Tu hành đến trình độ của Úc Lễ, giấc ngủ đã trở thành thứ có hay không cũng chẳng sao. Cả đêm y không ngủ, đến khi mặt trời mọc, Ninh Diệu tỉnh giấc Úc Lễ mới nhắm hai mắt lại, chờ xem phản ứng của Ninh Diệu.
Lúc Ninh Diệu thức dậy thì trông thấy mình đang đu cả người lên trên người Úc Lễ... Bảo sao tỉnh dậy thấy không nóng không lạnh, nhiệt độ vừa đủ ấm. Phải thừa nhận là ngủ cạnh Úc Lễ thoải mái thật! Nhưng mà sao tư thế ngủ của nó lại xấu thế chứ, xem Úc Lễ là cái gối ôm luôn! Úc Lễ đáng thương chắc là cả đêm hôm qua đều ngủ không ngon. Ninh Diệu dè dặt nhích ra ngoài hòng kéo giãn khoảng cách nhưng lại phát hiện ra hai người ôm quá là chặt. Vành tai Ninh Diệu đỏ lên, nó cố gắng nhấc thật nhẹ cánh tay Úc Lễ ra, xoay người xuống giường.
Ở phía sau, Úc Lễ từ từ mở mắt. Từ lúc thân hình ngọt ngào kia cựa quậy trong lòng y, cả người y đã nóng rực cả lên, phải dùng đến linh lực mới có thể át nhiệt độ kia xuống tránh doạ đến Ninh Diệu.
Bầu không khí mập mờ ám muội kia là do y cố tình tạo nên nhưng phản ứng của Ninh Diệu lại chẳng có gì liên quan đến mập mờ ám muội, hắn chỉ là xấu hổ mà thôi.
Hai người không giống nhau. Tình cảm Ninh Diệu dành cho y chỉ là tình cảm với bạn tốt, với anh trai, hoàn toàn không có chút nào vượt quá giới hạn.
Y có thể giam giữ Ninh Diệu ở bên cạnh mình cả đời, cũng có thể bắt ép Ninh Diệu làm tất cả những việc mà y muốn Ninh Diệu làm. Thế nhưng... lẽ nào như vậy đã hài lòng mãn ý rồi sao?
Một khi đã hiểu được cái mình muốn rốt cuộc là gì thì những mong muốn đó sẽ càng ngày nhiều thêm.
Y muốn là cái ôm chặt từ đôi bên, muốn nụ hôn hoà hợp đôi người, muốn khi nồng nhiệt nóng bỏng sẽ vô thức gọi lên cái tên mình yêu thương.
Thứ y muốn là... một trái tim đồng điệu với y.
*
Ninh Diệu xuống giường, im lặng xỏ giày. Úc Lễ không cần phải xử lý sự vụ gì muốn ngủ bao lâu cũng được, Ninh Diệu cũng chẳng gọi y dậy, tự mình thay bộ pháp bào mới. Nói thật là pháp bào Phượng tộc mang sang cho nó bộ nào bộ nấy đều vô cùng đẹp, may đo thiết kế cực hoàn hảo.
Xong việc Ninh Diệu không có gì để làm bèn nhìn quanh khắp chốn, ngay lúc này nó trông thấy ở ngoài cửa sổ có một con chim giấy đang bay tới. Ninh Diệu bước khỏi phòng đi ra sân, con chim giấy lượn vòng ngoài cửa sổ cũng theo Ninh Diệu bay vào sân đậu xuống trước mặt nó rồi cúi đầu vái chào. Chim giấy mở miệng âm thanh phát ra chính là giọng nói già nua của trưởng lão Phượng tộc.
Trưởng lão hỏi Ninh Diệu có hài lòng với những bộ pháp bào kia không, lại hỏi Ninh Diệu khi nào có thời gian, lão có thể đến tìm Ninh Diệu bàn chút chuyện hay không. Tất cả những thành viên tài giỏi trong tộc đều đã trở về, mong Ninh Diệu gặp một lượt.
Ninh Diệu nghĩ Úc Lễ vẫn còn đang ngủ, không nên để đông người tới quấy rầy y, nó bèn trả lời chim giấy: "Nếu vậy thì lão cứ chờ ta ở điện Phượng Hoa, ta sẽ đến sau."
