Trong nháy mắt, đầu óc của Ân Thất trống rỗng, cậu mở to đôi mắt, không nhúc nhích mà nhìn người trước mắt.
Bên tai là âm thanh chương vang ngày một thêm gần, nhưng đại não của Ân Thất lại tự động lọc âm thanh ra bên ngoài.
Cao Đại cũng không có động tác, hiển nhiên ngay cả chính hắn cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Hai người trong tủ sắt hoàn toàn tĩnh lặng như hai pho tượng không có sự sống, mà bên ngoài tình huống hoàn toàn tương phản với bên trong.
Con quái vật mặc đồ đen toàn bộ không nhìn rõ mặt đang đi về hướng bên này, trên tay cầm một lưỡi hái dài màu đen, mà mắt cá chân lại buộc một cái chuông nhỏ, đi đường phát ra tiếng leng keng lanh lảnh, có vẻ như dùng âm thanh này nhắc nhở người chơi rằng hắn ta đã đến.
Đồng thời cũng tăng thêm áp lực tâm lý cho người chơi.
Quái vật vô cùng thong thả nện tùng bước đi về phía bên này, sau đó đi vào bên trong phòng phẫu thuật, bên trong tủ sắt ngoài phòng phẫu thuật Ân Thất nép vào bên cạnh Cao Đại, sự tình vừa xảy ra của hai người làm bầu không khí khá quái dị.
Ân Thất nghe tiếng chuống lờn vờn quanh phòng phẫu thuật, sau đó đi qua tủ sắt đi về hướng bên kia.
Cảm giác âm thanh đã đi xa, Ân Thất lúc này mới nhẹ nhàng mở ngăn tủ ra, đầu tiên ló đầu ra xem xét xác nhận quái vật kia đã đi xa mới bò ra đến ngoài.
Ngồi xổm ở trong ngăn tủ rất lâu, chân đã tê hết rồi.
Cậu không dám nhìn thẳng vào Cao Đại, đối với sự việc phát sinh vừa rồi, Ân Thất không biết lập tức giải thích cùng đối phương như thế nào.
Mà Cao Đại tựa hồ nhìn ra Ân Thất quẫn bách, hắn nhưng thật ra giống không phát sinh quá cái gì, chủ động trước phát ra tiếng.
Mà Cao Đại có vẻ nhìn ra được lùng túng của cậu, hắn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà chủ động nói chuyện.
"Thực sự xin lỗi, tôi......" Tóm lại xin lỗi trước sẽ không sai.
"Không có việc gì ~" nói như thế nào thì tính huống vừa rồi cũng là ngoài ý muốn, huống hồ người ta đã xin lỗi trước nếu hắn còn so đo thì không đáng mặt đàn ông chút nào.
"Trước hết chúng ta đi tìm bọn Y Nhĩ đi." Ân Thất cũng không biết nói gì với Cao Đại, cậu cảm thấy bầu không khí yên lặng sẽ có cảm giác xấu hổ.
"Được." Cao Đại đáp lại Ân Thất, sau đó ngăn người đang chuẩn bị lên cầu thang kia.
Dưới sự nghi ngờ của Ân Thất, đối phương dùng ngón tay gãi mặt nhìn Ân Thất có chút ngượng ngùng.
"Tôi biết có một đường đi đến phòng viện trưởng nhanh hơn." Cao Đại nói xong liền lôi Ân Thất đi về hướng bên kia.
Ở bên kia dẫn đến phòng viện trưởng, Ân Thất cũng không nghĩ tới Cao Đại biết gì về bệnh viện này, cũng không biết vì sao, Cao Đại cho Ân Thất một loại cảm giác hắn biết rất nhiều chuyện.
Nghĩ đi nghĩ lại, Ân Thất cảm thấy tay bị nắm chặt, trong lòng cũng có cảm giác nói không nên lời.
Nhìn thì giống như cảm giác hỗn loạn trong lòng, nhưng lại như có cái gì đó khác, trộn lẫn vào nhau, giống như kẹo mềm vị quýt cậu thích ăn khi còn nhỏ, bên ngoài chua lòm sau đó bên trọng có mứt trái cây hơi ngọt ngọt.
Cậu cũng không thể nói rõ loại cảm giác này.
