Chương 139: Kỹ năng.
Trong phòng không khí u ám, nếu chỉ một cái áo quan bằng gỗ lim thì không nói, nhưng cách quan tài một mét có một người đang đứng lặng yên, khắp người bọc kín, để lại đôi mắt lạnh như băng ra ngoài. Hắn đứng cạnh quan tài, không mang chút tình cảm nhìn chằm chằm người nằm trong quan tài gỗ.
Nghệ Nhàn và Lam Đồng định tìm một chỗ kín để trốn, không ngờ lại có người nhanh chân đến trước, cho dù là vậy Nghệ Nhàn cũng lấy can đảm vỗ cánh bay đến chỗ quan tài, liền nhận ra người nằm trong quan tài này là - Lăng Húc.
Nghệ Nhàn từng nhìn qua thi thể, nhất là thi thể trước mắt này, Nghệ Nhàn nhớ ngày hôm đó Chung Lâm đi trộm xác, Lăng Húc mặc y phục vì kéo trên đất dơ không ít. Hiện tại, hắn lại một thân bạch y sạch sẽ, từng sợi tóc cũng được cột tỉ mỉ, nếu không có quan tài gỗ này thì không khí như ẩn như hiện kỳ quái, người trước mắt như chỉ đang ngủ.
Két ~
Tiếng mở cửa nhè nhẹ, khiến một người hai bướm bị hấp dẫn. Nghệ Nhàn đậu ở đó liền thấy một đôi giày đen thò vào phòng.
"Ta muốn ở cùng Húc Nhi một chút, các ngươi lui ra hết đi."
"Dạ."
Người đến bề ngoài khôi ngô, toàn thân tản ra lệ khí hung ác, lúc này Nghệ Nhàn cũng tìm được chỗ đậu, ngừa vị tông chủ Lăng Thiên Tông này cảm nhận được khí tức của nàng và Lam Đồng, vội tránh đi.
Cước bộ Lăng Chấn Phong hơi ngừng lại, dường như nhận ra điều gì, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Nghệ Nhàn vừa đậu.
Nghệ Nhàn vỗ vỗ hai cánh sắp duy trì không nổi cùng Lam Đồng, hai người đều hết hồn.
"Lăng huynh."
"Giờ lành sắp đến rồi."
Lăng Chấn Phong vừa nghe, lông mày nhíu chặt cũng thả lòng, đi vào trong mật thất, cùng vị huynh đệ che mặt nhìn nhau, sau đó đỡ quan tài nhìn chăm chú người nằm trong quan tài gỗ,
"Húc Nhi, hài nhi ngoan của ta..."
Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng nhập một, vô cùng kinh ngạc vị Lăng Chấn Phong cùng vị huynh đệ che mặt kia quen biết nhau, nàng tưởng vị huynh đệ che mặt kia xông vào Lăng Thiên Tông vì muốn cướp thi thể Lăng Húc.
Vị huynh đệ che mặt, "Lăng huynh, bắt đầu đi."
Lăng Chấn Phong được vị huynh đệ này nhắc nhở, liền rời quan tài đem toàn bộ nến hương đồ tắm đều dùng trên người Lăng Húc, mọi hành động nhìn qua đều trang nghiêm, tựa như tín đồ trung thành cử hành buổi tế lễ.
Nghệ Nhàn và Lam Đồng vì dùng huyễn thú quyết, liền theo khe cửa rời đi, điều khiến các nàng ngạc nhiên chính là ngoài phòng không một ai trông coi, "Lam Đồng, ngươi giúp ta làm một chuyện."
Lam Đồng nghi hoặc, "cái gì?"
Nghệ Nhàn thì thầm vào tai nàng một hồi, đem người đuổi đi, lần nữa biến thành con bướm bay vào phòng. Nhìn thấy Lăng Chấn Phong đang lầm bầm giơ cao hai tay, một viên đá màu đỏ đột nhiên xuất hiện trong tay người bịt mặt, "đây là thứ chủ nhân thiên tân vạn khổ luyện chế thành, thấy ngươi trung thành nên ban thưởng cho ngươi, Lăng huynh đối nhân xử thế không thể quên cội nguồn."
Cái định mệnh.
Hiện trường phản bội a.
Nếu không biết Lăng Thiên Tông còn dựa vào Thanh Sơn Tông, Nghệ Nhàn suýt bị hành động trước mắt này của bọn họ làm cho cảm động, trơ mắt nhìn Lăng Chấn Phong thề xong, người bịt mặt cầm viên đá đỏ trịnh trọng giao vào tay Lăng Chấn Phong, hắn cẩn thận đem viên đá nhét vào vết thủng bị đâm trên ngực Lăng Húc.
Rất nhanh, viên đá đỏ hòa tan như nước, từng chút tan vào ngực Lăng Húc, dung hợp với vết thương trước đó, đừng nói Lăng Chấn Phong đến cả người bịt mặt kia cũng không chớp mắt một cái nhìn chằm chằm, Nghệ Nhàn bị một màn xuất thần nhập hóa làm chấn kinh tại chỗ.