Chim giấy nhận được lệnh của Ninh Diệu thì bay về, đậu lên tay trưởng lão. Sau khi lặp lại lời Ninh Diệu đã nói, chim giấy như bị vấp, ngã lăn quay một vòng trên đất, sau đó lại mở miệng thốt lên.
"Người! Phượng Chủ ở dạng người."
Hai mắt trưởng lão sáng lên.
Sớm thôi bọn họ đều có thể được thấy tướng mạo Phượng Hoàng lúc biến thành người sẽ trông như thế nào!
Ngay trong ngày, trưởng lão đã tìm đông đủ các kiểu ngoại hình ở trong tộc. Lão tin rằng dù cho Phượng Hoàng có trông như thế nào, yêu thích kiểu nào thì đều có thể tìm được chim phù hợp. Trưởng lão truyền tin ra, tất cả Phượng tộc mong muốn được tiếp xúc gần với Phượng Hoàng thêm lần nữa đều nhanh chóng bay tới, cả điện Phượng Hoa rộng lớn đều chật cứng. Trưởng lão đuổi hết đám tới hóng hớt ra sân, chỉ giữ lại trong điện những chim được lão tuyển chọn để ở bên Phượng Hoàng, cố gắng lưu lại đời sau của Phượng Hoàng.
Tất cả chim đều biến thành hình người, nam nữ béo gầy kiểu nào cũng có cả. Trên mặt mọi người đầy vẻ ngượng ngùng và mong chờ, nhìn chung bầu không khí giữa bầy chim có thể gọi là khá yên bình.
Trưởng lão đứng ở giữa vòng người nhìn đi nhìn lại một lượt, nhíu mày: "Thánh tử đâu rồi? Sao Thánh tử còn chưa đến?"
"Thì đến rồi đây."
Phượng Huyền lững thững đến muộn. Sắc mặt chàng kém hẳn với ngày thường, nghiêm mặt không hài lòng.
"Trưởng lão, đêm qua ta gửi tin cho ngài ngài không xem sao?" Phượng Huyền hỏi.
"Ta bận như này lấy đâu ra thời gian mà xem." Trưởng lão phẩy phẩy tay, "Có chuyện gì thì nói luôn bây giờ đi."
Phượng Huyền bước tới truyền âm cho trưởng lão: "Tên nhân tộc đi theo Phượng Chủ kia nói rằng hắn là đạo lữ của Phượng Chủ."
Động tác vuốt râu của trường lão thoáng khựng rồi lại khôi phục như thường: "Hoang đường, người với yêu khác biệt làm sao có thể làm đạo lữ được. Hắn nói thế ngươi cũng tin luôn? Hơn nữa với thân phận của Phượng Chủ dù có trăm ngàn đạo lữ cũng là chuyện thường thôi, vị trí này cũng đâu phải chỉ có một người."
Phượng Huyền lời ít ý nhiều nói: "Tu sĩ kia rất mạnh, vô cùng mạnh, quả thật hiếm thấy."
Ngụ ý là lo lắng hành động chọn đạo lữ cho Phượng Hoàng lần này sẽ khiến tu sĩ kia không vui mà ra tay xử sạch gọn Phượng tộc bọn họ.
Trưởng lão có kiến thức sâu rộng, thong dong bình thản: "Chúng ta là vì lo nghĩ cho tương lai của Phượng tộc, hắn ta dẫu mạnh thì có làm sao, lẽ nào lại không cần nhìn sắc mặt Phượng Hoàng? Còn có thể giết hết chúng ta trước mặt Phượng Hoàng được hay sao?"
Những lời trưởng lão nói rất có lý cũng hết sức thuyết phục, sau một giây tự suy xét Phượng Huyền nhanh chóng đầu hàng. Nói chí phải, lời đe doạ của tu sĩ nhân tộc kia đã là gì? Vì để được Phượng Hoàng yêu thích kiểu gì chàng cũng phải thử lại một lần, nói không chừng chàng cũng có thể trở thành một trong số những đạo lữ của Phượng Hoàng!
Chim đứng ở ngoài sân trông thấy gì đó từ chân trời xa xa, phấn khởi báo tin: "Đến rồi! Phượng Chủ đến rồi!"
Sự ồn ào náo động lúc ban đầu qua đi, cả ngoài sân và bên trong đại điện đều trở nên yên ắng đến độ ngay cả một chiếc kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Phượng tộc ở bên ngoài điện ngoan ngoan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, miệng hết khép lại mở, có kẻ trong số đó không kiềm chế được nuốt nước bọt cái "ực".