Đi mấy vòng, Ân Thất thấy Cao Đại đưa cậu đến trước cửa một thang máy.
"Đây là?" Ân Thất không thể nghĩ rằng trong bệnh viện này lại có thang máy.
"Tôi nhìn thấy trong bản đồ tuyên truyền trò chơi," Cao Đại giải thích như để cũng cấp thêm nhiều thông tin cho cậu, "Bản đồ trên tuyên truyền của trò chơi, một phần vì mê hoặc người chơi, còn là một thông tin quan trọng nhất......"
"Cung cấp thông tin ẩn cho người chơi. "
Cung cấp thông tin ẩn? Ân Thất trước khi tiến vào trò chơi này, căn bản không biết game sẽ thông báo cho cậu trước, cho nên tự nhiên cũng sẽ không đi kiểm tra thông tin liên quan và giới thiệu về trò chơi này.
"Vậy thang máy này?" Bệnh viện này đã bỏ hoang lâu như vvayj, Ân Thất không khỏi lo lắng thang máy sẽ có vấn đề.
Biết vấn đề mà Ân Thất lo lắng, Cao Đại mỉm cười, "Có thể dùng."
Sau đó, hắn đi lên trước, nhấn phím trên thang máy phía trước.
Chỉ chốc lát sau, Ân Thất nghe được tiếng lạch cạch, tiếng máy móc hoạt động phát ra, ngay sau hàng rào sắt phía bên ngoài thang máy kia mở ra, tiếp đó là cửa phía bên trong thang máy.
Tiếng cửa sắt vang lên rất lớn, Ân Thất nhíu mày, âm thanh này sẽ không kéo thứ gì đó đến chứ?
Vừa nghĩ tới đây, cậu đã nghe được tiếng chuông kêu lanh lảnh cách đó không xa.
"Không thể nào?" Cao Đại cũng có vẻ sửng sốt.
Nghe tần suất của tiếng chuông càng lúc càng nhanh, hơn nữa âm thanh kia cũng càng ngày càng rõ ràng.
"Tốc độ của hắn ta đã nhanh hơn!" Ân Thất hít sâu một hơi, cậu ấn tất cả các nút bên trên thang máy, chỉ chốc lát, cánh cửa trong cùng dần dần mở ra.
"Chúng ta mau vào đi," Ân Thất thúc giục người ở phía sau, chỉ là lúc cậu đã vào trong thang máy, còn không nghe được tiếng bước chân theo kịp của Cao Đại, nghi hoặc xoay người nhìn về phía vị trí của Cao Đại.
Cao Đại đang cúi người xuống không biết đang nhặt cái gì. Nhìn đến vậy Ân Thất nóng vội như kiến bò trên chảo lửa.
"Cậu đang làm cái gì?" Ân Thất có chút tức giận, giây tiếp thao vang lên âm thanh leng keng lanh lảnh.
Quái vật kia đã tới, chỉ cách bọn họ bằng một vòng tròn chào mời.
Trên người đen nghìn nghịt, hấp dẫn sự chú ý nhất trên người là cái lưỡi liềm cao bằng người kia.
(Coco: Xin là xin vĩnh biệt cụ... ;))))
Ân Thất nhìn thấy quái vật kia chạy về hướng Cao Đại, mà Ân Thất bên này cũng phản ứng lại, cậu dùng tốc độ nhanh nhất chạy về hướng bên Cao Đại.
Một người một quái đồng thời lấy Cao Đại làm mục tiêu, sau khi Ân Thất đến gần cậu nhìn thấy đồ vật ở nơi này, cậu sửng sốt.
"Cậu bị ngáo ngơ à?" Ân Thất nhìn thuốc điều trị màu xanh lục nằm trên mặt đất kia, không khỏi cảm thấy tức giận, cũng mặc kệ Cao Đại nghĩ như thế nào, kéo lấy phía sau quần áo của Cao Đại, kéo hắn vào thang máy phía bên kia. Cậu thề là từ trước đến giờ cậu chưa từng dùng nhiều sức đến như vậy.
