắt lấy.
Bách Thủ Tà Sư cười gằng, chỉ hủy chục cái quái tay, tay không bò lê vách đá, vèo vèo so với nhện bò còn nhanh hơn, thậm chí có vài cái tay còn vọt lên không trung muốn túm lấy đại sư thú trên không kéo xuống, kết quả đều bị Nghệ Nhàn dùng lôi tủy đánh nát, "tiểu thư, hai người này biết kế hoạch của chúng ta, không thể lưu lại!"
Nàng nhịn không được giễu cợt, đây là lấy việc tư báo thù, còn dám nói quang minh như vậy, Nghệ Nhàn cũng không sợ chết liền khiêu khích, "các ngươi đại khái có thể cùng xông lên, trước đó dù nhiều hay ít thì các ngươi cũng không qua được, nếu các ngươi giống Hồng Mao hay Tiểu Sở mạng không tốt, đến khi đó bên cạnh tiểu thư các ngươi còn lại chính là người kế tiếp, đừng nói là cướp thần cốt, có thể sống ra được Thiên Lan Sơn hay không, còn là một vấn đề lớn."
Nghệ Nhàn nói vậy cũng không lo, quan trọng đều là ám phúng, trào phúng các nàng trộm gà không thành còn mất nắm thóc, vì một con phượng hoàng tiền mất tật mang, chưa đến tiệc lớn, đã hao binh tổn tướng tự thân khó bảo toàn. Đám người lão bá sắc mặt nhan nhó, nháy mắt nổi điên, "tiểu nhân cuồng vọng!"
Đột nhiên bị một cái bán thần cấp làm khó, Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng muốn đề phòng cũng không còn sức, huống chi Nghệ Nhàn chỉ mới khôi phục một nửa. Nếu không phải Bách Thủ Tà Sư đánh lén nàng, Nghệ Nhàn kỳ thực cũng muốn xé nát mặt nạ của đám người kia, chí ít có thể để nàng khôi phục bảy tám phần cũng được.
Nước từ giữa không trung nháy mắt ngưng tụ thành một thanh đao lớn bổ về phía các nàng. Nghệ Nhàn bị Lam Đồng hất xuống, mắt nhìn đại sư thú không thể tránh sắp trở thành vong hồn dưới đao, nàng nhanh chóng ngưng tụ lồng năng lượng ngăn cản, "huyễn thú quyết!"
Nháy mắt Lam Đồng biến mất, lồng năng lượng có lôi linh che chở bên ngoài, dù vậy cũng không chống được lâu liền bị đánh nát. Nghệ Nhàn cũng không kịp thở, đã bị mưa làm hiện bản thể, huyễn thú quyết cũng không tác dụng nhiều, dưới màn mưa này thì thế giới trở thành địa bàn của thủy linh sư, thủy vực ở khắp nơi. Cho dù Lam Đồng biến thành cái gì, đều sẽ bị người này tìm ra, sau đó bị bóp chết như côn trùng.
Nghệ Nhàn chỉ lo dùng lồng năng lương thay nàng cản một kích trí mạng nàng, căn bản không phát hiện có quái tay nhân lúc mưa vọt lên, kéo nàng lại, ngã xuống. Cảm xúc lạnh như băng, khiến nàng nổi ga dà, còn có mùi hôi thối, Nghệ Nhàn lảo đảo một cái, ngã xuống đất, còn chưa kịp bò lên, liền bị đám quái tay dưới bùn kéo xuống.
Nghệ Nhàn nhịn xuống ghê tởm, tiếp tục ngưng tụ lồng năng lượng bảo vệ Lam Đồng, Quang Diễn từ trong đầu xuất hiện, hướng về lồng năng lượng sắp vỡ tiếp tục gia trì, cũng không thể cản được Nghệ Nhàn bị tay quái vây khốn.
"Grừ --"
"Hôm nay ta sẽ báo thù cho Mộc Lãng, xé xác ngươi."
Trong màn mưa, nụ cười Bách Thủ Tà Sư ôn nhu mà tà ác, đang bước đến nước mưa nhao nhao tránh hắn, hắn giữ vững dáng đi ưu nhã cùng mặt sạch sẽ, nhưng trên mặt không tản được sư hung phấn hát máu, còn có chút kích động nhìn Nghệ Nhàn bị phanh thây, chia năm xe bảy.
Nghệ Nhàn thấy tay quái chen nhanh bò lên người nàng, dạ dày càng thêm ghê tởm, "Bất Tử Điệp!"
Bất Tử Điệp bị một tay quái hất, bịch một cái rơi vào vũng bùn cạn, nhìn qua như dấu chân to dưới vũng bùn, đối với Bất Tử Điệp mà nói nó như cái hồ bơi. Nước mưa lạnh lẽo cùng mùi máu Thiên Lan Sơn khiến nàng sặc tỉnh, còn có mùi tay quái thối rửa, nó vừa mở mắt liền nhìn thấy một màn ô uế không chịu nổi, cánh hoa Ma Cốt Linh trong miệng cũng bị rớt.
Bất Tử Điệp, "..."
Lại nhìn quá Lam Đồng và Nghệ Nhàn, oa, thực sự là bị khi dễ đến thảm a!!!
Đám cấp thấp to gan này a, dám khi dễ trên đầu bổn yêu, không banh mắt ra mà nhìn cho kỹ a, các ngươi cũng không biết bổn yêu có bao nhiêu lợi hại a!
Bất Tử Điệp nổi giận ngất trời, gom lại thức ăn, dùng hai cánh che kín không mở, không bay lên, ngược lại ở trong vũng nước vỗ hai cái, suýt trở thành com bướm đầu tiên chết đuối trong vũng nước mưa.
Nghệ Nhàn chợt cảm giác nước mưa trên đỉnh đầu ngừng lại, cảm giác hít thở trong người ra không được vào không được như bị chặn lại, đến cả Bách Thủ Tà Sư vẫn đứng yên đó, duy trì vẻ mặt biến thái khát máu, ánh mắt như thiếu đi gì đó. Đao trảm đáng sợ treo trên đỉnh đầu Lam Đồng, chỉ còn cách một ngón tay.
Không cần nghĩ, nhất định là Bất Tử Điệp, quan trọng là nàng cũng không thể di chuyển!
Bất Tử Điệp phế hết sức chín trâu hai hổ mới bò ra ngoài vũng nước được, tốn chút công phu đem đống quái tay trên người Nghệ Nhàn tháo xuống, thở phì phò phì phò, đến khi leo lên đến tai Nghệ Nhàn cũng đã hết nửa cái mạng, "làm gì vậy, cái đồ giống cấp thấp nhà ngươi, sao lại vô dụng như vậy chứ!"
Nghệ Nhàn, "... ngươi hữu dụng như vậy, ngươi đi đi! dùng đôi cánh nát này của ngươi vỗ chết bọn họ đi!"
Bất Tử Điệp, "..."
Bất Tử Điệp run lên, đem cả người bùn rắc vào mặt Nghệ Nhàn, nếu cánh có thể sử dụng, nhất định sẽ vỗ vào mặt nàng, "bốn yêu phải thăng cấp! thăng cấp thăng cấp ngươi hiểu không!"
Hai ngươi đang tranh cãi ầm ĩ, đám tay quái lại bắt đầu leo lên người Nghệ Nhàn, đừng nói Nghệ Nhàn ghê tởm thứ đồ chơi này, đến cả Bất Tử Điệp cũng không chịu nổi mùi chúng nó tản ra, Bách Thủ Tà Sư không hề phát hiện đi tới trước mặt Nghệ Nhàn.
Bất Tử Điệp, "Thôi xong! Qúa thời gian rồi."
Nghệ Nhàn muốn bóp chết con yêu điệp này, cũng may phản ứng kịp nhanh làm lồng năng lượng, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, thanh đao treo trên đầu Lam Đồng vẫn hạ xuống.
Grừ --
Keng --
Không giống tiếng Lam Đồng rống, tiếng gầm này có chút trầm thấp, thậm chí còn có cảm giác quen thuộc. Mà tiếng leng keng kia đem Nghệ Nhàn từ cảm giác sắp chết kéo về, lần nữa nhìn Lam Đồng chết trước mặt mình, cảm giác sợ hãi nháy mắt cũng biến mất, ngay lúc quan trong lại có một nữ nhân xuất hiện, trong tay vung ra hai đạo lôi, ngang ngược đánh vào đại đao, nên mới hóa tan được nó.
Bách Thủ Tà Sư cũng bị một đại thú tấn công, may hắn cơ trí tránh thoát.
"Là ai!"
"Grừ --"
Nghệ Nhàn nhìn bạch hổ khổng lồ che trước mặt mình, mặt mơ màng, ký ức lần nữa quay về huyễn thú cốc, bất quá tiếng xích sắt leng keng lần nữa kéo nàng về, trên tay cô nương kia còn mang theo xích sắt, xích sắt đã bị chặt đứt, còn có ngân quang lóe lên, thoạt nhìn tinh lệ cùng nguy hiểm, Nghệ Nhàn lần nữa nhìn thấy một người một huyễn thú vẫn cảm thấy bất khả tư nghị, không nghi đến khi còn sống lại có thể gặp lại, "là các ngươi!"
Cô nương kia hướng nàng cười ôn hòa, "thật trùng hợp, không ngờ đến chúng ta lại gặp mặt."
Lập tức bốn người đối bốn người, vết thương trên người Lam Đồng chằng chịt, vừa rồi đao nước kia đều đánh vào những chỗ nguy hiểm trên người, cũng may người này tránh được. Nghệ Nhàn vừa giận vừa vội, nhưng phải giải quyết đám người trước mặt trước, "các ngươi định chờ thần cốt chưa xuất hiện, cùng ta chết tại đây sao?"
Đúng là khiến nàng tức rồi a, nàng nhất định sẽ đem đi hai người.
"Tiểu thư."
"Khụ khụ, quên đi, chúng ta đi."
Nghệ Nhàn thấy bọn họ đi xa liền trị thương cho Lam Đồng, một người một thú liền ở trong màn mưa, cũng không rời đi, xem ra còn muốn nói ra suy nghĩ của mình, "chúng ta đến bên kia tránh mưa đi."
Nữ nhân kia không có ý kiến gì, huyễn thú cao cấp bên cạnh cũng ngoan ngoãn làm theo, hai người này ở chung rất giống nàng cùng Lam Đồng, như khi còn ở huyễn thú cốc.
Nghệ Nhàn không có tâm lo nhiều chuyện, càng không có nhu cầu muốn biết của các nàng, chỉ cố dùng quang linh chữa thương cho Lam Đồng, một bên nhắc nhở các nàng, "cám ơn các ngươi vừa cứu chúng ta, bất quá ta khuyên các ngươi mau đi đi, Thiên Lan Sơn sắp có đại họa lớn."
Nữ nhân kia, "nếu như vậy, vì sao các ngươi không đi?"
Nghệ Nhàn nhìn nàng một cái, phát hiện đôi mắt xinh đẹp kia, ngoại trừ thân thiết thì cũng không có gì khiêu khích hay trào phúng, ngược lại còn lộ ra nhiều lo âu, "ngươi quan tâm đến chúng ta, vì sao? chúng ta chỉ gặp qua hai lần."
Nếu nói là ân cứu mạng, vừa rồi các nàng đã thanh toán xong, không còn vướng bận gì nữa.
Nữ nhân kia cũng không ngờ đến Nghệ Nhàn sẽ nói như vậy, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua bạch hổ, bạch hổ đang mài móng, Lam Đồng đem Nghệ Nhàn ra đằng sau, đối với nó gầm một tiếng nhỏ, nhìn thấy hai đại gia hỏa này sắp sửa đánh nhau, nữ nhân kia ôn nhu cười nói, "ta họ Tạ."
Nghệ Nhàn, "..."
Cái họ này quả nhiên có thể vứt bỏ trong nửa phút a.
Nghệ Nhàn phát hiện, xóa họ Tạ nàng còn có mang họ Nghệ a, nên quyết định thành như vậy. Nàng coi như không có chuyện gì ấn lên vết thương của Lam Đồng, đối phương liên ngoan ngoãn, tùy ý để nàng chữa thương, Nghệ Nhàn bất động thần sắc đáp ứng, ra vẻ cái gì cũng không biết, "thật ra ngươi muốn nói gì?"
Họ Tạ này có liên quan đến nàng!
Cô nương kia nhìn dáng vẻ Nghệ Nhàn không quan tâm, đôi mi thanh tú nhăn lại một chút, liền tiến đến trước mặt Nghệ Nhàn, cẩn thận thăm dò, "ngươi không cảm thấy, dáng vẻ chúng ta có vài phần giống sao?"
Nghe nói nói vậy, đừng nói là Nghệ Nhàn, đến cả lực chú ý của Lam Đồng cũng bị hấp dẫn, đôi mắt tinh khiết màu xanh lam kia chỉ dừng lại trên mặt cô nương kia và Nghệ Nhàn, hồi lâu mới cau mày nói, "hình như có chút giống --"
Người Tạ gia, Nghệ Nhàn từng gặp qua Tạ Anh và Tạ Vũ, trong thời không tương lai cũng đã gặp qua vị lão thái gia kia, Nghệ Nhàn trước kia cũng không tìm được sự giống nhau qua vóc dáng trên người bọn họ, nhưng trước mặt vị nữ nhân ôn nhu như nước này, Nghệ Nhàn hơi chớp mắt, nghiêm túc so sánh, sau đó lắc đầu, "không phải rất giống."
Cô nương kia, "..."
Nghệ Nhàn thấy nàng suýt không nhịn được cười, thuận miệng nạt nàng, "ngươi nói dáng vẻ chúng ta giống nhau, không lẽ ngươi là nương ta, còn nó --" Nghệ Nhàn nhìn qua bạch hổ kia, "không phải là cha ta đó chứ!!!"
Lam Đồng mắt trừng miệng ngốc, nhất là nhìn qua con bạch hổ kia, hai con ngươi như muốn rơi ra khỏi hốc mắt. Bạch Hổ vô lực nhổ nước bọt, trợn trắng một cái.
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lam Đồng: Nhạc... Nhạc phụ đại nhân?