Trưởng lão vội vàng ra cửa nghênh đón, vừa đúng lúc trông thấy Phượng Hoàng đáp xuống đất.
Mái tóc dài màu bạch kim buông xoã trên vai khiến cho cả người hắn đều như đang phát sáng rực rỡ. Dáng người cao ráo nhưng không lực lưỡng, từng đường cong trên cơ thể, từng sợi tóc đều toát lên vẻ đẹp rực rỡ khó diễn tả được bằng lời.
Hắn đáp xuống giữa sân đang có đông đảo Phượng tộc đứng đó, tất cả yêu đều nhìn về phía hắn nhưng không một ai dám lên tiếng ồn ào.
Hắn bước từng bước một, theo mỗi bước chân hắn, Phượng tộc đứng phía trước đều đồng loạt lùi về sau giống như thuỷ triều rút nước để nhường ra cho hắn một lối đi thoáng đãng. Tầm mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía hắn đầy cuồng nhiệt.
Trưởng lão vốn đã già cả nhưng giờ đây nhìn thấy Phượng Hoàng đang đi về phía mình, trong khoảnh khắc, lão như quay trở về những năm tháng ngây ngô kia, biến thành chú chim lửa lông xù vừa non nớt vừa bộp chộp, chẳng còn tổn tại vẻ uy nghiêm, ngay cả đặt tay vào đâu cũng không biết.
"Trưởng lão." Phượng Hoàng khẽ gật đầu với trưởng lão. Ngay sau đó trưởng lão vội lui lại theo bản năng, nhường một lối đi cho Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng tiếp tục tiến bước đi đến chỗ sâu nhất bên trong điện Phượng Hoa, phất áo bào ngồi xuống vị trí thuộc về mình. Hắn nhàn nhã ngồi trên bảo toạ cao nhất, cánh tay đặt lên tay vịn của ngai báu chống lấy cằm, đôi mắt đa tình lại vô tình kia tuỳ ý nhìn xuống bọn họ. Rõ ràng chẳng phải tư thế gì đặc biệt nhưng khiến người ta nhìn một lần là ghi nhớ cả vạn năm.
Nếu như nói nguyên hình của Phượng Hoàng là vẻ đẹp thánh khiết mà cao xa vời vợi khiến cho người ta vừa nhìn đã muốn quỳ gối nghe theo. Nguyên hình của Phượng Hoàng lúc này vẫn giữ lại nét đẹp thánh khiết này đồng thời thân hình mảnh mai kia lại mang đến vẻ mong manh lạ lẫm làm người ta muốn ôm vào trong lòng, muốn vấy bẩn sự thánh khiết ấy.
Cả gian phòng im lặng như tờ, Ninh Diệu lên tiếng trước: "Trưởng lão muốn bàn chuyện gì với ta?"
Trưởng lão được gọi, tấm lưng lão đổ đẫm mồ hôi lạnh. Lão vừa mới ý thức được một vấn đề. Suy nghĩ ban đầu của lão sai quá sai! Không phải lão dựa vào dung mạo của Phượng Hoàng để quyết định phái ai đến lấy lòng Phượng Hoàng. Mà là tất cả yêu tộc khi trông thấy Phượng Hoàng đều sẽ tranh giành đối chọi nhau chỉ vì mong ánh mắt người kia sẽ dừng lại trên người mình nhiều hơn.
Phương án cử một yêu trong tộc phù hợp đến để lấy lòng Phượng Hoàng lúc trước đã không thể dùng nữa, trưởng lão bước lên vài bước, đứng dưới tầm mắt Phượng Hoàng không thể không nói thật mọi chuyện: "Phượng Chủ, huyết mạch Phượng tộc ta mỏng manh, đời sau được sinh ra sức mạnh huyết mạch ngày một yếu ớt. Lo nghĩ chẳng bao lâu nữa tộc ta sẽ bị chúng yêu khác mặc sức chèn ép. Chuyện nâng cao độ thuần khiết của huyết thống là rất cấp bách, cầu mong Phượng Chủ cân nhắc."
Vừa dứt lời, trưởng lão cảm thấy cổ mình lành lạnh, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng nặng nề, còn Phượng Hoàng ngồi ở trên cao đang nhăn mày lại.
