Chương 141: Hung thủ.
Cuối cùng bữa ăn này vẫn là Nghệ Nhàn phục vụ, ba vật nhỏ ăn đến mặt dính đầy dầu, nhất là Miên Hoa Đường cùng Tiểu Lam, suýt chút nữa chui vào trong bụng thú vơ vét thêm chút thịt đem ra.
Nghệ Nhàn nhìn Lam Đồng chợt đứng dậy, "ngươi đi đâu a?"
Lam Đồng, "tìm cho các nàng thêm một ít thức ăn."
Nghệ Nhàn vội níu đối phương lại, ôm Tiểu Lam lên, nhẹ sờ cái bụng nhỏ đang nhô cao của Tiểu Lam, "nhìn đi, ăn quá no a."
Tiểu Lam rất biết cho mặt mũi ợ một cái, sau đó đó còn thân mật chui vào ngực Nghệ Nhàn.
Lam Đồng liếc nhìn Miên Hoa Đường ngồi dưới đất, từ trình độ nào đó mà nói thì Miên Hoa Đường giống hài tử ba tuổi, hình thể béo ú, vẻ mặt luôn là ăn không no khiến người ta cảm giác như đang phạm tội, tựa như các nàng ngược đãi tiểu béo ú này.
Nghệ Nhàn ôm Tiểu Lam không ngừng giãy giụa thả ra, "Miên Hoa Đường vẫn đói, là vì không có thứ đó."
Lam Đồng, "cái gì?"
Nghệ Nhàn nhìn ánh nắng sáng chói trên trời, "đoán chừng trong khoảng thời gian này sẽ không có mưa, tối nay đến Lăng Thiên Tông tìm cho nàng một chút đồ ăn."
Miên Hoa Đường vỗ tay, "hảo a."
Lam Đồng nghe thấy như lọt vào sương mù, cho đến khi trời tồi, hai người cùng Miên Hoa Đường lẻn vào Lăng Thiên Tông, lần nữa xông vào tiểu viện hôm qua các nàng đến, ngoài dự đoán trong tiểu viện chỉ có bốn năm người trông coi, ngược lại so với hôm qua còn cảnh giác hơn.
Nghệ Nhàn và Lam Đồng đem Miên Hoa Đường giấu kỹ, niệm huyễn thú quyết hóa thành hai con bướm, quang minh chính đại bay qua trước mặt đám người kia, cuối cùng chui qua khe cửa đi vào phòng.
"Kỳ quái, không có một ai."
"Mùi thúi nồng nặc hôm qua - ý vị cũng phai nhạt, Nghệ Nhàn, có phải bọn họ đề phòng chúng ta không?"
Theo lý thuyết thì không phải, hôm qua Nghệ Nhàn đả thảo kinh xà, nhưng cũng tận mắt nhìn thấy bướm yêu vỗ bọn họ bay vào phòng, mọi thứ phục hồi như cũ. Công thêm trước đó Lam Đồng trải qua quên mất trong thời không...
Bướm yếu có bản lĩnh xóa một đoạn trí nhớ trong đầu người ta.
Nghệ Nhàn chuyển động qua lại trong phòng, nhìn đông rồi nhìn tây, thỉnh thoảng còn tự tay vỗ vỗ vài vật trong phòng, quan tài gỗ không còn, trong phòng chỉ còn y phục cùng một cái giường lớn, "thay dổi này có chút lớn."
Lam Đồng đi theo sau nàng, giật giật chóp mũi, "Nghệ Nhàn, ngươi muốn tìm cái gì?"
Nghệ Nhàn lúc này ước gì có Niệm Vân Âm ở đây, nếu có trận pháp sư ở đây, nàng không cần đi gõ từng cái để xác định trong phòng có mật thất hay không, "Lăng Húc là một người chết, nếu sống lại thì trong Lăng Thiên Tông cùng nên mở tiệc chúc mừng, không thể vô thanh vô thức như vậy, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"
Lam Đồng, "ngươi hoài nghi bọn họ đem người đi giấu?"
Nghệ Nhàn hơi nheo mắt lại, "cải tử hoàn sinh vốn là chuyện khiến người ta khó tin, nếu Lăng Chấn Phong truyền ra ngoài nói Lăng Húc sống lại thì sẽ ra sao?"
Lam Đồng không quan tam chuyện Lăng Thiên Tông.
"Tiểu thư, tông chủ không có ở đây."
"Sao lại không ở đây, rõ ràng trong phòng đèn vẫn sáng a, ta có việc muốn tìm nghĩa phụ, nghĩa phụ, nghĩa phụ --"
"Ai nha, tiểu thư, tông chủ có dặn dò qua, hôm nay phải tu luyện, cho dù kẻ nào cũng không gặp."
Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng nhìn nhau, biến thành bướm nhanh chóng tìm một chỗ bình thường dừng lại nghỉ, hai người vừa nghỉ, cửa bị người đá văng, cùng lúc đó mật thất Nghệ Nhàn tìm hồi lâu cũng xuất hiện.
"Nghĩa phụ, nghĩa phụ."
"Ồn ào, còn ra thể thống gì."
Nghệ Nhàn thầm kêu thật nguy hiểm, nếu không có Lăng Tuyết chạy đến làm ầm một phen, nàng và Lam Đồng không cẩn thận chọc cho Lăng Chấn Phong chạy từ trong phòng ra thì xong rồi.
Lăng Chấn Phong ngụy trang rất tốt, khí tức trên người không giận mà tự uy, "tất cả các ngươi đi xuống hết đi."
Lăng Tuyết chờ cửa phòng khép lại, "nghĩa phụ, thật ra ngươi đã làm gì với sư ca, vì sao thi thể của hắn lại --"
Rầm !
Lăng Chấn Phong đập bàn một cái, "Lăng Tuyết! chuyện Húc Nhi cải tử hoàn sinh là bí mật, tối qua không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, đừng nhắc lại nữa."
Lăng Tuyết vô cùng khiếp sợ, "nghĩa phụ, sư ca hắn thực sự sống lại sao?"
Lăng Chấn Phong, "việc này ngươi đừng có xen vào nữa, chờ hắn khỏi hẳn ta sẽ an bài cho hắn đứng ra."
Lăng Tuyết còn định nói thêm gì đó, Lăng Chấn Phong nhịn không được liền đuổi nàng đi, truyền lệnh không cho phép bất luận một ai vào quấy rối, Lăng Chấn Phong lần nữa đi vào mật thất.
Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng không dám thở mạnh, hai cánh vỗ vỗ ngay trước mặt các thị nữ bay ra ngoài, hai người tùy ý đậu vào ngọn núi giả bên cạnh, "Chúng ta chờ Lăng Chấn Phong rời đi, lẻn vào mật thất của hắn đi, ta hoài nghi hắn đem Lăng Húc giấu trong mật thất."
Lam Đồng, "vừa rồi mật thất mở ra, ta ngửi thấy một mùi kỳ quái."
Nghệ Nhàn hỏi, "mùi gì?"
Lam Đồng không biết nên hình dung như thế nào, suy nghĩ kỹ một hồi, "so với xác thối hôm qua vị càng nồng hơn, chỉ lộ một chút nhưng mà rất thúi."
Nghệ Nhàn cười nhón chân lên, vươn hai tay kẹp lấy mũi Lam Đồng, "cái mũi cẩu này của ngươi thật linh mẫn a, ta một chút cũng không ngửi ra, nếu để ngươi men theo khí tức, ngươi có thể tìm ra được mật thất không?"
Lam Đồng, "có thể."
Nghệ Nhàn dùng ngón tay chọt chọt da mặt của Lam Đồng, hai người chơi đùa, chợt nghe phía trước có tiếng ồn.
"Tập kích ban đêm."
"Có ngươi ban đêm xông vào Lăng Thiên Tông chúng ta."
...
Nghệ Nhàn trơ mắt nhìn từng nhóm người Lăng Thiên Tông xẹt qua trước mặt, một hồi sau nàng mới thán phục nói, "không ngờ rằng không chỉ có hai chúng ta đến do thám Lăng Thiên Tông, còn có nhưng người khác a?"
Lam Đồng bất đắc dĩ nhìn nàng, không hảo ý nhắc nhở, "Miên Hoa Đường..."
Nụ cười trên mặt Nghệ Nhàn nháy mắt biến mất, nhìn xung quanh Miên Hoa Đường vốn được giấu kỹ đã mất tích, dưới bụi cỏ chỉ còn lại từng cọng bị kéo đứt, "nguy rồi!"
Hai người vội chạy đến nơi xảy ra chuyện nhìn, Miên Hoa Đường bị bị từng lớp lôi trói lại, Miên Hoa Đường không chạy không nháo, yên tĩnh đứng giữa lôi võng, một hồi gãi gãi cái bụng xẹp lép, một hồi lay lay mấy cọng tóc trên đầu nàng, nhìn qua có vẻ rất thích.
Nghệ Nhàn kéo lại Lam Đồng định đi cứu, "đừng vội, để Miên Hoa Đường ăn no, nếu không chúng ta nuôi nàng không nổi."
Lam Đồng, "... nàng ăn cái này?"
Thân là cộng sinh thú sinh ra từ trong lôi linh, nghĩ đến cũng nên cần thứ đồ chơi này bồi dưỡng.
Nghệ Nhàn nhìn xung quanh một vòng, vẫn không phát hiện Lăng Tuyết trong đám người này, "kỳ quái, động tĩnh lớn như vậy, Lăng Chấn Phong không ra mặt không nói, thân làm nghĩa nữ Lăng Chấn Phong, sư tỷ Lăng Thiên Tông, ban đêm có người xông vào Lăng Thiên Tông cũng không ra mặt sao?"
Lam Đồng chợt kéo tay Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, ta ngửi thấy mùi kỳ quái." hẳn là thời gian rất lâu rồi, cũng có thể mũi kéo đến đột nhiên, Lam Đồng suy nghĩ một hồi liền nhớ đến là mùi gì, "mùi thi thối của mấy nữ nhân chết kia."
Nghệ Nhàn liền phản ứng, "nhanh lên, đuổi theo."
