Chương 107: Xác định.
Chuyện thủ tháp thú tầng thứ sáu các nàng cùng nhau bàn thảo khí thế ngất trời, chợt nghe thấy tiếng hu hu như tiếng khóc. Nghệ Nhàn liền nhìn qua Miên Hoa Đường.
Đôi mắt đâu đen long lanh Miên Hoa Đường chớp chớp nhìn nàng, trong miệng như tiểu hòa thượng tụng kinh cứ kêu hu hu không ngừng.
Nghệ Nhàn, "Miên Hoa Đường, bị sao vậy?"
Nhìn bộ dạng Miên Hoa Đường mập mạp, đại sư tỷ Tử Hàn đen mặt cũng có chút dịu lại, "hẳn là do ăn quá nhiều nên căng bụng."
Niệm Vân Âm cùng đồng tinh liếc Miên Hoa Đường mập mạp, "trước đó Miên Hoa Đường đã nuốt một viên cực phẩm đan dược, còn chưa tiêu hóa hết. Hôm nay lại hấp thụ nhiều lôi linh như vậy, phải nghĩ cách giúp nó tiêu hóa hết a."
Miên Hoa Đường, "hu hu hu."
Nghệ Nhàn đưa tay muốn đụng hai cái, lại bị Lam Đồng túm tay lại, "lôi linh còn chạy trên người nó, thương thế của ngươi chưa lành, đừng đến gần."
Miên Hoa Đường dùng ánh mắt ai oán nhìn Nghệ Nhàn, sau đó lại lết đến gần Tử Hàn. Nghệ Nhàn vừa định cảm khái huyễn thú nhà mình quá dính đại sư tỷ, nhìn thấy Tử Hàn đại sư tỷ hơi lùi về sau một chút, dường như kiêng kỵ lôi quang đang chạy trên người Miên Hoa Đường.
Miên Hoa Đường có chút buồn bã nghiêng cái đầu béo ú của nó, thân hình ục ịch lại cong lên, dưới ánh mắt lo lắng của Nghệ Nhàn, liền bịch một tiếng, liền đứng thẳng ba cái trảo có hạt châu, trong đó có một trảo trống không, phía sau là long lân màu đen, đại khái không thể biến đổi màu sắc trên thân, Miên Hoa Đường hoa lệ biến thành một cái tiểu lam long.
Niệm Vân Âm ngạc nhiên nói, "đúng là Miên Hoa Đường đã gặp được hắc long ở tầng tháp thứ tư rồi, khó trách ngươi lại nói như đinh đóng cột, đúng là ta cũng đã nghĩ hắc long này không phải thủ tháp thú ở tầng thứ sáu."
Miên Hoa Đường trảo mang hạt châu từ từ đến trước mặt Tử Hàn đại sư tỷ, Tử Hàn vươn tay sờ đầu nhỏ của nó, Miên Hoa Đường liền to gan leo lên người Tử Hàn. Trước đó Miên Hoa Đường còn nhỏ, chỉ lớn bằng bàn tay, tựa nhưng tờ giấy mỏng. Với hiện trạng bây giờ, người bình thường muốn bế nó cũng khó.
Nhưng Miên Hoa Đường không ý thức được, chỉ muốn bò lên người Tử Hàn đại sư tỷ, Tử Hàn đại sư tỷ để nó tùy ý bò lên, được một nửa liền trượt xuống, sau đó lại tiếp tục. Tinh thần kiên nhẫn không tha khiến Tử Hàn nhìn một hồi, cuối cùng không nhìn được nữa, liền đưa tay cầm Miên Hoa Đường thả xuống đất, "đến tối, ngươi tìm một chỗ, giúp nó tiêu hóa đến mấy thứ này."
Nghệ Nhàn ngây ngốc nhìn chằm chằm Tử Hàn, đối phương nói gì cũng không nghe rõ, mãi cho đến khi Niệm Vân Âm đẩy nàng một cái, Nghệ Nhàn mới hồi phục lại tinh thần.
Niệm Vân Âm, "bộ dạng mất hồn vía này của ngươi là xảy ra chuyện gì sao?"
Nghệ Nhàn nhìn Niệm Vân Âm nhíu mày, lại nhìn qua Tử Hàn đại sư tỷ đang trừng mắt lạnh lùng nhìn nàng, còn có Lam Đồng bên cạnh đang suy nghĩ gì đó, nàng chợt nhớ đến một câu không đầu không đuôi liền nói ra, "cẩn thận Tạ Vũ, đừng xem thường hắn."
Tạ Vũ bên cạnh im lặng nghe xong, "Tạ Nhàn, tiện nhân kia, ngươi đừng có đắc ý, cho dù không có ta, còn có người sẽ lấy mạng ngươi, ngươi đừng hòng --"
Niệm Vân Âm thực sự nghe không nổi, vung chuôi đao bộp cho hắn một cái, khiến cho mặt hắn lệch qua một bên, "ồn ào, Phù Man, ngươi trói bọn chúng lại."
Trói Tạ Vũ thì đơn giản, nhưng trói Tạ Huyền thì cần chút kỹ xảo.
Nhất thời Nghệ Nhàn cũng không có tâm tình xem Tạ Vũ náo nhiệt, nàng nắm tay Lam Đồng đi vào trong rừng, "trời sắp tối rồi, mưa lớn cũng sắp đến, ta cùng Lam Đồng đi tìm chỗ để tránh mưa."
Kỳ thực tầng tháp thứ sáu này tựa như cái bào thai thứ sáu vậy, ban ngày thì nhìn thấy một đội thuyền cũ nát, cũng vũng nước cạn và cánh rừng, không còn gì khác, muốn tránh mưa ngoại trừ những chiếc thuyền nát kia ra, thì chỉ còn lại cánh rừng này, cần gì đi 'tìm nữa, nhìn qua cũng hiểu ngay được.
Niệm Vân Âm hồ nghi nhìn các nàng cùng nhau rời đi, đang suy nghĩ gì đó.
Trong rừng còn có một nhóm thú nhân, cũng may trước đó Lam Đồng căn dặn bọn họ trước, nếu không sợ là lúc này cũng đã bị lôi điện giật chết rồi, càng không nói đến là tổn hại không chỗ nào hoàn hảo được.
Lạc Đế tiến lên một bước, ánh mắt phức tạp nhìn Nghệ Nhàn, "Lam, có có chuyện muốn nói với các ngươi."
Nghệ Nhàn lúc này trong đầu chỉ muốn nói chuyện riêng với Lam Đồng, không ngờ mỹ nhân ngư này lại đột nhiên xông đến, "ngươi muốn nói cái gì?"
Lạc Đế đưa hai người vào sâu trong rừng, "thấy Lam tin tưởng, ta tạm thời cũng tin ngươi một lần. Trước đó ta hợp tác cùng nhân tộc các ngươi là vì muốn lấy một cái chìa khóa."
Nghệ Nhàn vừa nghe chìa khóa, thì miễn cưỡng lên tinh thần, "Sao ngươi lại biết chuyện chìa khóa?"
Con ngươi xinh đẹp của Lạc Đế hiện lên chút cổ quái, trong giọng nói hiện lên chút vui vẻ cùng hả hê, "Lam, lẽ nào không nói với nàng sao?"
Nghệ Nhàn nhớ rõ trước đó khi mọi người gặp nhau, thì chỉ có hai thủ tháp thú mới nói chuyện chìa khóa, Nghệ Nhàn nhìn Lam Đồng, "ngươi nói cho nàng biết?"
Lam Đồng vuốt đống tóc quăn trên đầu nàng, "không có, đây là chuyện mà trước khi vào bí cảnh chúng ta đều báo cho nhau biết."
Nghệ Nhàn đen mặt, "ngươi không nói với ta."
Lam Đồng dường như không dám tin, "ta vẫn chưa nói với ngươi sao?"
Lạc Đế cười như không cười, "các ngươi thoạt nhìn dường như không có tin tưởng đối phương lắm a."
Nghệ Nhàn xác định đại sỏa tử này chưa nói về chuyện chìa khóa với nàng, chỉ mới nói qua hai lần về chuyện muốn vào bí cảnh tìm cái rìu của thần thú đại nhân, có lẽ việc lấy lại cái rìu của thần thú đại nhân so với có được chìa khóa quan trọng hơn?
Nghệ Nhàn cười híp mắt nắm tay Lam Đồng, mười ngón đan xen nhau thân mật, "tin tưởng cũng không nhất thiết phải qua lời nói trên môi, có vài việc lòng ta tự hiểu là được."
Khóe mắt Lam Đồng tiếu ý tung bay, còn ừ một tiếng.
Lạc Đế tự chuốc nỗi nhục, liền tỉ mỉ kể lại chuyện trước đó nàng cùng nhân tộc kia hợp tác lấy chìa khóa dưới nước, không ngờ kẻ đó lợi dụng Lạc Đế giỏi về nước, lẻn xuống thác lấy đồ, cũng vì chía khóa này mà xảy ra tranh chấp, lúc này mới rước lấy họa sát thân.
"Chìa khóa bị người cầm đi?"
"Đúng vậy, nếu không hắn cũng sẽ không hạ sát ta."
Nghệ Nhàn không dám tin, trong lúc mình và Tạ Anh ở trên bờ đánh huyễn thú lôi linh, lại có người ở đây đi khắp nơi tìm được chìa khóa, "cái này cũng đơn giản a, tìm được người đó, thì có thể theo hắn rời khỏi bí cảnh rồi."
Lạc Đế trợn tròn mắt, "đơn giản? cùng hắn rời đi? dám ám sát ta, ta phải giết hắn!"
Lam Đồng lắc đầu, "Nghệ Nhàn, cách này không thể dùng được, người kia muốn giết ngươi, nhất định sẽ không để chúng ta rời đi dễ dàng, chúng ta chi có thể đoạt."
Nghệ Nhàn nhìn hai người, "mở ra bí cảnh có hai cái chìa khóa, chìa khóa rời đi chỉ có một cái thôi sao?
Không nói đến người kia làm sao tìm được chìa khóa, chỉ đi qua mấy tầng tháp này nàng cũng không thể nhớ hết được các sư huynh sư tỷ Vân Miểu Phong từng gặp qua một lần, muốn tìm một ngươi người còn phải xem vận khí. Hơn nữa lỡ như xui xẻo tên đó chết dưới nước, vậy thì chìa khóa không phải bị chôn dưới nước luôn sao? đương nhiên khả năng này rất thấp.
Lam Đồng nói như chặt đinh chém sắt, "hai cái, trước đó nhân tộc cầm một cái, thú nhân chúng ta cầm một cái."
Đây mới là nguyên nhân vì sao trong tay thú nhân có một cái chìa khóa, hai chìa khóa còn liên quan đến chuyện đời trước giữa nhân tộc và thú nhân tộc, Nghệ Nhàn liền giục Lam Đồng kể lại mọi chuyện.
Thì ra trăm năm trước, có người từng đi vào bí cảnh, bất quá lần đó rời khỏi bí cảnh chỉ còn lại vài ngươi. Hai tộc người sau khi về, thì nói rõ ràng -- đây là địa cấp bí cảnh.
Nghệ Nhàn, "ngoại trừ điều đó ra, không còn gì khác?"
Lam Đồng thỉnh thoảng lại vuốt mái tóc quăn của nàng, "lúc đầu có nói cần phải đi qua núi đao biển lửa, hiện tại thì hoàn toàn khác."
Trăm năm, bí cảnh cũng thay đổi.
Nghệ Nhàn, "vậy các ngươi có biết tin tức cái chìa khóa khác không?"
Lam Đồng lắc đầu, "thú nhân tộc chúng ta lúc mở cửa bí cảnh là chìa khóa được huyễn thú cất trong cánh tay, nhưng mà hiện tại đám huyễn thú này có đánh cũng không chết, hơn nữa đã không còn giống như trước."
Nói cũng như không nói.
Nghệ Nhàn đoán chìa khóa cũng không nằm trong mấy tầng tháp trước đó, phần lớn có thể là ở tầng này đi lên, "các ngươi cũng không biết tin chìa khóa, người kia làm sao biết được?"
Người như Nghệ Nhàn chỉ một lòng tu luyện, không để ý chuyện bên ngoài. Đối với nhiều chuyện về sau mới biết, nhưng Niệm Vân Âm chắc chắn sẽ không giấu, Niệm Vân Âm như vậy mà còn không biết chuyện cái chìa khóa, vậy người này làm sao biết được, quan trọng là trên người hắn còn có năng lượng hắc ám, "việc này đúng là có chỗ không bình thường."
