"Tích Tích là tốt nhất." Khương Nguyệt từ phía sau ôm lấy Hứa Khuynh Tích đang rửa chén "Anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em chứ?"
"Cả đời quá dài, không có gì là chắc chắn cả." Hứa Khuynh Tích nghiêng mặt mỉm cười trả lời, dư quang nhìn thấy ánh mắt cô nhìn anh có chút mất mát,rất nhanh liền mềm lòng: "Nhưng hiện tại thì có thể."
"Vâng" Khương Nguyệt cố nhịn xuống sự thất vọng trong lòng, dáng vẻ vô cùng dịu ngoan.
"Ừ." Hứa Khuynh Tích mỉm cười, đặt lại bát đĩa và đũa đã rửa sạch lên kệ.
Chờ anh lau khô tay, Khương Nguyệt kéo anh ra khỏi phòng bếp đi về phía phòng ngủ của cô: "Em dẫn anh đến tham quan phòng của em."
Phòng ngủ của Khương Nguyệt cũng giống như con người cô ấy, đẹp và vô cùng lãng mạn, khắp nơi đều là màu hồng, ngay cả ngọn đèn ngủ cũng được phủ bằng vải tuyn màu hồng.
Đây mới là phòng ngủ dành cho cô gái Hứa Khuynh Tích không khỏi nhớ đến phòng ngủ của Côn Tế, bởi vì trang trí lấy màu đen và xanh đen làm chủ cho nên căn phòng giống như một căn phòng tối yên tĩnh.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Khương Nguyệt ghé sát vào người anh, thấy anh cau mày, cô dịu dàng nhìn anh cười cười。
Hứa Khuynh Tích đột nhiên hoàn hồn, nhìn chằm chằm cô bạn gái mềm mại của mình, nhất thời không nói chuyện.
"Mau ngồi, giường em rất mềm." Khương Nguyệt khoác tay anh đi về phía giường.
"Không được, anh đã mang bộ đồ này cả ngày, rất dơ." Hứa Khuynh Tích đứng ở bên giường mà không chịu ngồi xuống.
Khương Nguyệt nắm cánh tay anh kéo xuống làm nũng: "Không sao, mau,anh mau ngồi xuống."
"Được rồi." Hứa Khuynh Tích chỉ có thể thỏa hiệp ngồi xuống.
"Ở bên nhau gần ba tháng, anh chưa bao giờ chủ động hôn em." Khương Nguyệt một tay ôm lấy cánh tay anh, một tay di di trước ngực anh.
"Em rất tốt đẹp." Hứa Khuynh Tích cúi đầu nghiêm túc nhìn cô.
Lúc trước hai người có thể ở bên nhau là bởi vì anh thích những cô gái có nụ cười ưa nhìn, mà Khương Nguyệt quá tốt đẹp, anh không thể kìm lòng được mà muốn đến gần cô nhiều hơn nhưng chính là, từ đầu đến cuối,trước nay chưa từng nghĩ tới chuyện phải giữ lấy, chiếm hữu tuyệt đối.
Khương Nguyệt giống như trăng sáng trong lòng anh,mãi mãi luôn là điều tốt đẹp nhất mà anh nhận được trong cuộc sống này.
Khương Nguyệt nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cười nhìn anh, trong mắt tất cả đều là si mê: "Em luôn tự hỏi, vì sao anh lại đối xử với em tốt đến như vậy, tốt đến mức em dường như không tin đó là sự thật bởi vì anh vốn dĩ chính là một người rất lạnh lùng, em luôn biết anh sẽ không nhiệt tình như lửa,sẽ ôm sẽ hôn em như những người khác nhưng em luôn mong anh có thể vì chúng ta mà thay đổi,thử chủ động hơn...."
Hứa Khuynh Tích nhìn cô, đưa tay lên chạm vào đôi mắt như trăng sáng kia.
Khương Nguyệt thẳng lưng ôm lấy cổ anh,để môi mình đặt lên đôi môi lạnh lẽo ấy, dừng lại hai giây, thế nhưng anh lại không chịu mở miệng.
Từ khi họ quen nhau đến bây giờ, mỗi lần hôn, Hứa Khuynh Tích đều không hé môi,đã nhiều lần cô ấy tự an ủi bản thân "Không được gấp,không được gấp".
Có lẽ là tính chiếm hữu trong cô quá mạnh, nhất thời không kìm được mà ở cổ anh há miệng nhỏ liếm mút, thân thể cũng chậm rãi dịch chuyển lên đùi anh rồi ngồi xuống.
Thân dưới mềm mại của cô cứ vậy mà áp sát vào anh.
Cái lưỡi và đôi môi ướt át không ngừng tạo ra những dấu vết mơ hồ không rõ, sự đụng chạm khiến da đầu Hứa Khuynh tê rần, toàn thân rất không thoải mái nhưng anh vẫn ôm lấy eo cô một cách nhẹ nhàng rồi nhắm mắt lại.
- ----
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn tường nhỏ, Côn Tế ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã 8 giờ 10 phút mà anh vẫn chưa về, cơm tối cũng không cần chờ nữa.
kk nằm ở bên cạnh vui vẻ gặm món đồ chơi trong tay, Côn Tế nhìn thấy nó thì không khỏi thở dài một hơi, trái tim cô đau nhói khi nhớ tới câu nói ngày đó —— "Bởi vì tôi không phải là con chó của cô."
Nhắm mắt lại suy nghĩ một chút rồi bắt đầu nhai thức ăn một cách máy móc.