"Ồ?" Ninh Diệu nhíu mày ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy những lời này nghe kiểu gì cũng không lọt.
"Ý của ngươi là nếu không tăng thêm độ thuần khiết của huyết thống thì các ngươi sẽ bị ức hiếp? Nhưng ta thấy đến cả những yêu tộc nhỏ bé như chuột, thỏ cũng tự biết cố gắng tu hành để gia tăng sức mạnh của bản thân đấy, vậy mà các ngươi... chỉ nghĩ đến huyết mạch?" Ninh Diệu nheo mắt, thình lình đập một phát xuống tay vịn của ghế, quát lên giận dữ: "Thật khiến ta quá thất vọng!"
Phượng Hoàng nổi giận, chúng yêu phía dưới quỳ rạp xuống cả lượt. Ninh Diệu đứng dậy cất bước ra bên ngoài.
"Lần sau, đừng gọi ta tới nghe những thứ thế này."
*
Ninh Diệu bực tức đi ra ngoài thì trông thấy một bóng dáng quen thuộc. Úc Lễ đứng ở bên hông đại điện, tách biệt với Phượng tộc ở cạnh đó.
Tâm trạng của Ninh Diệu vui hẳn lên nhưng vì bận tâm đến hình tượng Phượng Hoàng của mình nên nó không biến thành chim vàng nhào đầu vào Úc Lễ để được y vác đi mà cố gắng tỏ ra đĩnh đạc đi đến bên Úc Lễ: "Sao anh lại đến đây?"
Úc Lễ nhìn lướt qua muôn người muôn vẻ ở trong đại điện, mà toàn là Phượng tộc dung mạo tuyệt trần, còn trông rõ cả những ánh mắt ghen tị của bọn họ. Xong, y lại nhìn sang Ninh Diệu, khẽ mỉm cười: "Ta thấy ngươi vừa sáng sớm đã phải ra ngoài đúng là vất vả quá nên ta tới giúp ngươi."
Oa, tâm lý quá đi, không hổ là anh trai khác cha khác mẹ của nó, thật là tốt!
Ninh Diệu thích ý, quyết định ngày hôm nay sẽ đi dạo một vòng ngắm cảnh cùng Úc Lễ, sau lại tính ngày hoàng đạo để đăng cơ. Hai người sóng vai bước đi, vô số ánh mắt dõi theo bóng lưng bọn họ, hướng về Ninh Diệu là ái mộ, còn với Úc Lễ là đố kỵ và căm hận.
Bị nhiều yêu tộc tu vi không thấp nhìn chằm chằm với ánh mắt ghen ghét như thế chẳng phải chuyện tốt, chỉ cần hơi bất cẩn chút có khi sẽ bị trượt chân vồ ếch ngay tắp lự. Nhưng cái thằng bị bọn họ lườm nguýt kia vẫn bước đi vững vàng, trước lúc đi khuất còn đột nhiên nghiêng đầu nhìn lại, con mắt đen sâu như giếng cổ, khoé miệng nhếch lên không chút cảm xúc.
Thằng này nó cố tình!
Cùng lắm cũng chỉ là một tên đàn ông được Phượng Hoàng nuôi mà lại dám hất hàm lên mặt, thật sự tưởng rằng Phượng Hoàng giữ hắn trong lòng, có thể mãi ở bên Phượng Hoàng đấy à?
Nếu tu sĩ nhân tộc có thể thì bọn họ cũng vậy!
Đoạn đường này phong cảnh đẹp tuyệt, Ninh Diệu nghe theo đề nghị của Úc Lễ không bay thẳng qua mà chọn đi bộ cùng Úc Lễ, vừa đi vừa ngắm cảnh.
"Bông hoa này đẹp ghê... Hả?" Sự chú ý của Ninh Diệu rời khỏi bông hoa nọ chuyển hướng lên bầu trời.
Đàn chim đủ loại màu sắc giương cánh bay lượn khắp không trung, liên tục thay đổi tư thế cùng phương hướng để thể hiện sự ưu tú và linh hoạt của mình. Khi Phượng tộc theo đuổi bạn đời mà mình thích cũng giống như những loài chim bình thường khác, bọn họ sẽ tung tăng nhảy múa.
Bài múa này chính là vũ điệu bày tỏ lòng mình bọn họ dành tặng cho Phượng Hoàng.
Những chú chim màu lông rực rỡ không chỉ dùng hết vốn lới học hành cả đời của mình để nhảy múa mà còn nhổ chiếc lông đẹp nhất trên người mình ra gói cùng đoá hoa tươi rất to, ném từ trên trời cao xuống bên người Ninh Diệu. Nếu như Ninh Diệu vừa ý cái nào thì có thể tóm lấy chiếc lông vũ hoặc bông hoa tươi ấy.
Làm sao mà Úc Lễ không biết đám yêu tộc này đang nghĩ gì cho được, y dung túng hành vi của chúng chính là muốn mượn chuyện này thử dò xét suy nghĩ và sở thích của Ninh Diệu.
Ninh Diệu còn đang ngẩng đầu thưởng thức bài múa chợt trông thấy có đoá hoa to bự đang bay thẳng tới chỗ mình thì vội vàng lùi lại, trốn sau lưng Úc Lễ.
"Sao thế? Không thích à?" Úc Lễ khẽ hỏi.
Ninh Diệu nghĩ mà sợ: "Gì mà thích với chẳng không, bông hoa to như thế nhỡ đập trúng đầu thì đau lắm đó."
Úc Lễ câm nín, tu sĩ bình thường bị hoa đập vào đầu sao mà đau được. Thiếu gia nhỏ này đúng là mỏng manh yếu ớt quá mức.
Úc Lễ cũng là lần đầu tiên có người trong lòng, đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu bảo y tự nghĩ cách theo đuổi người ta thì có khi còn chẳng bằng điệu múa với màn tặng hoa của đám Phượng tộc này. Thế nhưng trông thái độ của Ninh Diệu có vẻ chẳng hề động lòng, khiến cho người ta không đoán ra hắn nghĩ thế nào.
Úc Lễ quyết định hỏi thẳng: "Ngươi nhận ra không? Bọn họ đang theo đuổi ngươi đấy."
"Hả?" Ninh Diệu liếc nhìn Úc Lễ: "Em nhận ra chứ, sao thế?"
"Thích không?" Úc Lễ lại hỏi.
Ninh Diệu tự xoa xoa đầu mình, nói rất đỗi tự nhiên: "Không cảm thấy thế nào cả, em đã thấy nhiều cách thức theo đuổi lắm rồi, đôi khi cũng lười nghĩ."
Ấy không đúng. Nó là con non mới được mấy tháng tuổi mà, sao lại nói thế được, nó từng thấy nhiều cách thức theo đuổi như thế hồi nào? Ninh Diệu sờ gáy, cố nghĩ một cách giải thích hợp lý. Có lẽ là từ ký ức truyền lại ha. Nó là đại yêu mạnh như vậy, trước đây có nhiều yêu tộc ngưỡng mộ nó cũng thường thôi.
Úc Lễ mấp máy môi.
Lời Ninh Diệu nói đơn giản song ý nghĩa đằng sau đó lại không đơn giản. Tất cả mọi người đều thích thiếu gia nhỏ này nhưng lại không một ai thành công ôm được người vào lòng. Điều này đã chứng minh độ khó của việc này.
Úc Lễ nhìn Phượng tộc đang nhảy múa trên không, bọn họ trông thấy Ninh Diệu núp sau lưng y dường như càng không hài lòng.
"Bọn họ đều si mê ngươi như vậy... Nếu là ngươi thì ngươi sẽ để ý tới kiểu nào?" Úc Lễ hỏi.
"Hừm... không biết nữa, hình như có quá nhiều kiểu người thích em. Nếu gọi là đặc biệt thì người không thích em giống như anh mới coi là đặc biệt."
Úc Lễ nhìn Ninh Diệu, Ninh Diệu kịp thời nhận ra câu mình nói còn có nghĩa khác bèn vội giải thích: "Ý em không phải là quan hệ của chúng ta không tốt hay là anh không tốt với em. Ý em là kiểu thích của bọn họ với em là cái kiểu... muốn qua lại kia kìa, còn anh thì không phải."
Ninh Diệu nhìn lại Úc Lễ, ánh mắt hắn vẫn đơn thuần như cũ: "Anh sẽ không có suy nghĩ ấy với em, cũng sẽ không làm như vậy với em."
Ninh Diệu cười, Úc Lễ cũng mỉm miệng cười theo, mà trong mắt lại tối tăm không tia sáng.
Không. Y có.
Thậm chí y còn càng quá đáng hơn.
