Editor: Coco

Cũng không biết đã qua bao lâu, Ân Thất cảm thấy ý thức của mình càng ngày tỉnh táo.

Cậu cảm giác đầu cậu sắp nứt ra rồi, đặc biệt là đoạn ót.

Trong mơ hồ, cậu cảm giác có một người đang nắm lấy tay mình, không biết đang nói cái gì trong miệng, nghe kĩ cũng không biết là ai đang khóc.

"Thôi rồi!" Âm thanh của chủ nhân giọng nói có vẻ hơi hoảng hốt

"Tôi vừa mới nhận được kịch bản nam chính, làm sao lại xảy ra loại chuyện này."

"Xác định về sau chấm dứt rồi."

"Em gái tôi còn đang chờ tôi kiếm tiền chữa bệnh cho em ấy......" nói xong còn khóc nức nở, Lưu Anh Tuấn hối hận hết ruột gan.

Người này chính là dũng sĩ đã cho Ân Thất ăn một gậy mấy hôm trước.

Thấy thế Ân Thất không thể nằm yên được nữa, cậu chậm rãi mở mắt, trước mắt dần dần rõ ràng, trước tấm vải trắng là khuôn mặt của Lưu Anh Tuấn khóc nức nở nước mắt nước mũi chan hòa.

Ân Thất: "......"

Thấy người đã tính lại, Lưu Anh Tuấn kích động dùng tay lau đi chất lỏng trên mặt, sau đó vươn tay nắm vào vai Ân Thất.

"Cậu tỉnh rồi, thật tốt qua tôi biết ông trời vẫn rủ lòng thương tôi mà" vừa nói vừa làm thành tay chữ thập, cúi đầu lạy, "Bồ Tát phù hộ! Bồ Tát phù hộ!"

Đây là vị thần tiên người nào mời tới?

Ân Thất chậm rãi ngồi dậy, cảm thấy có chút chóng mặt cùng buồn nôn, sau khi nhìn quanh bốn phía cậu phát hiện cậu đã được đưa tới bệnh viện.

"Lúc ấy tổ đạo cụ cũng không biết sao lại để nhầm dụng cụ bằng bọt biển" Lưu Anh Tuấn giải thích với Ân Thất, sau đó nhìn về phía quả đầu bị băng bó như bánh chưng của Ân Thất, thật cẩn thận mà nói: "Cậu hiện tại có cảm thấy khỏe không?"

Từ lúc tỉnh lại tới giờ Ân Thất chưa nói qua một câu gì, Lưu Anh Tuấn móc một chiếc di động ra từ túi đưa tới trước mặt Ân Thất, "Di động của cậu có khóa nên người trong đoàn làm phim không thể liên hệ với người thân của cậu."

Ân Thất xuyên đến tinh tế này một năm trước, chủ nhân thân thể này là cô nhi hiển nhiên không có người thân nào.

Sau khi mở mã, không có bất gì tin nhắn gì khác ngoại trừ mấy tin nhắn đoàn làm phim gửi cho cậu và một số tin nhắn rác quảng cáo. Ân Thất tùy tiện nhìn điện thoại một chút, đang chuẩn bị khóa màn hình thì phát hiện trong di động chính mình có thêm một app lạ.

Bên ngoài là hình vuông màu đen bên trong là một chữ "Khủng" được viết lớn, mà tên bên dưới của app là "Game kinh dị".

(Khủng: ở đây là kinh khủng, nỗi sợ hãi)

Nhìn đến mấy chữ này, trong đầu Ân Thất tự nhiên hiện lên một vài hình ảnh.

"Nhiệm vụ của người chơi: Xin hãy tìm ra hung thủ chân chính giết hại Hà Sinh."

"Chúc mừng người chơi vượt qua xét duyệt tư cách, trò chơi đang tải lại....."

Ân Thất lập tức nhớ ra, cậu nhớ rõ chính mình bị kéo vào trong một trò chơi kì lạ, lại còn gặp mấy người chơi kỳ quặc.

Cái quái gì đang xảy ra vậy??!

Nhìn thấy Ân Thất nhìn vào điện thoại mãi không thúc nhích, cũng không biết là đã thấy cái gì, Lưu Anh Tuấn bước tới tò mò nhìn 1 cái.

"Đây không phải trò chơi mới ra mắt gần đây của tinh tế sao?" Lưu Anh Tuấn chỉ vào app trong di động của Ân Thất, "Cậu cũng chơi trò đó sao?"

Trò chơi mới gần đây nhất? Ân Thất nhìn Lưu Anh Tuấn với vẻ mặt hứng thú, "Trò chơi gì cơ?"

"Chính là cái game kinh dị kia kìa!" Lưu Anh Tuấn nói xong mở trò chơi kia trên điện thoại của mình, sau đó quơ quơ điện thoại trước mặt Ân Thất.

Một người que chân bước dài chạy xung quanh màn hình, cái này hoàn toàn cái Ân Thất nhìn thấy mấy ngày trước.