"Cạch."
Nghe thấy tiếng đóng cửa phía dưới lầu, Côn Tế theo bản năng buông bát đũa trong tay.
"Lạch cạch."
Đũa chưa đặt đúng cách, 1 cái rơi xuống sàn, kk vội chạy lại ngửi rồi vơ lấy chạy ra ngoài.
Nhìn thấy dáng vẻ tinh quái của nó,Côn Tế mặc dù không kiên nhẫn nhưng vẫn đứng dậy đi theo phía sau bắt nó, sợ nó đấu đá lung tung bị chiếc đũa chọc bị thương.
Mới vừa ra đến đầu cầu thang, Côn Tế phát hiện kk lúc này đang ngoan ngoãn ngồi xổm xuống nhìn anh, ánh mắt Côn Tế sâu thẳm, chậm rãi đi xuống vài bước.
"Sao lại ngậm chiếc đũa..." Hứa Khuynh Tích ôn hòa nhìn kk nói chuyện, giơ tay tịch thu chiếc đũa trong miệng nó.
"Đi chơi đi." Hứa Khuynh Tích nhướng mày sờ sờ đầu nó, từ đầu đến cuối hoàn toàn không có ý định ngẩng đầu lên nhìn người đang đi xuống.
Côn Tế đi xuống tưởng sẽ cho kk một trận.
Chờ kk chạy đi rồi, Hứa Khuynh Tích đứng thẳng dậy, mắt nhìn thẳng chuẩn bị đi qua Côn Tế, anh nghe được một tiếng cười lạnh đặc biệt chói tai.
"Haha."
Ánh mắt lạnh lùng của Côn Tế quét qua cổ anh và nhìn thấy những dấu hôn đang in chói lọi trên đó.
Dừng bước chân,sau đó tiếp tục bước đi.
"Tại sao anh lại ghê tởm như vậy?" Côn Tế cũng không có làm ra hành động gì, vẫn đứng thẳng người trên bậc cầu thang.
"Vậy thì sao?" Giọng điệu của Hứa Khuynh Tích lạnh lùng và vô cùng bình tĩnh.
"Cút đi." Côn Tế nắm chặt tay, toàn thân cô lạnh ngắt, trong đầu rất nhanh thì hiện lên vô số ảo giác, có người liếm mút cổ Hứa Khuynh Tích mà anh thì ôm chặt lấy người ấy.
"Được." Hứa Khuynh Tích đồng ý ngay lập tức và tiếp tục bước đi.
Lạnh đến mức phát run, Côn Tế đứng sững ở đó, tay trái nắm chặt lấy tay vịn, răng dùng sức cắn chặt bởi vì não bộ cô đang tạo ra rất nhiều ảo giác, thậm chí còn tuần hoàn truyền đến hình ảnh hai người đang quấn quít nhau chơi đùa trên giường.
Thật kinh tởm,trên người anh ta vậy mà có dấu vết của người khác cảm giác ớn lạnh lan khắp lưng, cơn tức giận khiến mặt cô nóng bừng như thể bị ai đó vừa mới tát vài cái.
Tốc độ thu thập đồ đạc của Hứa Khuynh Tích rất nhanh chóng, giống như anh ấy luôn sẵn sàng rời đi bất kì lúc nào.
Khi Hứa Khuynh Tích xách túi chuẩn bị đi qua cô, anh đã chuẩn bị tốt mình sẽ lại bị Côn Tế thô bạo kéo trở về phòng.
Nhưng lần này không có, cô chỉ lạnh lùng nhìn anh đi qua, rồi lặng lẽ đi theo phía sau anh.
"Tôi đi."
Hứa Khuynh Tích dừng bước,anh đứng ở trước cửa, tay nắm chặt lấy then cửa đưa lưng về phía Côn Tế nói lời tạm biệt.
"Cút đi, nhìn thấy là ghê tởm." Côn Tế lạnh lùng nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh.
Hứa Khuynh Tích cười một cách thờ ơ, nói với vẻ tán thành: "Đúng vậy, nơi nào cũng đều ghê tởm."
Côn Tế hừ cười một tiếng, sự tức giận của cô đã khiến cô bước tới chỗ Hứa Khuynh Tích khiến anh quay người về phía mình rồi giơ tay hung hăng tát vào mặt anh một bạt tai.
"Bóp chết anh đều sợ làm bẩn tay của tôi." Côn Tế nheo mắt, ánh mắt sắc bén quét qua dấu hôn ở cổ anh.
"Tạm biệt." Hứa Khuynh Tích mở cửa đi ra ngoài rồi trở tay đóng cửa.
"Cạch."
Hứa Khuynh Tích đi ra sân mới phát hiện lần này, Côn Tế thực sự đã chịu buông tha cho chính mình.
Đêm nay anh rời đi hai lần, một lần là khi Khương Nguyệt đưa tay cởi cúc áo anh, anh rời đi.
Lần còn lại là hiện tại, Côn Tế bảo anh cút, anh rời đi.
Có phải rời đi là sẽ được giải thoát?
Hứa Khuynh Tích đã từng nghĩ vô số lần trong đêm tối.
Rời khỏi ngôi nhà đó, trái tim đáng lẽ phải thư thái hơn nhưng tại sao trong lòng anh lại tràn ngập sự hoang vắng, về nguyên do, anh thật sự không muốn nghĩ.
Bởi vì.
Từ nhỏ đến lớn, từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn là một cây cỏ hoang không ai cần.
——————————
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT