Chương 187: Nhìn thấu
Liên tục vài ngày, mọi đều mang về một chiến lợi phẩm. Đủ loại nguyên liệu nấu ăn, gia vị thơm ngon, đều là thịt linh thú cùng linh thực quý hiếm, nhất thời Thiên Lan Sơn suýt thành thiên đường cho các rèn luyện. Đến cả Đoan Mộc Nhã nóng lòng muốn quay về Thanh Sơn Tông luyện dan dược ngũ phẩm cũng tìm được Hoa Dạ Tâm, chỉ một cái cũng không thể kiềm chế được.
"Miên Hoa Đường bồi ta đến phía tây sơn cốc, ta muốn tìm một cây nấm thực tâm."
"Để Miên Hoa Đường bồi?"
Miên Hoa Đường đang rung đùi đắc ý, cầm đồ ăn nhấc lên cao, cao hơn cả đỉnh đầu, Tiểu Lam biến thú hình liền nhảy lên một cái, nghe Đoan Mộc Nhã nói liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại kiên trì chọc tiểu gia hỏa kia, "muốn có đồ ăn, phải tự dựa vào chính mình."
Đây không phải động chơi chó chuyên nghiệp đó sao?
Nghệ Nhàn thấy Lam Đồng không ngăn cản, cũng để hai đứa tùy ý chơi. Nhưng lần nào Tiểu Lam cũng kiên trì mở miếng muốn ăn, nhảy a bật a, cuối cùng cơ linh động một cái, chợt nhào về phía Miên Hoa Đường, nhưng Miên Hoa Đường như gốc gây Vạn Tuế bị đâm trúng, đến cả lung lay cũng không có, "nhóc con, muốn đẩy ngã được ta, ngươi chí ít còn phải học vài chục năm a."
Mồm mép như vậy... khiến Nghệ Nhàn không biết nên khóc hay nên cười.
Tiêu Lam ngao ngao hai tiếng, lùi về sau mấy bước, sau đó nhảy lên một cái, ôm lấy Miên Hoa Đường như tựa thân cây, vèo vèo bò lên cực nhanh, đạp lên đầu Miên Hoa Đường, một ngụm đem thức ăn trong tay Miên Hoa Đường nuốt vào miệng, thịt trảo vẫn còn dạp lên mặt Miên Hoa Đường, lúc này mới hài lòng nhảy xuống, chạy xuống đồng ngô tiêu thực.
Miên Hoa Đường xoa xoa khuôn mặt, "ai nha, Tiểu Lam thật là đáng yêu a."
Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, lại đem lực chú ý lần nữa đặt trên người Đoan Mộc Nhã, "có muốn để Lam Đồng đi cùng ngươi không?"
Đoan Mộc Nhã, "!!! không cần, không cần, không cần, không cần."
Vẻ mặt Lam Đồng phong kinh vân đạm, theo thông lệ chia quả ngọt sau khi ăn xong, Nghệ Nhàn cầm lấy quả đỏ quen thuộc của mình, rộp rộp gặm hai miếng, còn định khuyên thêm Đoan Mộc Nhã. Thiên Lan Sơn rất lớn, nhưng không chịu được nhiều người rèn luyện, đây cũng không có ai mắt tốt muốn đoạt bảo, đến cả Miên Hoa Đường tâm trí đã trưởng thành vẫn còn phải trông nom, Nghệ Nhàn vẫn còn rất lo lắng, "nếu không --" để cho đại sư tỷ đi cùng?
Nghệ Nhàn còn chưa nói xong, liền thấy ánh mắt Đoan Mộc Nhã sáng rực nhìn quả đỏ trong tay, "muốn... ăn?"
Đoan Mộc Nhã liếm khóe miệng một cái, nước miếng suýt thì chảy ra, "Nghệ Nhàn, quả này nhìn có vẻ ngon a, ngươi, ngươi cho ta xem một chút đi?"
Nghệ Nhàn ăn trái cây thích gặm xung quanh một vòng, mỗi chỗ cắn một miếng, một vòng gồ ghề, có thể nối thành chuỗi, không quá mức khó coi như chó gặm, nhưng cũng không mỹ quan như lời nói. "Lam Đồng, ngươi cho Tiểu Nhã một quả?"
Lam Đồng nghe lời móc ra bạch quả, Nghệ Nhàn đứng một bên cười híp mắt nhìn, nghĩ thầm thì ra Tiểu Nhã và Ngân Bảo đại nhân trong lòng Lam Đồng được đãi ngộ không khác gì nhau.
Đoan Mộc Nhã nhìn bạch quả một chút, lại nhìn quả đỏ Nghệ Nhàn đang cắn dở, dưới cái nhìn soi mói của Lam Đồng vẫn phải tiếp nhận, "Nghệ Nhàn, ngươi ăn xong, có thể cho ta hạt không?"
Nghệ Nhàn có chút suy nghĩ, "được a."
Đoan Mộc Nhã quý như trân bảo đem hạt cho vào một chậu rỗng, còn cố ý đến canh đồng ngô đào chút đất đen, rồi tưới linh dịch, rồi tưới nước.... thao tác mãnh liệt, quả thực khiến Nghệ Nhàn mở rộng tầm mắt.
Nghệ Nhàn cười híp mắt nói, "đây chính là bảo bối, không phải người nào cũng có được đâu a, ngươi nên bồi dưỡng cho thật tốt, đừng cô phụ tâm ý Lam Đồng."
Nháy mắt Đoan Mộc Nhã liền đắc ý, "nếu để cho ta, đảm bảo quả an thai này sẽ lớn tốt. Đáng tiếc, nếu có thể trồng một quả an thai chăm sóc vẫn tốt hơn."
Sét đánh giữa trời quang!
Nghệ Nhàn bị ba chữ này chấn cho ong tai, hơn nữa ngày mới tìm được âm thanh của mình, "còn có quả sinh?"
Đoan Mộc Nhã chăm chú nhìn chậu đất, hận không thể đem hai mắt gắn lên, một khắc không rời, nàng không suy nghĩ nói, "đương nhiên a, nếu không thú nhân sao có thể coi nó như trân bảo, ngươi nghĩ nhân tộc làm sao mang thai được ấu tể, đại thể đều là ăn quả mang thai, như vậy mới nâng cao tỷ lệ mang thai, cho nên mới giải quyết được vấn đề ấu tể của thú nhân."
Nếu như nàng có thể bồi dưỡng ra được quả mang thai của thú nhân tộc...
Đoan Mộc nhã xoa tay, hận không thể làm cho cái hạt này mọc rễ nảy mầm, nhanh chóng lớn lên rồi mọc quả đỏ, nhìn từ xa một mảng màu đỏ, lòng liền đầy cảm giác thành tựu. Cho nên đang rơi vào cái ảo tượng mỹ hảo mà không chú ý đến người phía sau sắc mặt thay đổi liên tục.
Tâm tình Nghệ Nhàn rất khó chịu, muốn kéo đầu sỏ gây tội đến đánh một trận. Nhưng mà, nàng nén xuống căm hận ngút trời này, vắt óc nghĩ đến quả an thai vừa rồi Đoan Mộc Nhã nói. Nàng rời thú nhân tộc cũng đã lâu, cho nên nàng cũng không nhớ rõ mình đã cầm bao nhiêu trái cây từ tay Lam Đồng, mà trong những quả đó có một quả là "quả mang thai''.
"Cho nên, ta mang thai!"
"Mà ngươi đã sớm biết."
"..."
Toàn thân Đoan Mộc Nhã cứng ngắc, cái cổ chậm rãi quay ra sau, chỉ thấy khuôn mặt Nghệ Nhàn âm trầm, ánh mắt lạnh như băng nhìn mình, nhìn theo hướng ngẩng mặt lên, cảm giác như bị Nghệ Nhàn nghiền thành bã. Đoan Mộc Nhã hận không thể kiềm chế hai tay mình, khuôn mặt đau khổ, "Nghệ Nhàn, ta, ngươi -- ai nha, ta đến cùng đã nói gì a."