"Tôi đã chơi mấy lần, đang ở level 7 nếu cậu chơi thì mang tôi theo với" Lưu Anh Tuấn nhíu mày, rõ ràng là đã để tâm vào trò chơi này rất nhiều.

Nhưng rõ là hai người không nói về cùng một game, Ân Thất thấy vậy cũng không nói gì, cũng không hỏi tiếp nữa.

"Tôi thấy ổn hơn nhiều rồi, để tôi đi làm thủ tục xuất viện." Ân Thất cảm thấy mình đã không còn gì nghiêm trọng, với cả cậu cũng không còn dư giả gì để sống tiếp nữa.

"Thực sự không có việc gì sao? Muốn ở thêm một ngày nữa không?" dù sao cũng do Lưu Anh Tuấn đã làm người ta thành như thế này, mấy ngày nay tiêu tốn không ít tiền cho Ân Thất nằm viện.

Trước sự kiên trì của Ân Thất, bác sĩ kiểm tra tổng quát cho Ân Thất một chút xác nhận không có vấn đề gì, lúc này mới cho cậu làm thủ tục xuất viện.

Lưu Anh Tuấn đưa Ân Thất về phòng trọ sau đó liền rời đi, trước khi đi còn dặn dò nếu có việc gì thì gọi điện cho hắn.

Sau khi trở lại phòng trọ, Ân Thất đi tắm nước nóng rửa sạch mùi nước khử trùng khi ở bệnh viện, sau đó cậu cảm thấy cả người đều thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc sau rảnh rỗi, Ân Thất liền nghĩ đến game kia, sau khi nhập game kinh dị vào máy tính, trên màn hình nhảy ra một giao diện.

Icon của game với bản trên di động của Ân Thất giống nhau y đúc, chỉ là lúc Ân Thất mở game phát hiện trang chủ trên di động chính mình và máy tính khác hoàn toàn phần giới thiệu.

Giới thiệu trên máy tính là người chơi thông qua việc rút thẻ bài, tìm kiếm manh mối trong trò chơi, điều khiển người diêm của bạn để giành chiến thắng cuối cùng.

Nó giống hệt như cái vừa rồi trên di động của Lưu Anh Tuấn.

Tuy nhiên trong trang chủ màu xám trên di động của Ân Thất chỉ hiển thị môt vài trò chơi mới ra lò.

Ân Thất lướt trên màn hình, cho đến khi cậu nhìn thấy tin mới nhất được đưa.

"Tin nóng, người mới nổi bật vượt qua phó bản cấp thần《diễn oán》"

Ma Nữ trên mặt bìa còn là cái mà Ân Thất đã gặp ngày hôm qua.

Ân Thất click vào bài đăng này, nội dung bài viết cực kì hòa hứng thông báo có người đã vượt qua phó bản xét duyệt trò chơi cấp thần, mà bên dưới một hàng dài bình luận hỏi chiến thuật.

Mà Ân Thất còn không biết, tối qua lúc cậu thông qua trò chơi này, hệ thống đã chúc mùng những người chơi vượt bàn này trên kênh thế giới.

Sau đó diễn đàn bùng nổ, những người chơi khác bị《 diễn oán 》hành hạ phải đi chơi phó bản khác để thông qua xét duyệt của trò chơi, thật là gớt nước mắt mà.

Sau khi thoát ra, Ân Thất vào trang cá nhân của mình nhìn xem.

"Người chơi tân binh: Triệu Tư

Level: 1

Nhà thám hiểm: Không

Thẻ bài: 0"

Dưới những số liệu này có một thanh kinh nghiệm màu xanh.

Ân Thất lần đầu tiên tiếp xúc với những thứ này hoàn toàn không hiểu chúng có ý nghĩa gì, ngay khi cậu băn khoăn không biết mình nên đi tìm hiểu ở đâu.

"Người chơi "Cao Thư" gửi lời mời kết bạn, bạn có đồng ý hay không?"

Hẹ thống đột nhiên nhảy ra một lời mời kết bạn. Cao Thư? Không phải cô gái xuất hiện trong trò chơi hôm ấy sao, Ân Thất dường như không nghĩ ngợi chút nào ngay lập tức ấn đồng ý.

Không lâu sau khi đồng ý, đối phương đã gửi cho cậu một cái mặt cười, khi Ân Thất đang bối rối về trò chơi tình cờ Cao Thư xuất hiện.

"Ngày hôm qua cảm ơn cậu, nếu không phải nhờ cậu, cả đám chúng tôi cũng không thể qua dễ dàng như vậy." Cao Thư gửi đến tin nhắn cảm ơn.

"Trò chơi này có vẻ khác với trò chơi tôi tìm kiếm trên mạng?" Ân Thất trực tiếp hỏi.

"Người chơi không thể kích hoạt điều kiện xét duyệt thì không thể tiến vào trò chơi một cách chính xác." Cao Thư thấy tình huống này của Ân Thất rất quen mắt, người mới vừa thông qua xet duyệt đều như thế này.

Không thể kích hoạt điều kiện xét duyệt? Ân Thất nghĩ ngay đến người que trong trò chơi kia của Lưu Anh Tuấn.

"Người chơi đã thông qua xét duyệt có thể lựa chọn trò chơi, ở trong mỗi trò chơi đều có phần thưởng," Cao Thư giải thích cho Ân Thất, "Phần thưởng có thể tìm được trong hệ thống, nhưng nói chung trò chơi để xét duyệt thì không có phần thưởng."

Ân Thất nhớ rõ trg trò chơi Cao Thư đã từng sủ dụng một thứ giống thẻ bài.

"Thẻ bài là cái gì?" Có vẻ từ khóa đã được game nhắc nhở đó là người chơi có thể sử dụng thẻ bài để chiến đấu.

Sau đó Ân Thất thấy Cao Thư đưa cậu một tấm thẻ, chẳng qua trên tấm thẻ có một số họa tiết.

"Game kinh dị thường xuyên phát sinh biến cố, nên một vài người chơi mua một ít thẻ bài để phòng thân." Cao Thư nói xong gửi cho Ân Thất một cái link.

Người chơi kích hoạt điều kiện xét duyệt và thành công thông qua bài đánh giá trong game tinh tế, có thể nhận được phần thưởng lớn nhờ việc chiến thắng trò chơi, mà thẻ bài là những đạo cụ mà người chơi được mang vào trò chơi.

Thẻ bài có rất nhiều thể loại, cũng không có hạn chế nào cả, có loại để sống, loại để phòng ngự, loại để chữa trị,........

Mà người chơi có điều kiện trong game có thể mua bài trong trung tâm mua sắm, tự mình rút bài.

Ân Thất còn phát hiện ở bên dưới trang chủ có giới thiệu nghề nghiệp.

Bậc thầy quân bài là người chơi có năng lực tự rút quân bài mình muốn, còn lại nhà thám hiểm là người chơi đạt được trình độ chiến đấu nhất định trong trò chơi.

Nghĩ đến trong trò chơi còn rất nhiều thứ cậu cần từ từ tim hiểu, Ân Thất cũng không vội vàng xem hết mọi thứ luôn.

"Thừa dịp chưa có trò chơi tiếp, cậu có thể đi đến trung tâm mua sắm mua ít thẻ bài." Dường như đã từng bị trò chơi hố Cao Thư đúng trên quan điểm của người từng trải cho Ân Thất một số gợi ý, "Game cần một thời gian để tạo trò chơi mới, đến lúc đó nó sẽ cưỡng chế mang cậu vào trò chơi."

"Hệ thống sẽ thông báo cho người chơi trước ba ngày, người chơi theo nhóm có thể báo trước trên hệ thống, đến lúc vào trò chơi họ có thể chơi cùng nhau."

"Lần sau chơi đừng quên tìm tôi để lập nhóm." Cao Thư gửi một nhãn dán "Bạn bè đì cùng nhau cả đời".

Nói chuyện với Cao Thư xong Ân Thất vẫn còn đau đầu nên đi ngủ sớm.

Nghỉ ngơi mấy ngày Ân Thất trở lại đoàn làm phim làm việc, hiện tại cậu có chút phiền lòng vì tiền thuê nhà tháng sau, thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, vèo phát đã hết hơn nữa tháng, trong thời gian này Ân Thất đương nhiên đã quên việc game kinh dị.

Tất nhiên là cũng không biết luôn việc vài ngày trước hệ thống game đã thông báo tin tức cho cậu.

"Người chơi sắp tiến vào phó bản trò chơi 《 huyết dịch trạm 》ba ngày nữa, xin người chơi hãy chuẩn bị sẵn sàng."

Hôm nay Ân Thất vừa làm xong việc, nhận tiền lương đang trong một quán ăn đêm mua mấy xiên BBQ và một chai rượu trắng, Lưu Anh Tuấn gọi điện thoại cho cậu.

Từ sau sự kiện lần trước, Ân Thất và Lưu Anh Tuấn trở thành bạn bè thân thiết, khi hai người có thời gian rảnh thường xuyên gặp nhau.

"Anh Triệu, tối nay qua nhà thằng em này anh không?" Ân Thất nghe thấy tiếng xẻng sắt đang xào rau ở đầu bên kia điện thoại.

(Coco: sao lại là anh Triệu nhỉ? Hay gọi theo tên của nhân vật mà Ân Thất đóng ha? Mình hơi bị lấn cấn đoạn này ý kể cả hệ thống cũng lưu tên của Ân Thất thành Triệu Tư)

"Lần sau nhé, anh bên này đang ăn...." Cậu còn chưa dứt lời đã nghe được từ đầu bên kia có tiếng cái xẻng rơi xuống đất, "Alo?"

Phía bên đầu bên kia rất lâu không có thanh âm trả lời, Ân Thất đứng lên đang định đi đến bên kia xem như thế nào thì ngẩn ra.

Chủ cửa hàng đồ nướng đem con mực vừa nướng lên thì hoảng hốt.

"Vcl, có đứa ăn quỵt." Ông chủ tiệm đồ nướng vung cây cán bột to đứng trước cửa tiệm nhìn xung quanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play