Nếu là mùi xác thối, Lam Đồng sẽ không nói đến xác nữ nhân, Nghệ Nhàn từng đụng qua hai cổ thi thể nữ nhân kia, chính xác mà nói thì là dùng tấm khăn trắng của Lam Đồng để đụng vào hai khối thi thể thối kia.
Nghệ Nhàn thực sự tin tưởng cái mũi của Lam Đồng, "không phải mùi xác thối a!?"
Lam Đồng nhẹ ứng một tiếng, vội mang theo Nghệ Nhàn góc tối không có ai đi. Có lẽ bị Miên Hoa Đường hấp dẫn các đệ tử Lăng Thiên Tông không ai chú ý đến, cho nên đường đi các nàng thuận lợi, một người cũng không thấy.
Khi đến gần, thì nghe tiếng sáo lúc dài lúc ngắn, có vẻ nóng nảy.
"Lăng Tuyết."
"Đó là cái gì?"
Lam Đồng cùng Nghệ Nhàn trốn một bên, nhìn người kia tướng mạo quái dị? đang hung ác đánh về phía Lăng Tuyết, Lăng Tuyết tránh né gian nan, lấy sao ra thổi hai tiếng, cho nên mới có tiếng sáo bị gián đoạn, là bị người này cắt ngang.
Chờ tướng mạo kẻ quái dị nghiêng đầu lại, lần đầu tiên Nghệ Nhàn cảm giác dạ dày sôi trào, muốn ói a, "Lam Đồng, cái này hình như giống bộ xương bán thú nhân Ngân Bảo đại nhân lấy được?"
Lam Đồng lắc đầu, "nàng... không phải bán thú nhân, mà giống như là người hơn."
Bỏ qua phần đầu to không tương xứng, nhìn qua cơ thể vẫn xác định được là người, hơn nữa là một nữ nhân nhưng so với thú hình của Lam Đồng thì nhìn kỳ dị hơn, cảm giác chỉnh thể hoàn toàn bị phá hỏng, hơn nữa hai con mắt trên đầu nhìn như mất ếch...
Nghệ Nhàn, "nửa người nửa thú?"
Lam Đồng liếc nhìn Nghệ Nhàn hồi sâu, "nghe qua thì đúng là như vậy."
Hai người quang minh chính đại xuất hiện trước mặt nửa người nửa thú và Lăng Tuyết xoi mói, "nửa người nửa thú này ra chiêu hung ác độc địa, xem ra hình như có cừu oán với Lăng Tuyết."
Lam Đồng, "nàng đánh không lại nó."
Nghệ Nhàn thấy nửa người nửa thú khoe vuốt của nó, móng sắc bén ước chừng 10cm nhìn không giống người, nó cào một nhát, trên người Lăng Tuyết lại có thêm một vết trầy.
Nghệ Nhàn liền nhớ đến vết cào chằng chịt trên mặt hai thi thể nữ trước đó, như là có người dùng dao nhỏ cào ra, "Lam Đồng, ngươi thấy ta đẹp hay là Lăng Tuyết đẹp?"
Lăng Tuyết tưởng Nghệ Nhàn và Lam Đồng xuất hiện ở đây là đồng bọn nửa người nửa thú, nhưng vừa nghe Nghệ Nhàn nói, liền nhận ra tiếng Nghệ Nhàn. Nàng sửng sốt một hồi, trên mặt lại thêm một vết cào.
Lam Đồng không cần suy nghĩ, "ngươi."
Nghệ Nhàn thích Lam Đồng thành thực như vậy, cười híp mắt nhìn nửa người nửa thú chơi cùng Lăng Tuyết, "ngươi nói xem có phải nửa người nửa thú này ghen ghét vì có người xinh đẹp hơn nàng, nên mới hạ thủ độc ác với những nữ nhân xinh đẹp không?"
Rạch mặt, hủy thân.
Nửa người nửa thú dường nghe hiểu lời Nghệ Nhàn nói, đánh Lăng Tuyết đồng thời xoay người nhìn Nghệ Nhàn.
Ánh mắt Lam Đồng híp lại, theo bản năng đem Nghệ Nhàn che chắn sau lưng, "nó không dám."
Nhìn thấy mặt Lăng Tuyết lại thêm vài vết cào, Nghệ Nhàn có chút kinh ngạc đối phương vào lúc này rồi vẫn không chịu mở miệng nhờ các nàng giúp đỡ, đúng là kiên cường a. Nhưng nàng không thể nhìn hung thủ lại hại chết một nữ nhân vô tội nữa, tay ngưng tụ quang cầu thả ra, nửa người nửa thú không phòng bị, bị quang linh của Nghệ Nhàn làm chói mắt, nháy mắt Lăng Tuyết thoát thân được, không cam nguyện hướng Nghệ Nhàn nói cám ơn.
Nghệ Nhàn không để ý xua tay, liền lấy Đả Thần Tiên ra, "không chạy, đại khái chính là đầu sỏ khơi mào oán hận hai tông a, bắt lại."
Lam Đồng vừa nghe, liền tấn công từ phía sau.