Lạc Đế hoàn toàn không biết Nghệ Nhàn đang nghĩ cái gì, "ta cũng nói rõ việc này với các ngươi rồi, hy vọng các ngươi tìm được chìa khóa, dẫn chúng ta rời khỏi chỗ quỷ quái này."
Lam Đồng nhìn Nghệ Nhàn đang nhìn đâu đó đờ ra, "Nghệ Nhàn, ngươi nghĩ gì vậy?"
Nghệ Nhàn liền lấy lại tinh thần, "nếu ta tìm được chìa khóa, chắc chắn sẽ đem mọi người cùng đi, các ngươi cứ yên tâm."
Lạc Đế có lời này của Nghệ Nhàn yên tâm không ít, "được rồi, người kia trong nhân tộc các ngươi là thủy linh ngự thú sư, bản lĩnh của hắn rất giỏi, ở dưới nước không bị trở ngại, hơn nữa trên người có bảo vật tránh lôi."
Nghệ Nhàn thiêu mi, "là một cái song linh căn."
Song linh căn thì thôi, trên người còn mang theo bảo bối tránh lôi, vậy vì sao hắn lại muốn hợp tác với thú nhân cùng lấy chìa khóa? một mình thần không biết quỷ không hay đi lấy không phải tốt hơn sao? không bị bại lộ thân phận của mình, còn có thể bỏ lại mọi người cùng các thú nhân, có thể ra khỏi bí cảnh không cần ở lại đây chịu chết.
Nghệ Nhàn nghĩ mãi không ra chuyện liên quan đến chìa khóa rời khỏi bí cảnh, Nghệ Nhàn càng nghĩ lòng càng nặng nề hơn, không thể trả lời Lạc Đế, liền đuổi người đi.
Lam Đồng thấy nàng muốn nói lại thôi, "Nghệ Nhàn, ngươi làm sao vậy?"
Nghệ Nhàn nghiêng đầu nhìn qua vũng nước cạn bên kia, bóng đêm càng dày hơn, mờ tối. Miên Hoa Đường còn đang dính bên cạnh Tử Hàn đại sư tỷ, tựa như con khỉ nhảy lên nhảy xuống, muốn bò lên người Tử Hàn đại sư tỷ, tâm tình nàng phức tạp, "hình như ta biết vì sao Miên Hoa Đường thích đại sư tỷ rồi."
Niệm Vân Âm nói rất đúng, huyễn thú lôi linh, nhất là ấu tể, sẽ không vô duyên vô cớ bám lấy một người lạ, cái gọi là nhìn vừa mắt, đều do nàng nói loạn thôi, tự mình tìm một cái cớ vô duyên cho mình.
Lam Đồng vỗ đầu một cái, "Nghệ Nhàn, ta nhớ ra rồi."
Nghệ Nhàn, "nhớ cái gì?"
Lam Đồng chỉ vào Tử Hàn đại sư tỷ đứng đằng xa không nhúc nhích nói, "ta nhớ ra vì sao khí tức trên người đại sư tỷ ngươi lại quen thuộc rồi. Ngươi còn nhớ hạt châu ngươi lấy ra cho Tiểu Lam chơi không?"
Nghệ Nhàn thuận tay liền đem hạt châu trong túi giới tử ra, "là cái này?"
Lam Đồng càng nhìn càng quen mắt, đặt lên mũi ngửi ngửi, khẳng định nói, "chính là khí vị này, bất quá sao ta cảm thấy hạt châu này giống như hạt châu vừa rồi trên mình hắc long kia vậy?"
Cũng không phải giống, mà cái này phải trao đổi bằng huyết nhận.
Nếu nói vừa rồi là 70% nghi ngờ, hiện tại chính là xác thực 100%. Nghệ Nhàn cắn răng nghiến lợi nói, "trời tối rồi, giết huyễn thú thôi!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thấy có độc giả nói không tin thân phận của đại sư tỷ, kỳ thực trước đó ta đã bỏ xuống rất nhiều phục bút, đại khái ám hiệu rất nhiều lần... có vài thiên sư đọc quá nhanh nên đã bỏ qua a ~
Các ngươi phải cẩn thận, ta hay chôn hố bên dưới a.
Ed: bất ngờ chưa, hắc long chính là đại sư tỷ a ~, thế mà đại sư tỷ đi vào bí cảnh tỉnh như ruồi ấy chớ, còn nói là ko thấy con long nào hết a ~