Bất quá còn chưa kịp cảm khái, người bịt mặt chợt ngẩng đầu, ánh mắt không chút tình cảm nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn.
Nàng bị phát hiện!!!
Hai người cùng động thủ một lúc, lôi linh cường đại như lưỡi kiếm sắc bén lao đến, Nghệ Nhàn còn đang dùng huyễn thú quyết, chậm một nhịp, biến thành người liền bị lôi đánh trúng, người cùng cửa sổ đều bay ra ngoài.
"Là ai?"
"Là người của các ngươi."
Nháy mắt, Nghệ Nhàn cũng che mặt mình lại, tay trái khẽ run, nàng cố gắng kiềm chế cánh tay bị lôi linh đánh trúng, tiểu kim châu trong cơ thể nhanh chóng hấp thụ, hóa giải thành của mình.
Người bịt mặt bất ngờ, "lôi linh sư?"
Nghệ Nhàn khinh thường cười gằn một tiếng, nếu Miên Hoa Đường ở đây, đại khái sẽ rất vui có người nguyện ý cung lôi linh cho nàng, "thử xem."
Từng đạo lôi linh nhanh chóng bao vây Nghệ Nhàn, rất nhanh tạo thành vòng vây. Nghệ Nhàn tiếc hận nhìn ngân quang lôi linh lóe lên, liền ném ra một cái kim sắc du long, du long lấy thế xung thiên đánh thành một lỗ, rất nhanh lỗ hỏng bị đối phương phóng lôi linh bù lại.
Nhìn thấy du long màu vàng kim, đôi mắt người bịt mặt chợt phóng tinh quang, "lôi tủy, kim sắc lôi tủy."
Nghệ Nhàn không ngờ ở nơi thâm sơn cùng cốc này lại có người biết chút 'kiến thức' ngơ ngẩn một hồi công phu, một đạo thân ảnh trong phòng cũng nhanh chóng xông đến, theo tới chính là ba chưởng hỏa diễm, Nghệ Nhàn như nhân bánh quy, bị lôi linh vây khốn còn bị giáp công hai mặt.
Người bịt mặt, "người này có tác dụng lớn, bắt sống."
Nghệ Nhàn khó khăn cản một chưởng, vai trái bị đánh trúng từ phía sau lưng, liền nghe tiếng tiếng xương vỡ, nháy mắt tay trái vô lực, thân thể nàng chợt ngã về phía trước, liền bị một đạo lôi linh của người bịt mặt quấn lấy tay.
Nghệ Nhàn miễn cưỡng vung cửu tiết châm lên, phóng cho Lăng Chấn Phong một cái lồng năng lượng, thời gian cô lập hai người ngắn ngủi, nhưng bản thân nàng không thể khống chế lại đụng phải người bịt mặt, trong lúc này nàng chợt nắn lại tay trái của mình, rắc một tiếng, Nghệ Nhàn đau đến mồ hôi lăn xuống thái dương.
Đạo lôi linh quấn lấy tay kéo vai phải Nghệ Nhàn lại, Nghệ Nhàn khẽ nâng vai thoát khỏi khống chế của đối phương với tay mình, khi xoay người tay trái yếu ớt liền kéo vải che mặt hắn xuống, là một khuôn mặt bình thường xuất hiện trước mặt hai người, nhưng mà Nghệ Nhàn cũng không tốt hơn, khăn che mặt cũng bị đối phương kéo xuống.
Lăng Chấn Phong ở một bên cũng kinh ngạc, nhìn người bịt mặt rồi nhìn Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn không quan tâm, "ta còn tưởng là mặt bị gì mới che, thì ra không có gì đặc biệt. Không Phải ngươi sợ xấu nên dùng vải che đó chứ? nội khố hả?"
Người bịt mặt không tức, không nhanh không chậm đem vải che mặt lại, nhìn cánh tay phải còn nguyên của Nghệ Nhàn, chợt nở nụ cười, "được a, sở hữu kim sắc lôi tủy, có thể miễn dịch với lôi linh của ta, đem ngươi dâng cho chủ thượng, đúng là một lễ vật tốt a."
Nghệ Nhàn, "phi, chỉ với ngươi."
Đến lúc này, Lăng Chấn Phong dùng hỏa diễm đánh nát lồng năng lượng của Nghệ Nhàn, chỉ trong thời gian rất ngắn, tiêu chuẩn hẳn là nhân cấp trở lên.
Người bịt mặt quang minh chính đại giao dịch nói, "Lăng huynh, nếu giữ lại được người này, ta nhất định sẽ nói tốt vài câu với chủ thượng, việc trước đó ngươi cầu xin có thể thành được chín phần."
Lăng Chấn Phong không hề suy nghĩ, "được."
Nghệ Nhàn kinh ngạc nhìn hai người không biết xấu hổ, cũng may chỉ vài phút, nàng đã hấp thụ xong lôi linh của đối phương, tay trái cũng hoạt động được, kim sắc du long đánh về phía Lăng Chấn Phong, nhưng đụng phải ba cái hỏa diễm của đối phương liền nát. Nghệ Nhàn suýt bị hỏa diễm của đối phương đánh tan, người bịt mặt kia phong tỏa đường lui của nàng, không chút lưu tình đánh vào lưng nàng.
Trong lúc đó Nghệ Nhàn suy nghĩ có nên ngưng tụ quang lôi cầu đánh chết hai tên không biết xấu hổ này không, nàng liền thấy trong phòng lại xuất hiện một người nữa, Nghệ Nhàn ngưng tụ quang lôi cầu, người kia lảo đảo, tựa như hài tử học đi, bước đi khá chậm. Con ngươi Nghệ Nhàn co lại, không phải vì những điều khác mà vì người này đã chết lâu rồi, trước đó nàng còn nghiệm thi qua, chết rồi thì không thể sống lại được.
Nhưng mà, Lăng Húc lại sống sờ sờ đứng trước mặt nàng.
"Con mợ nó! trò quỷ gì đây? Bổn Yêu Điệp chỉ ngủ có một chút, ngươi cứ vậy đem Bổn Yêu Điệp chết chung a! nằm mơ đi!!!"
Nghệ Nhàn vì chuyện này có chút sửng sốt, hỏa diễm cùng lôi linh cột tay phóng đến trước mặt, nàng thậm chí không kịp ném lôi cầu đến. Dưới tình huống khẩn cấp, bướm đỏ vung đôi cánh nát từ trong đầu nàng vọt ra, nửa bên mặt của nàng nhanh chóng bị hoa văn cánh bướm che lại, một bên mắt cũng đỏ tựa quỷ, nhìn qua quỷ mị như là tu la địa ngục.
Yêu Điệp không ngừng vỗ đôi cánh rách của mình, Nghệ Nhàn cảm giác được bụi bay quanh người mình, thậm chí Lăng Húc đi đến cạnh nàng cũng dừng lại, hai người một trước một sau che chắn cho gia hỏa của mình không biết đang làm trò quỷ gì, từng bước lùi lại, rời khỏi cạnh mình không nói, lần nữa rút về thời điểm mới đối lập vừa rồi, tứ chi bọn họ như con rối, bị kéo ra xa.
"Bất Tử Điệp, ngươi làm gì vậy?"
"Đừng ồn ào, mệt chết Bổn Yêu Điệp rồi."
Yêu Điệp hừ hừ thu dọn hậu quả tốt của Nghệ Nhàn, giải quyết xong người bịt mặt cùng Lăng Chấn Phong xong, nó lại vỗ cánh cho Lăng Húc lui về, Nghệ Nhàn trơ mắt nhìn Lăng Húc đi lùi từng bước, sau đó rời khỏi tầm mắt nàng.
Nghệ Nhàn đại khái đoán được kỹ năng của Bất Tử Điệp, thực sự nhìn thấy liền kinh ngạc không thôi.
"Đây là kỹ năng của ngươi?"
"Vèo vèo --"
Nghệ Nhàn suy nghĩ, nàng lộ mặt, lại còn để lộ kỹ năng. Nếu Lăng Chấn Phong cùng người bịt mặt muốn bắt nàng, nàng muốn vào Lăng Thiên Tông tìm hiểu sẽ rất khó khăn, "kỹ năng này của ngươi nhìn cũng bình thường thôi a."
Cánh Yêu Điệp liền ngừng lại, nghe Nghệ Nhàn nói vậy, suýt tức đến hộc máu.
Nghệ Nhàn cảm giác trong lòng có một ngọn lửa vô danh đang cháy hừng hực, kiểu tâm tình này thật lạ lẫm a, "nếu có bản lĩnh thực sự thì mới nói chuyện, phải dọn sạch sẽ viết tích của ta ở đây, ngươi nhìn còn kém lắm a."
Yêu Điệp tức đến vỗ cánh thành từng đợt mưa bụi đỏ, bột phấn đỏ bao lấy hai người, nháy mắt đem hai người quay lại phòng. Hai người trước mặt Nghệ Nhàn liền biến mất, người bịt mặt đánh vào cửa sổ cũng lần nữa tua trở lại.
Yêu Điệp hừ hừ hai tiếng, "nhân loại đê tiện, đừng quá sùng bái Bổn Yêu Điệp."
Trong lòng Nghệ Nhàn kinh hãi đầy trời, cuối cùng cũng xác định được, ký kết khế ước bản mạng với Yêu Điệp này, hình như là nàng chiếm đại tiện nghi a.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Buổi tối nằm mơ, thấy tên truyện bị xuyên tạc, bản thân sống chết tìm không ra, sau khi tỉnh lại thì cảm thấy, ah ~ thật xấu hổ a. Cám ơn các thiên sứ nhỏ ném bá vương cho ta ~