Chương 153: Kinh ngạc.
Hai tên đó bị Nghệ Nhàn dày vò một hồi, đến khi mười tuổi nhìn lén lão bà tắm cũng kể ra.... Nghệ Nhàn thấy bọn họ không còn thông tin gì để lấy, tạm thời tha cho mạng nhỏ của bọn chúng.
Ba vật nhỏ thì khá là lạc quan, trong lúc Nghệ Nhàn tra hỏi, các nàng đã quậy thành một đoàn, Nghệ Nhàn trả hỏi kết thúc, Tiểu Lam bạch bạch chạy khắp nơi đuổi theo Miên Hoa Đường cùng Ngân Bảo đại nhân. Nghệ Nhàn cảm giác mọi người sau khi bị ngâm nước thì chỉ số IQ cũng tẹo lại, rầu rĩ a.
Nàng nói chuyện với Lam Đồng, "hai người này chỉ là tay chân, biết quá ít, xem ra cần phải đi bắt lão đại trong miệng bọn họ một chút a."
Lam Đồng thở dài một tiếng.
Nghệ Nhàn ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, trời vẫn xanh trong như cũ, đám mây như gợn nước, dường như từ khi nàng rơi xuống đây thì bầu trời này không hề thay đổi, ".... ừm, ngươi có cảm thấy bầu trời này là giả không?" giống như khi nàng còn ở lôi linh cố, từ đầu đến cuối vẫn duy trì một trạng thái, giống hệt như lúc này.
Lam Đồng ngẩng đầu lên, sau cùng lại dùng chi trước của nàng chà xát cỏ dưới bùn, bụi ướt nhẹp còn kèm theo hương bùn, nhìn qua không giống như là giả.
Nghệ Nhàn thấy nàng ghét bỏ đang mài trảo, cười đùa lấy một tấm vải trong túi giới tử ra, cẩn thận lau sạch cho đối phương, "nếu thế giới này là thực, thì ngươi cũng nghĩ thử xem a, chúng ta rơi xuống đây, một đường vừa đi vừa suy nghĩ, tìm Tiểu Lam các nàng cũng mất thời gian khá lâu, cách nơi chúng ta đến... ít nhất... cũng phải đến năm sáu canh giờ, nhưng xung quanh đây lại không có gì thay đổi?"
Lam Đồng nghiêng đầu cẩn thận nghe, sau đó, thần sắc cũng ngưng trọng vài phần.
Nghệ Nhàn thấy đối phương mặt mũi nhăn nhó, cái mặt mao nhung hiện lên một chữ -- buồn, liền ôm đối phương cùng nhau nằm xuống, "ngược lại thời gian còn nhiều, chỗ này cũng không có gì nguy hiểm, chúng ta tạm thời xem trước đã."
Lam Đồng vốn vùng vằng muốn đứng dậy, nhưng nghe thấy câu cuối liền miễn cường đồng ý với Nghệ Nhàn 'xem' một chút, hai cái đầu nhỏ lần lượt nhìn bầu trời trên cao, nhìn chằm chằm một hồi lâu, bầu trời đúng là như lời Nghệ Nhàn nói, không hề thay đổi, giống như là một bức màn che.
Nghệ Nhàn ngồi xuống liền bắt đầu, "ta hoài nghi, chúng ta vô tình bị kéo vào một khu đặc định nào đó."
Lam Đồng ngồi thẳng lưng nghiêm túc nghe Nghệ Nhàn phân tích.
Nghệ Nhàn, "nếu là bị kéo vào, thì nhất định là có cửa đi vào, tìm được cửa vào, thì sẽ được cửa đi ra."
Lam Đồng gật cái đầu nhỏ.
Đoàn người lần nữa lên đường tìm Yến Sương cùng cửa ra, dọc đường gặp vài con dê huyễn thú, chúng nó từ từ đi đến chỗ các nàng nhìn, đừng nói hai cái tên nhỏ kia còn không sợ, ngay cả Nghệ Nhàn cũng có chút thích nơi bình địa này, chỗ này huyễn thú khá là nhu thuận, mặc các nàng hiện tại đang nằm trên mặt đất ngủ, cũng không chủ động công kích gì.
Tiểu Lam vui vẻ kêu a a, một mình xông vào thế giới của bọn chúng, còn to gan đưa tay sờ, sau đó lôi một con huyễn thú nhỏ đến trước mặt Nghệ Nhàn.
Tiểu Lam a a a diễn tả một hồi, đôi mắt nóng bỏng nhìn Nghệ Nhàn, biểu hiện tượng trưng liếm liếm khóe miệng của mình.
Nghệ Nhàn, "..."
Lam Đồng, "..."
Cuối cùng Nghệ Nhàn phải dùng đến linh quả trong túi giới tử mới đủ thỏa mãn cái bụng nhỏ của Tiểu Lam, còn con huyễn thú nhỏ kia vẫn vô tư cúi đầu gặm cỏ, hoàn toàn không biết tính mạng của nó suýt nữa phải vào bụng một cái tiểu đồng bọn như nó.
Sau đó đoàn người lần nữa đi tiếp, hai tên nhóc phía sau bị thương chống đỡ không nổi, kêu la inh ỏi.
Nghệ Nhàn thấy bọn họ không còn giá trị lợi dụng, liền trói bọn họ vào một gốc cây, sợi dây siết khá là chặt, Nghệ Nhàn còn cố đạp cái cây sau lưng bọ họ, một cước đến cây cũng rung rinh hai cái, "sống hay chết, toàn bộ dựa vào tạo hóa của các ngươi a."
Hai tên kia mắt trừng miệng đớ, nhất thời không biết nên vui hay nên buồn.
Nghệ Nhàn tìm theo hướng Lam Đồng chỉ hồi lâu, cuối cùng cũng đến, Tiểu Lam thà lăn trên đất cũng không muốn tự mình bước đi tiếp, có thể thấy được là rất mệt rồi a.
Nghệ Nhàn túm tiểu gia hỏa ôm vào lòng, "mệt lắm rồi a, gọi một tiếng nương, thì sẽ xoa cho ngươi một hồi."
Tiểu Lam cười khanh khách nhưng không có gọi.
Nghệ Nhàn nhìn thấy Lam Đồng đi quanh đây rồi ngửi ngửi, một hồi lại chạy đi chỗ khác ngửi ngửi, cho chút lo lắng, nhất thời cũng không quan tâm tiểu gia hỏa có mở miệng gọi hay không, "có phải mùi của Yến Sương bị thứ gì che đi không?"
Nói đến thì sau khi Lam Đồng dính nước, cái mũi đánh hơi khí tức nhạy bén cũng yếu đi.
Bất quá Nghệ Nhàn tin tưởng, nhất định là khí tức của Yến Sương có vấn đề, dù sao Miên Hoa Đường cũng do Lam Đồng tìm được.
Lam Đồng lắc đầu đi xung quanh một vòng, sau đó lại ngồi ngay ngắn trước mặt Nghệ Nhàn, vẻ mặt mao nhung không mang chút biểu tình nào. Nhưng Nghệ Nhàn cảm giác nàng có lời muốn nói.
"Vấn đề của Yến Sương?"
Lam Đồng có gắng quy nghĩ, sau đó tự mình quay vòng tròn, động tác này của nàng giống hệt Tiểu Lam khi đuổi theo cái đuôi của mình để cắn, Nghệ Nhàn dứt khoát vỗ mông đối phương hai cái, kết quả nhìn thấy vẻ mặt đầy ghét bỏ của Lam Đồng.
Lam Đồng hạ mặt xuống vô cùng nóng giận, giận đến hai hàng râu cũng run lên.
Nghệ Nhàn suýt bị bộ dạng này của nàng chọc cười đến chết, cười xong một hồi kết quả nhìn thấy Lam Đồng quay lưng với nàng, "được rồi, được rồi, ta không chọc ngươi nữa, ngươi nói tiếp đi, ta đang nghe a."
Tròng mắt hơi đổi, theo bản năng nhìn lên, Nghệ Nhàn nhìn theo ánh mắt của đối phương nhìn lên, nhìn thấy một bầu trời tốt đẹp, nàng thuận miệng giễu cợt nói, "không phải ngươi nói Yến Sương đã bay lên trời rồi đó chứ?"
Lam Đồng cao hứng rống lên hai tiếng, âm thanh nhỏ bé, đặc biết giống hệt Tiểu Lam lúc làm nũng.
Nghệ Nhàn bị câu trả lời làm hoảng sợ, sau đó thì chấn kinh hơn, "không thể nào, ngươi đang nói đùa với ta sao?"
Lam Đồng không chớp mắt nhìn nàng, biểu tình nghiêm túc như đang bàn luận chuyện đại sự. Nghệ Nhàn nhìn bầu trời một chút, rồi lại nhìn Lam Đồng một chút, nhìn tới nhìn lui nhiều lần, "ngươi cảm giác khí vị của nàng tương đối kỳ quái, cho nên mới kết luận như vậy?"
Lam Đồng gật đầu.
Nghệ Nhàn cuối cùng cũng hiểu được vì sao Lam Đồng cứ đi vòng quanh như vậy, thì ra là Yến Sương... bay a????
"Để ta suy nghĩ một chút a."
"Yến Sương là người a, nàng sao có thể bay lên được?"
Nghệ Nhàn bị tin này làm cho choáng váng, vốn tưởng là người dễ tìm nhất, hiện tại lại trở nên khó tìm rồi a, hai người quanh đi quẩn lại, cũng không nhìn thấy thân ảnh của Yến Sương.
Mặc dù chuyện Yến Sương bay được là hoang đường, nhưng Nghệ Nhàn vẫn như cũ tin vào phán đoán của Lam Đồng, nàng dự định bỏ xuống cục rối này, "nếu nàng biết bay thật, chúng ta nên đi tìm thế nào đây?"
Tiểu đại nhân Lam Đồng lại thở dài.
Nghệ Nhàn nhìn đối phương buồn bã không vui, tựa hồi cũng hiểu được Lam Đồng vừa rồi chạy quanh mình, nàng dở khóc dở cười đi tới, sờ lên hai cái cục nhô ra ở trên lưng nàng, "ha ha, Lam Đồng a sao ngươi lại đáng yêu như vậy?"
Lam Đồng khó chịu hai cái tai run lên.
Nghệ Nhàn, "cho dù chúng ta không bay lên trời được thì Yến Sương cũng có lúc sẽ rơi xuống đất a."
Tuy nói như vậy, nhưng Nghệ Nhàn đã cố gắng chờ hồi lâu, vì xung quanh nhìn như dừng lại, không có khái niệm thời gian, còn Bất Tử Điệp vốn có thể lay động thời gian cũng đã trở thành cái kén đỏ nằm trong ý thức hải của nàng, ngay cả Quang Diễn cũng không ra được, có thể nói chỗ này có tính áp chế rất mạnh đối với huyễn thú.
Nghệ Nhàn quay một vòng rồi quay một vòng, đi tới nơi không thể tìm, nàng liền nghĩ ra sáng kiến, "Lam Đồng, ta nghĩ nên tìm cách rời khỏi chỗ này."
Lam Đồng nghiêng đầu, vẻ mặt nghi vấn.
Nghệ Nhàn, "đi theo đám huyễn thú ăn cỏ kia, ta nghĩ chúng nó có thể mang chúng ta đi."
Đoàn người lần nữa đi, vừa đi vừa nghỉ, một đường thưởng thức nhiều mỹ cảnh, ở bãi cỏ trống rồi vòng qua rừng cây quanh co khúc khuỷu, còn có một cái hồ Yển Nguyệt đẹp như ánh trăng, ngoại trừ ánh sáng thì còn lại hầu như giống nhau.
Từng đàn huyễn thú rời rạc tiến đến hồ uống nước, chỗ này còn có từng đàn chim bay lượn trên không, xung quanh xanh biếc dạt dào, tràn đầy sinh cơ. Nếu không có Lam Đồng các nàng mỗi người đều sợ nước, Nghệ Nhàn cũng sắp bị sinh cơ ở đây làm cho mê muội.
"Nếu thực sự có một nơi như vậy thì tốt biết bao, ta cảm giác không muốn rời đi a."
"Vậy ở lại đây đi."
Một âm thanh nhi đồng vang lên sau lưng, Nghệ Nhàn thuấn di tránh đi, Lam Đồng cùng Tiểu Lam phản ứng cực nhanh, xoay người đáng tiểu quỷ kia, đứng ở giữa Nghệ Nhàn rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ tên này.
Hai với hai tên bị nàng trói, tên này mặt áo đen dài, hẳn là khi bị dính nước còn mặc y phục người lớn. Nhưng mà, tay hắn lại có móng vuốt sắc bén rất dài, không chút lưu tình cào Tiểu Lam.
"Tiểu Lam!"
Nghệ Nhàn vừa định túm tiểu gia hỏa xách lại, thì có một đạo nhân ảnh so với nàng và Lam Đồng còn nhanh hơn, vèo một cái đã khõ đầu bịt mặt huynh, móng vuốt chụp đến đem Tiểu Lam xách lên không trung.
Một con gà nhỏ hình thể không khác gì Lam Đồng, đang vỗ cánh giữa không trung, nhìn thấy Nghệ Nhàn, liền thận trọng bay đến trước mặt Nghệ Nhàn, túm Tiểu Lam không ngừng cười ha ha ha trả lại.
Nghệ Nhàn, "..."
Lúc này, tuy không muốn thừa nhận nhưng nhìn gà con trước mắt tuy trụi lông nhưng vẫn có vài phần uy phong, và cũng không thể che giấu được thiên tính của nàng, nhất là khi đối mặt với Nghệ Nhàn cái đầu vẫn còn cúi thấp, "Yến Sương, sao ngươi bay đến đây được, hại chúng ta đi tìm một hồi!"
Cảm giác trước đó vẽ võng tròn thực sự hao thời gian a!!!
Nghệ Nhàn vừa nói xong, gà con đang bay trên không vỗ cách phạch phạch đột nhiên dừng động tác, víu một phát từ trên không rớt xuống, có thể sẽ đè chết một trong hai người là Nghệ Nhàn hoặc là bịt mặt huynh, nàng không chút do dự liền chọn người sau, cố gắng cứu vãn bay về phía bịt mặt huynh, phạch phạch bịch một cái đè bẹp dí bịt mặt huynh vừa mới ôm đầu thanh tỉnh được một chút.
Bịt mặt huynh nhỏ con nhịn không được, bị đè đến trợn mắt, nghiêng đầu, hôn mê.
Đại gà con nghiêng đầu một cái, cũng muốn ngất theo.
Nghệ Nhàn cũng không muốn như vậy buông tha nàng, dù sao tốn thời gian sức lực rồi, lâu như vậy mới tìm được người, "Yến Sương, nói chuyện chút đi, sao ngươi lại biến... thành như vậy a?"
Yến Sương lệ rơi đầy mặt, nàng cũng không biết a.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình"
Chúc mọi người 1/ 5 vui vẻ a.
Yến Sương là một con phượng hoàng xinh đẹp ~~