Cừu non ngây thơ nhảy nhót tưng tưng trong địa bàn của sói lại chẳng lo lắng phòng bị gì, còn có thể ở chung phòng với sói, làm nũng đòi ngủ chung giường với sói.
Ngốc quá.
Sói lớn đã mài xong móng vuốt, bắt đầu thử nghiệm lần tấn công đầu tiên của mình.
Úc Lễ lại nhìn lên những Phượng tộc đang bay trên trời, hơi cụp mắt xuống, mở lời.
"Bọn họ sẽ theo đuổi ngươi mãi không chịu thôi, lần nào chúng ta đi dạo ngắm hoa cũng sẽ có một đàn chim tới quấy rầy như bây giờ. Mặc dù không ảnh hưởng tới tính mạng nhưng dù sao vẫn rất phiền phức, rồi nếu ngươi mà mở lời đuổi bọn họ đi thì có vẻ hơi nhỏ nhen, hẹp hòi. Ta có một cách, có khi có thể khiến bọn họ tự bỏ đi, có muốn thử một lần không?"
Ninh Diệu: "?"
Gì cơ, còn có biện pháp tốt thế cơ à? Đây chẳng phải là biện pháp mà nó vẫn luôn tìm kiếm suốt bao năm hay sao!
Ninh Diệu cũng chẳng lo giữ hình tượng chững chạc gì nữa. Nó kéo lấy tay áo Úc Lễ nài nỉ: "Cách gì thế mau nói cho em nghe đi được không?"
"Rất đơn giản." Úc Lễ mỉm cười, luồn tay xuống dưới nắm lấy bàn tay đang níu tay áo minh.
Y nắm chiếc cổ tay ấy, khẽ giật nhẹ, kéo gần khoảng cách với chủ nhân của nó.
Hơi thở của Úc Lễ lướt qua tai, Ninh Diệu nghe thấy giọng nói lạnh tanh của Úc Lễ.
"Em nói với bọn họ ta là đạo lữ của em, hai ta một đời một kiếp một đôi người, đã lập lời thề với Thiên Đạo nếu người nào phản bội thì sẽ chịu sự trừng phạt của Thiên Đạo."
Ninh Diệu sửng sốt, nó đưa mắt nhìn Úc Lễ vừa đúng lúc va vào ánh mắt của Úc Lễ. Ở trong đôi ngươi đen láy kia chỉ chứa một mình nó. Rõ ràng chỉ là một chiêu trò để lừa gạt chúng yêu nhưng khi Úc Lễ nói ra những lời kia, đọc lên lời thề đạo lữ một đời một kiếp một đôi người, giống như có thêm một chút điên cuồng chẳng hề khớp với hình tượng trầm ổn bình tĩnh. Cứ như thể bọn họ thật sự trở thành đạo lữ, không có ai dám chen chân vào, mãi mãi sẽ không phản bội nhau, dẫu cho sa xuống mười tám tầng địa ngục cũng sẽ ở bên nhau.
"Như vậy sẽ không có ai dám tới quấy rầy nữa, em thấy sao?" Úc Lễ hỏi.
Ninh Diệu tỉnh táo lại từ cơn sốc khi nghe được cái biện pháp kinh thiên động địa kia, lại thấy hơi do dự. Không phải nó thấy cách này không hay mà do nó vẫn nhớ nơi đây là thế giới tu tiên. Người tu tiên chắc hẳn rất coi trọng cái gọi là đạo. Vậy thì cứ tuỳ tiện nhắc đến Thiên Đạo như vậy, dùng danh nghĩa của Thiên Đạo dựng lên một sự việc không hề có thật, không sao thật chứ?
Ninh Diệu lưỡng lự nói ra lo lắng trong lòng lại thấy Úc Lễ khẽ cười.
Những ngón tay thon dài nắm lấy cổ tay Ninh Diệu, trên lòng bàn tay còn có vết chai mỏng do luyện kiếm. Ngón tay kia vuốt ve cổ tay mịn màng của Ninh Diệu, mỗi một động tác đều như dẫn theo một dòng điện khiến cho người ta khẽ run lên.
"Sợ cái gì." Giọng nói lạnh lùng của Úc Lễ lọt vào tai Ninh Diệu: "Thiên Đạo dám trừng phạt em thì ta sẽ đập tan nó đốt làm pháo hoa cho em xem."
_____
19/02/24