"Cậu muốn ăn gì?" Hữu Ấm cầm phiếu cơm mang Côn Tế đi lang thang đến nhà ăn dùng bữa.
"Mì gà."Ánh mắt Côn Tế lướt qua những món ăn đặt trong tủ kính và khẽ nhìn lên bảng menu.
"Được, tớ cũng muốn ăn." Hữu Ấm nói xong liền khom lưng hướng về phía người dì bên trong.
"Tích Tích, hôm nay em muốn ăn mì sợi." Giong nói có 10 phần làm nũng cách đó không xa truyền thẳng vào tai.
Côn Tế theo bản năng nghiêng người nhìn lại.
"Được." Hứa Khuynh Tích nắm tay Khương Nguyệt đi tới chỗ Côn Tế, lúc đi qua, ánh mắt cũng không dừng lại nhìn về phía cô.
"Ô, thật đúng là trùng hợp." Hữu Ấm nhìn hai người đi tới và nói.
Khương Nguyệt dịu dàng mỉm cười,gật đầu chào cô trước khi gọi món.
"Hết muốn ăn." Côn Tế nhẹ giọng nói xong, nhìn Khương Nguyệt một cái rồi cùng Hữu Ấm bưng mì đến vị trí dùng bữa.
"Bảo bối, đừng vì những chuyện không đáng mà ảnh hưởng đến tâm trạng dùng bữa, chúng ta phải ăn thật ngon miệng đó có biết không?" Hữu Ấm sợ rằng tâm trạng của Côn Tế sẽ đột ngột thay đổi.
"Ừ." Côn Tế gắp một ít mì sợi lên và cắn một miếng.
"Hương vị vẫn ngon như xưa mà đúng không?" Hữu Ấm nhướng mày khen ngợi.
"Không tệ." Côn Tế dùng thìa húp một ngụm súp.
"Chúng ta ngồi ở đây đi." Khương Nguyệt chọn một chỗ ngồi cách đó không xa Côn Tế.
"Con mẹ nó đúng là cố ý, thật não tàn." Hữu Ấm nghe được âm thanh phía sau, không kiên nhẫn mà trợn trắng mắt.
Côn Tế cong môi nhưng trên mặt lại không chút ý cười.
"Nhìn là biết hoàn toàn không xứng với Hứa Khuynh Tích, không biết Hứa Khuynh Tích coi trọng cô ta cái gì nữa, nhưng mà nếu nói, tớ phát hiện, nam sinh hình như đều thích mấy loại này, khuôn mặt phấn nộn,đôi mắt nho nhỏ,khuôn mặt chỉ vừa lòng bàn tay, thậm chí lúc cười rộ lên còn đặc biệt ngọt ngào và mềm mại, cậu nghĩ tớ nói có đúng không?" Hữu Ấm một hơi đem kết quả chính mình quan sát nhiều năm ra cùng cô nói nói.
"Ừ." Côn Tế lần này khẽ cười một tiếng, gật gật đầu.
"Haha" Hữu Ấm nhìn cô ngây ngô cười.
- ----
"Ai nha, tớ còn tưởng bây giờ là khoảng thời gian ít người nhất." Hữu Ấm thận trọng bước vào thư viện và nói với Côn Tế ở mức âm lượng thấp nhất.
Hai người len lén đi về phía kệ sách, tất nhiên,quá trình đó cũng sẽ thu hút một số ánh mắt không chuyên tâm, mỗi lần di chuyển đều sẽ nghe thấy một trận xì xào khe khẽ.
"Aiz..." Hữu Ấm bất đắc dĩ phải lôi kéo Côn Tế tránh vào kệ sách bên kia.
"Cậu đừng di chuyển, tớ qua kệ sách phía đối diện tìm góc độ." Côn Tế nhỏ giọng phân phó, sau đó cô đi đến kệ sách bên kia.
"Côn Côn?"Nhìn thấy Côn Tế đi đến kệ sách phía bên kia thì đột nhiên bất động,trong lòng dâng lên chút dự cảm không lành "Làm sao vậy,Côn Côn?"
Hữu Ấm vội vàng bước sang đó nhìn xem.
Đối diện kệ sách có một cái bàn gần cửa sổ,ngồi đó có hai người, cô gái dịu dàng thẹn thùng chạm vào mặt chàng trai.
Khi Hữu Ấm đi qua, cô gái đã nhẹ nhàng đặt lên má chàng trai kia một nụ hôn.
Cứ như vậy mà hôn lên, vô cùng dễ dàng.
Khoé môi Côn Tế cong cong, nhưng mi mắt đã sớm bị một màn đó làm cho không ngừng run rẩy.
Hứa Khuynh Tích quay đầu mỉm cười xoa xoa đầu Khương Nguyệt, phát hiện Côn Tế đứng cách đó không xa, nhàn nhạt mà nhìn thoáng qua, sau đó liền thu hồi ánh mắt.
Toàn thân là một mảng lạnh lẽo, Côn Tế dùng sức cau chặt mày, thống khổ mà rơi vào vòng vây chính mình.
"Đừng nhìn." Hữu Ấm bất an đưa tay lên che mắt cô.