Con quái vật kia thấy vậy, cũng tang tốc, cũng may ở giây phút cuối cùng, Ân Thất kéo người vào trong thang máy thuận tiện ấn đống cửa thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, bóng dáng con quái vật dần dần biến mất đằng sau cánh cửa.
"Cậu vừa rồi không muốn sống nữa sao?" sau khi đã an toàn, Ân Thất thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức cậu nối giận với Cao Đại, mắng Cao Đại một thôi một hồi.
"Đây là lần đầu tiên tôi nhận được đồ vật từ người chơi...." Cao Đại cũng biết Ân Thất đang nổi giận, "Rơi mất thì thật đáng tiếc...."
Đang muốn nói tiếp thì thấy mặt đối phương đen như đáy nồi, Cao Đại sợ tới mức ngậm chặt miệng.
Nói những lời này làm Ân Thất đang tức giận cũng không muốn xả nữa, "Về sau mạng sống vẫn quang trọng hơn."
"Tôi sẽ chú ý," Cao Đại nhớ lại vừa rồi nếu không phải Ân Thất kéo hắn vào trong, hắn có thể đã ngỏm củ tỏi, "Vừa rồi cảm ơn anh."
Nghe lời này Ân Thất nguôi giận không ít.
Kim đồng hộ trên tháng máy đầu tiên chuyển động một chút, sau đó dừng ở con số ba.
Tiếp đó, thang máy vang lên tiếng tinh tinh, cửa mở ra.
Hai người ra khởi thang máy sau đó đi về hướng phòng viện trưởng bên kia.
Y Nhĩ và Lưu Anh Tuấn đã sớm đứng ở trước cửa phòng viện trưởng, chờ một lúc lâu cuối cùng cũng nhìn thấy Ân Thất với Cao Đại.
Hai người lần lượt đi tới, nhìn sắc mặt Ân Thất không tốt chẳng biết đã xảy ra cái gì, Cao Đại đi theo phía sau giống như một cô vợ nhỏ.
Cô vợ nhỏ? Vì sao cô lại cảm thấy tình huống này chẳng khác nào người chồng chọc khiến vợ tức giận.
Mà khi Ân Thất nhìn thấy tình huống bên phía Y Nhĩ, cậu có chút kinh ngạc.
Phía sau Lưu Anh Tuấn và Y Nhĩ có một cái tủ sắt được đặt nghiêng sang một bên.
Chiếc tủ sắt giống hệt như cái cậu vừa trốn vào.
"Cái này là sao vậy?" Cậu chỉ vào đồ vật phía sau Lưu Anh Tuấn hỏi.
"Chúng ta này không phải sợ tới trên đường phát sinh cái gì biến cố...... Liền...... Đem đồ vật cùng nhau dọn lại đây." Lưu Anh Tuấn nói còn tưởng rằng là kia ngăn tủ chặn đường, tiếp đón Y Nhĩ cùng nhau đem ngăn tủ hướng bên cạnh xê dịch.
"Cái này không phải do chúng em lo rằng trên đường có gì xảy ra... vì vậy... cùng nhau dọn đồ đến đây." Lưu Anh Tuấn nói xong còn tưởng rằng do ngăn tủ kia chặn đường, rủ Y Nhĩ cùng nhau xê dịch lại cái tủ kia.
Ân Thất: "......"
Đây là cái đồng đội kiểu thần tiên gì vậy???!
"Bên mọi người vừa rồi có chuyện gì vậy?" Ân Thất nhớ tới việc George vừa bị out khỏi trò chơi.
Vừa nới đến đấy, Y Nhĩ ngay lập tức đáp lời, "Bọn tôi vừa mới đi xuống không lâu, ngay lập tức thấy một cánh cửa, vốn dĩ nghĩ đến đi vào bên trong xem thế nào, không nghĩ tới George vừa mới mở cửa quái vật đã ngay lập tức chạy ra."
Quái vật vừa thoát ra, nó vồ lấy George làm hắn ngã xuống đất, bản thân George rất khỏe mạnh, bị ăn mấy nhát dao còn kêu bọn Y Nhĩ ời đi trước, Y Nhĩ và Lưu Anh Tuấn chạy không bao lâu George đã ra đi.
"Các cậu đã tìm được chìa khóa phòng viện trưởng rồi sao?" Y Nhĩ hỏi.