Nàng dứt khoát tát mình một cái.
Một tát này vô cùng vang dội.
Nghệ Nhàn cũng bị Đoan Mộc Nhã làm kinh động, nhưng vẫn tức giận như cũ, "cái này là xấu hổ bù đắp cho ta? Đoan Mộc Nhã, sao ta không biết ngươi gan lớn như vậy, chuyện quan trọng như vậy ngươi dám gạt ta."
Đoan Mộc Nhã mất 5 ngày mới tiêu hóa nổi sự thật Nghệ Nhàn sắp phải làm mẹ, lúc đầu khi ở thú nhân tộc nghe Nghệ Nhàn trải qua đủ chuyện, nàng ngoại trừ tức giận cùng bất bình ra, cũng không thể hoàn toàn chấp nhận Nghệ Nhàn vì thú nhân sinh ấu tể, đại khái là không muốn, dù cho Tiểu Lam xuất hiện trước mặt nàng cọ cọ hồi lâu, nàng vẫn như cũ không tin được tiểu gia hỏa này là từ trong bụng Nghệ Nhàn chui ra.... cho đến lần nay, nàng không chỉ cảm thụ một lần hai nhịp đập dưới cổ tay kia.
Nghệ Nhàn mang thai!!!
Trong bụng nàng là một tiểu sư thú mao nhung!!!
Không chừng còn khả ái như Tiểu Lam, cũng có thể là một sư thú nữa nha!!!
....
Chỉ là nghĩ đến Nghệ Nhàn theo sau có hai cái, không đúng, một đại cùng hai tiểu thú nhân.... hình ảnh kia quá mức bất ngờ, khiến Đoan Mộc Nhã luôn phải suy nghĩ nên làm thế nào!!! làm sao đây!!! chỉ mới vài ngày như vậy, nàng cảm giác không phải Nghệ Nhàn mang thai, mà là nàng mang thai.
Cứ vậy lo âu buồn rầu vài ngày, Đoan Mộc Nhã thậm chí cũng không dám chủ động nói chuyện này.
Đoan Mộc Nhã ấp úng, cũng không biết nên nói cái gì, nếu là trước kia thì Nghệ Nhàn không có lựa chọn khác, nhưng hiện tại lại mang thai, biết nói gì đây?
Đoan Mộc Nhã vẻ mặt đau khổ, cẩn thận hỏi, "ngươi, ngươi không thích nàng sao?"
Nghệ Nhàn sửng sốt, bị nàng hỏi một câu liền đứng họng. Nàng cúi đầu nhìn cái bụng phẳng, trải qua hành động cố ý hoặc vô tình bảo vệ của Lam Đồng cũng đã có câu giải thích, thậm chí đến Tiểu Lam cũng ỷ lại cuốn rúc vào bụng nàng cọ cọ rõ ràng trước mắt. một lớn một nhỏ đều dùng cách cẩn thận nhất bảo vệ che chở cho nàng, sợ nàng ngã đụng phải bụng....
Nàng thích hài tử này sao?
Trên mặt Nghệ Nhàn khó có được lộ vẻ mở mịt, từ khi Tiểu Lam sinh ra đời nàng chưa bao giờ tham gia, cho nên đối với việc mang thai ấu tể thú nhân cũng không biết nhiều. Còn hài tử này lại đến quá mức đột nhiên, nàng hoàn toàn không có tâm lý chuẩn bị, thậm chí cũng không nghĩ đến phải sinh cái thai thứ hai này.
Đoan Mộc Nhã thấy mặt nàng ngưng trọng, mi tâm nhăn nhiều cái, rất muốn túm đầu sỏ kéo đến, nhưng nàng không dám. Nàng đem chậu quả an thai cất vào túi giới tử, âm thầm theo bên cạnh Nghệ Nhàn, lúc nào cũng quan sát tâm tình đối phương, hồi lâu mới nói, "kỳ thực Tiểu Lam cũng rất tốt."
Nghệ Nhàn liếc nhìn nàng, Đoan Mộc Nhã vò đầu gãi tai, hoàn toàn không biết nên nói gì an ủi, "ta luôn cảm thấy thú nhân xấu xa, bất quá nhìn thấy Tiểu Lam và Lam Đồng, ta cảm nhận được ở thú nhân tộc không phải thú nhân nào cũng lòng dạ đen tối... ngược lại, nếu như, nếu ngươi thực sự sinh một tiểu thú nhân, ta cũng sẽ không ghét nàng."
Nghệ Nhàn, "..."
Ai nói, cái thai thai này nhất định là tiểu thú nhân!!!
Nghệ Nhàn bị chọc tức suýt không cầm được lời, nhưng ý thức ép mình phải tự nhiên tiếp thu, mà lại càng thêm phiền toái, cộng thêm Đoan Mộc Nhã bên tai ồn ào, khiến nàng cũng loạn thất bát tao, hoàn toàn không biết đang nàng đang nói gì, "không phải ngươi nói đi tìm nấm thực tâm sao, mau đi đi."
Đoan Mộc Nhã thấy nàng tâm tình bất định, báo trước sắp phát hỏa, "Nghệ Nhàn, ngươi ngàn vạn lần đừng quá tức giận a, thai nhi mấy tháng đầu vẫn chưa ổn định, cộng thêm gần đây người mệt nhọc quá độ, tiêu hao quá nhiều. Ngươi hãy tĩnh tâm lại, hít sâu một hơi --"
Nghệ Nhàn một cước đá vào mông nàng, khiến nàng lảo đảo lao về trước một cái, "còn không đi, muốn bị đánh hả?"
Đoan Mộc Nhã, "..."
Phụ nữ có thai, tính khí thật hung dữ, khó hầu hạ a.
Đoan Mộc Nhã sờ cái mông bị đá đau, khập khiễng đi tìm Miên Hoa Đường, lúc đi còn hung hăng trợn mắt liếc Lam Đồng một cái, "Nghệ Nhàn tìm ngươi, mau đi đi kìa."
Tử Hàn đại sư tỷ liếc các nàng vài cái, ở một bên ngáp, một bên chậm rì rì đi theo, để lại Yến Sương cùng Hàn Hương Mạch, Yến Sương ngóng cổ lên nhìn Nghệ Nhàn ở đằng xa, Hàn Hương Mạch ở một bên đề nghị, "tam sư tỷ, chúng ta cũng không được thua các nàng, mau đi thôi."
Mấy ngày gần đây, đi săn trở thành thứ để mọi người tranh đua. Người nào mang về nhiều mồi, đẳng cấp cao, người đó liền thắng, không có khác, quãng thời gian này đứng đầu luôn là Miên Hoa Đường, cho dù là bay trên trời hay chạy trên đất, chỉ cần vô tình bị nàng nhìn thấy đuổi theo, cái mạng chỉ có thể bị ăn.
Còn Yến Sương, mỗi lần đều là một thân chật vật.
Vì khẩu khí cạnh tranh, Yến Sương được Hàn Hương Mạch ân cần dạy dỗ nhiều lần.
"Pi!!"
"Tam sư tỷ ngươi không thể kêu như vậy, Tử Hàn đại sư tỷ nói, tiếng kêu trước kia của ngươi là tiếng kêu ấu tể phượng hoàng, ngươi đã trưởng thành rồi, không thể lại làm nũng."
"Chi chi!!" được rồi.
"Tam sư tỷ, ngươi quên khẩu hiệu của chúng ta rồi, nào, kêu lại một lần!"
Yến Sương không thể làm gì khác là gưỡng cao cái đầu của nàng lên, hướng lên trời kêu to, âm thanh phượng hoàng thanh thúy dễ nghe khiến sinh cơ Thiên Lan Sơn bừng bừng trỗi dậy, dường như đang nói -- chủ nhân ngọn núi này đã quay về!