Côn Tế lạnh đến mức cơ thể cô không ngừng run rẩy, cô siết chặt nắm đấm, ánh mắt giờ phút này trống rỗng vô hồn.
"Xin cậu đó, đừng nhìn." Hữu Ấm gia tăng giọng nói, tâm tình giờ phút này hoàn toàn sụp đổ "Chúng ta đi thôi."
Côn Tế cứng đờ xoay đầu, dùng sức nhắm chặt mắt lại.
"Đi." Hữu Ấm kéo tay Côn Tế nhanh chóng rời khỏi nơi làm người ta vô cùng chán ghét này.
Ra tới cửa thư viện, cũng mặc kệ Côn Tế có hay không có chứng sợ hãi cầu thang.
"Tớ con mẹ nó ngày hôm nay không nên mang theo cậu tới trường học, bởi vì ngu ngốc nên mới mang cậu đi nơi này, tớ con mẹ nó đúng là khốn nạn." Hữu Ấm nhìn Côn Tế đỏ mắt, cảm xúc cũng dần mất khống chế.
Đáng lí ra Côn Tế không nên bị tổn thương bởi một ai dù cho đó là Hứa Khuynh Tích đi chăng nữa.
"Tớ sẽ nhân đôi nỗi đau của mình và trả lại cho Hứa Khuynh Tích." Côn Tế ổn định lại cảm xúc, trong mắt cô lúc này cũng hiện lên vẻ tàn nhẫn.
- ----
"Bốp!"
Hứa Khuynh Tích ngay khi vừa trở lại đã bị Côn Tế cho một bạt tay vào mặt, này là dùng tất cả lực, một cái đánh ra khi rũ xuống còn nhẹ nhàng run rẩy một trận.
Cô nhìn anh, trong mắt đều tràn đầy vẻ khinh miệt.
"Mặc kệ nguyên nhân gì, cô nghĩ mình có tư cách quản sao?"
Nói xong không đợi Côn Tế phản kích, Hứa Khuynh Tích đã xoay người lên lầu.
"Cút,cút ra khỏi đây." Đây là lần thứ ba Côn Tế ra lệnh đuổi anh.
Vẫn là câu trả lời cũ: "Được."
Hứa Khuynh Tích mở cửa phòng đi vào rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc, ở đây không có quá nhiều đồ thuộc về anh, đơn giản sửa sang lại một chút liền có thể rời đi rồi.
Côn Tế đi đến nửa cầu thang, di động đột nhiên vang lên.
Khúc Chiêu, người bạn thời thơ ấu.
"Chiêu?" Côn Tế thuận thế ngồi ở bậc cầu thang nhận điện thoại "Tớ sẽ ăn cơm... Ừm... Sẽ ăn thật nhiều lê..."
"Giọng tớ dễ nghe sao? Đừng đến đây thăm... Ừm... Không có việc gì... Được, tạm biệt."
Côn Tế cúp điện thoại đứng dậy lên lầu, vừa vặn chạm mặt Hứa Khuynh Tích đã thu dọn xong.
"Tôi đi." Hứa Khuynh Tích đạm bạc nói ra hai từ, coi như là một lời tạm biệt sau cùng
"Động tác thật nhanh." Côn Tế cười khinh thường.
"Tạm biệt." Hứa Khuynh Tích vừa nhấc chân định rời đi đã bị Côn Tế bạo lực đẩy vào tường, cụp mắt nhìn xuống sàn nhà "Chính cô không cần sự giúp đõ thì tôi ở nơi này có cái gì ý nghĩa, mỗi ngày tôi đều không thể hiểu được tại sao cô phải luôn phát hoả với tất cả mọi thứ, đi rồi thì tốt rồi, không cần phải ngày ngày đối mặt."
"Sao.... Bắt đầu không chịu nổi rồi à"
"Hứa Khuynh Tích, anh nói sai rồi, mỗi ngày tôi không chỉ phát hoả với tất cả mọi thứ thôi không đâu mà tôi còn muốn đem tất cả phát tiết lên trên người anh nữa đấy, đi rồi thì tốt rồi sao,cảm thấy chỉ như vậy liền giải thoát... "
Côn Tế dùng sức túm chiếc túi trong tay anh, vừa đi vào phòng vừa kéo khóa kéo đem đồ bên trong lung tung đổ ra, không coi ai ra gì mà đi qua người anh đi vào phòng chính mình đóng cửa lại.
Lần này vẫn là đi không thành, Hứa Khuynh Tích không sao cả mà đi vào đem đồ tán loạn trên mặt đất thu thập trở về.
Anh vẫn luôn biết,Côn Tế thích dùng tay trái đánh, đẩy hay thậm chí là bóp chặt lấy cổ anh nhưng chính là không biết tại sao Côn Tế lại phải mang găng tay.
Lúc này, nghe thấy hương hoa hồng khô héo thơm nồng lan ra khắp mọi nơi trong không khí.
Anh biết, Côn Tế lại bắt đầu ném đồ võ đồ đạc trong phòng.
Edit: Đừng quên chúng ta còn có hẹn với PHÓ NGÀN TƯ CỦA KỶ HÀN TRÌNH nha ^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT