Chương 164: Sỉ nhục.
Nghệ nhàn vung một roi lên long trời lở đất, ngân quang cùng hỏa diễm tung tóe khắp nơi như mưa rơi, rơi lên da thịt có vài phần nóng rát, ngoại trừ Ngân Bảo đại nhân tránh được kịp thời, những người còn lại đều bị dính nạn một ít, cũng không đến mức nóng tới xoăn tốc, nhưng y phục cũng đã thủng vài lỗ.
Lam Đồng liền lấy một cái áo choàng, bọc Tiểu Lam lại đeo sau lưng, hai tay áo kéo xuống, giọng nói có vài phần chán ghét, "lại là người đó."
Yến Sương chơi với song đao của nàng, hoàn toàn không quan tâm chuyện khác, "là ai vậy?"
Ngân Bảo đại nhân lắc lắc hai cái đuôi bị cháy rụng hết lông của mình, ở bên tai Nghệ Nhàn chi chi cáo trạng. Nghệ Nhàn đưa tay vuốt lông cho nó, ánh mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm phía trước.
Khi khói bụi tan đi, một dáng người cao ngất xuất hiện trước mặt các nàng, chậm rãi tựa như tiểu thư khuê các ngắm hoa, nhàn tản đi dạo, tự nhiên khiến người ta sinh ra cảm giác thư giãn, chờ người kia đến gần, mọi người đều ngẩn ra.
Không phải ngọc thụ lâm phong hay mạo tựa Phan An cái gì, kỳ thực hắn chỉ thêm một cái áo choàng nhung, môi hồng răng trắng, gầy yếu như người bệnh chỉ cần gió thổi liền bay, dù vậy bản mặt âm nhu kia khiến người khó quên, hắn là độc nhất vô nhị mà Quỳnh Trúc từng thấy qua, tựa như từ trong tranh đi ra.
Dáng vả hắn cao ngất, đôi mắt hoa đầu lóe lên khiến người ta phát sợ, so với Quỳnh Trúc miêu tả ngược lại xấu hơn một chút.
"Thì ra là ngươi."
Đúng là đi mòn giày sắt rồi a.
Nghệ Nhàn nói một câu tựa như tảng đá lớn rơi xuống biển sâu, hoàn toàn đánh vỡ cục diện, nàng cười như không cười nhìn người trước mắt này, ánh mắt nóng bỏng như nhìn người mình yêu thương, cái này khiến Lam Đồng càng thêm khó chịu, vì thân hình không cao bằng Nghệ Nhàn, Lam Đồng cọ hướng Nghệ Nhàn bước lên trước một bước dài.
Người kia tựa như mê mang ánh mắt quét qua ba trên thân ba người xem xét, cuối cùng nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn, "ngươi biết ta?"
Đáp lại hắn là một roi Đả Thần Tiên mang đầy lôi linh, mặt đất chấn động, nam nhân kia không ngừng phóng hỏa diễm, hỏa diễm không ngừng uốn lượn đánh về phía ba người các nàng, rất nhanh tạo thành một cái vỏ bọc, nam nhân cười ôn hòa, khóe mắt cong lên, tựa như cuối xuân tháng ba, "cảnh giác cao thật."
Nháy mắt ba người bị hỏa diễm bao vây, cảm giác nóng rát hít thở không thông lần nữa kéo đến.
Nghệ Nhàn cảm giác rõ ràng mái tóc búi trên vai mình đang quăn lại, không chỉ như vậy nàng còn nghe thấy tiếng xèo xèo không ngừng, phản ứng đầu tiên là có thứ gì đó bị cháy, sau đó tiếng xèo xèo ngày càng nhiều, từ xung quanh vọt đến, tựa như âm thanh của một loại huyễn thú.
Ngân Bảo đại nhân ở một bên chi chi gọi, một bên vèo vèo bò thật nhanh lên đầu Nghệ Nhàn, từ trên cao nhìn xuống đám hỏa linh từ dưới đất bò lên, xung quanh một màu đỏ, mỗi còn tơ như nắm tay, đang chen nhau bò về phía các nàng, chỉ một lúc đã biến thành biển đỏ.
Hôm đó khi các nàng ở dưới đường hầm, vì đường hầm chật hẹp, lại bị hỏa linh bao vây, Miên Hoa Đường che lại, căn bản không thấy rõ thứ đồ chơi ăn thịt này, chỉ biết cái mông Miên Hoa Đường hải vểnh lên hết mấy ngày.... hiện tại giữa thanh thiên bạch nhật kéo đến một đám rậm rạp, nháy mắt da đầu tê dại.
"Nghệ Nhàn, lên thôi."
"Đi."
Nháy mắt, Lam Đồng biến thú hình, chở Nghệ Nhàn, túm lấy Yến Sương bay lên cao.
Nam nhân ngẩng đầu lên, chỉ thấy một viên quang cầu lóe sáng từ trời rơi xuống, không nói nhiều, quang cầu cùng hỏa linh va chạm tiếng nổ vang lên không ngừng khiến người không kịp ứng phó.
Yến Sương gào théo như quỷ nửa ngày, nhìn bên dưới một hồi bụi tung bay, khói mù lượn lờ, lửa bay khắp nơi, duy nhất không thấy máu tên kia văng ra, "hắn chết rồi sao? hắn chết rồi vậy Miên Hoa Đường phải làm sao đây?"
Nghệ Nhàn mím môi một cái, "tai họa ngàn năm không dễ chết như vậy."
Bụi tan đi, bên dưới ngoại trừ một đáo hỏa linh chết nổi gồ ghề ra thì không còn gì khác.
Nghệ Nhàn vỗ vỗ cái đầu mao nhung của Lam Đồng, tìm một chỗ đặt chân, phát hiện trên đất có vài mảnh vải vụn bị cháy đen, xem ra hắn không bị gì, nhưng chạy rất nhanh.
Tiểu Lam kêu a a nửa ngày, "Đường, Đường."
Lam Đồng, "là hắn sao?"
Nghệ Nhàn, "tám chín phần là hắn."
Ngân Bảo đại nhân chi chi khoa tay múa chân, tựa như khẳng định suy đoán của Nghệ Nhàn. Miên Hoa Đường ở trong Đoan Mộc gia buồn chán không có việc gì làm, liền chạy loạn xung quanh, không ngờ vận khí tốt gặp đúng hắn, sau đó thì bị bắt đi.
Tiểu Lam, "Đường Đường."
Nghệ Nhàn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nộn thịt của nàng, "ngoan ngoãn a, chúng ta đi tìm Miên Hoa Đường."
Vì đề phòng hỏa linh dưới đất chạy loạn, Nghệ Nhàn lo lắng Ngân Bảo đại nhân bị vây công dưới lòng đất, dọc đường đi liền đổi kế hoạch, dựa vào bản thân để cảm nhận khí tức yếu ớt của Miên Hoa Đường và nhờ khứu giác của Lam Đồng để tìm người, đi một đường quanh quẩn, nhiều lần mai phục đánh nhau, tên kia tựa như cá trạch, mỗi lần chọc một chút chơi xong bỏ chạy, không còn bóng dáng.
Nghệ Nhàn và Lam Đồng thì không sao, Yến Sương qua vài lần thì chịu hết nổi, "hắn thật ra muốn cái gì!?"
Cách thả mồi câu cá này tựa như chỉ là trò chơi nhỏ, kỳ thực là dụ Nghệ Nhàn đi theo hướng hắn muốn. Nghệ Nhàn xem xét xong nhìn qua Lam Đồng đang đút cho Tiểu Lam ăn, nhìn qua Yến Sương bị dày vò mà gầy đi không còn tinh lực, một cái đại gà con, hai cái sư thú, ngoại trừ nàng là người sống ra, thì giá trị của nhóm này đúng là khiến người ta đỏ mắt a.
Nghệ Nhàn đem một cái đùi gà béo mập cho Yến Sương, nhìn nàng há miệng ăn thịt dòng họ nhà mình cũng không thèm nhắc nhở, "vội làm gì, chơi trò chơi thì cần phải có kiên trì a."
Yến Sương như đang phát tiết cắn một miếng lớn trên cái đùi gà, gấp đến độ miệng dính dầu, "hắn đùa chúng ta chơi đến nửa tháng rồi, nhưng chúng ta vẫn không tìm ra Miên Hoa Đường, ta thấy lo lắng cho sư phụ các nàng...."
Nghệ Nhàn không lo Miên Hoa Đường chịu thiệt, không biết nên an ủi thế nào, Bất Tử Điệp đang nằm ngủ trong đầu đột nhiên bay ra, vỗ vỗ đôi cánh nát, rải một đống phấn đỏ, rồi hạ một hồi mưa đỏ khó hiểu.
Bất Tử Điệp vỗ cách phạch phạch muốn táng Yến Sương, miệng hùng hổ chửi, "đồ chim nhát" "đồ chim đần" "sỉ nhục dòng họ có cánh chúng ta" đủ kiểu.
Nghệ Nhàn vội nắm lấy cặp cánh nát của nàng, "đừng có phá."
Bất Tử Điệp xoay người táng Nghệ Nhàn, đại khái biết Nghệ Nhàn không sợ chết, nó cũng không dám táng người này bay xa vạn dặm, chỉ quẹt nhẹ ngón tay Nghệ Nhàn một cái, dù vậy cái đụng này cũng khiến ngón tay Nghệ Nhàn đang túm đôi cánh nát của nó bị tê dại, cả cánh tay nháy mắt không còn tri giác.
Bất Tử Điệp thoát ra được, lại tiền về phía Yến Sương.
Đại gà con Yến Sương nhìn thấy Bất Tử Điệp còn vui vẻ nói, "bướm a, Nghệ Nhàn nhìn nó có vẻ thích ta a."
Nghệ Nhàn cười lạnh hai tiếng, nghĩ thầm 'thích cái rắm', thích mà muốn đem ngươi ăn tươi nuốt sống mới đúng a.
Nghệ Nhàn liền đưa cánh tay còn lại ngăn cản Bất Tử Điệp, âm trầm nói, "ngươi còn gây sự nữa, thì từ nay về sau ngươi đi cầu độc mộc của ngươi, ta đi dương quan đạo của ta, sống chết không cần ngươi quan tâm, chúng ta tự dựa vào bản lĩnh của mình."
Vốn là hợp tác cùng nhau, bây giờ chia ra, mỗi người tự sống a.
Nghệ Nhàn cũng không định ngăn huyễn thú ăn cơm, Miên Hoa Đường thường ồn ào kêu đói, nhưng cũng không đói đến mức bắt Yến Sương để ăn, mà có bị Nghệ Nhàn cản lại cũng không làm được gì. Không giống Yêu Điệp cánh nát trước mặt này, im lặng lờ vờ gặm vài lỗ trên người Yến Sương, nó còn âm thầm làm một cách rất chi là tỉnh bơ.
Đến cả đại gà con Yến Sương này đần đến mức, không biết vết thương trên người mình từ đâu ra!!!
Việc này phải nói đến mười ngày trước, mọi người truy tung theo Miên Hoa Đường, quanh đi quẩn lại rời khỏi Nhật Chiếu quốc, một đường đi về phía nam, đi qua một cánh rừng. Lam Đồng liền đem chuyện có mùi máu trên người Yến Sương nói cho nàng. Nghệ Nhàn từ ban đầu không có phát hiện, chỉ nghĩ Yến Sương vô ý bị hỏa linh cắn bị thương, cho nên thoa thuốc chữa thương xong thì cũng không chú ý nhiều. Sau đó lại phát hiện Bất Tử Điệp lén lút, hành tung khả nghi, mỗi lẫn nàng cùng Lam Đồng đi kiếm ăn, nó lại một mình bay ra ngoài..... cuối cùng bị Nghệ Nhàn bắt tại trận, còn đại gà con Yến Sương cũng đã hôn mê, căn bản không biết mình bị Yêu Điệp hút máu, sau khi tỉnh lại cũng không nhớ rõ được chuyện gì xảy ra.
Không cần phải nói, đây nhất định là kiệt tác của Bất Tử Điệp.
Bất Tử Điệp bị Nghệ Nhàn quản thúc như vậy, rất không phục, "ngươi tìm thức ăn cho ta!"
Nghệ Nhàn mặc kệ nó, Bất Tử Điệp này tính cách không chỉ xấu xa, ngay cả miệng cũng hay bắt bẻ, đám lam thực lần trước ở suối Yển Nguyệt bị nó ăn sạch sẽ, còn hoa cỏ huyễn thú bình thường đối với nó một cái cũng không vừa mắt được, không đúng, hiện tại nó đang coi trọng đại gà con Yến Sương này a.
Nghệ Nhàn, "gặp thì tìm cho ngươi, tìm không được ngươi tiếp tục nhịn đói đi, ngược lại ngươi không được đụng đến nàng."
Thói hư thúi gì vậy a, động một chút là muốn ăn thịt người.
Yến Sương hoàn toàn không biết mạng nhỏ của mình nhiều lần treo trên dây đung đưa, mặc dù thiếu một cái Miên Hoa Đường lúc nào cũng kêu đói, thì cũng không thoát được kiếp bị người và huyễn thú mơ tưởng tới.
Yến Sương gặm xong cái đùi gà lớn, không hiểu nhìn Nghệ Nhàn cùng Bất Tử Điệp giằng co, "Nghệ Nhàn, con bướm này thật đẹp, nó cũng là huyễn thú của ngươi sao?"
Thần sắc Nghệ Nhàn kỳ quái liếc nàng, "ăn xong thì tiếp tục đi."
Men theo khí tức cảm ứng Miên Hoa Đường, các nàng đặt chân đến một trấn nhỏ phồn thịnh, cuối cùng cũng tránh được cái số nằm ngoài rừng ngủ. Mọi người chọn hai gian phòng hảo hạng, Nghệ Nhàn cho tiểu nhị đem hai thùng nước nóng đến, trước tắm sạch cho Tiểu Lam nghịch ngợm này một chút, vừa chuẩn bị cởi y phục, thì thấy một cái bóng quái vật đầu rắn thân người trên mặt nước.
Đối phương bò trên xà nhà như là thằn lằn, lưỡi rắn liên tục thè ra,ngoại trừ đầu rắn ra, tứ chi vẫn là người.
Đúng như là nàng nghĩ, chính là nửa người nửa thú.
Tay Nghệ Nhàn hơi dừng lại một chút, lần nửa đem y phục cởi ra mặc lại, "Lam Đồng ngươi đem Tiểu Lam đi tìm Yến Sương một chút đi, nói ta có tin tức sư phụ của nàng."
Lam Đồng nhíu chặt mày, nhìn thấy hai ngón tay của nàng đang chạm lên Đả Thần Tiên bên hông, một tay ôm lấy tiểu gia hỏa đang lăn lộn trên giường, trầm ổn có lực đi ngang qua bên cạnh Nghệ Nhàn, mí mắt hơi rũ xuống, nhìn thấy rõ ràng cái bóng dưới nước.