Cuối cùng Ninh Diệu cũng gặp sư phụ của Úc Lễ. Nhìn qua thì sư phụ Úc Lễ là một ông lão trông rất hiền lành phúc hậu, nhưng vừa nghĩ đến những gì ông ta làm Ninh Diệu lại thấy lạnh run người. Hắn cúi đầu nhìn mặt đất, làm một người hầu ngoan ngoãn.
Sư phụ Úc Lễ nói rất kỹ càng tỉ mỉ về nơi có thể hái được thứ thuốc kia cho Úc Lễ nghe. Chính là ở nơi trung tâm của cấm địa. Ninh Diệu nhớ rõ trong sách viết ở trung tâm của cấm địa có một đàn yêu thú có tu vi rất cao thâm. Chúng không chỉ có tu vi cao mà trí lực cũng không thấp, còn biết đoàn kết hợp tác với nhau. Sư đệ của Úc Lễ là rơi vào trong mưu kế của bọn chúng nên Úc Lễ phải chạy đến cứu nguy, mở ra kết giới phòng hộ. Yêu thú châm ngòi ly gián rằng sẽ chỉ giết một trong hai người bọn họ. Chỉ vì mỗi thế sư đệ đã đẩy Úc Lễ vừa chạy tới cứu mình còn đang trong tình trạng cạn kiệt linh lực ra bên ngoài cho yêu thú, bản thân mình thì chạy mất tăm mất tích. Chính lần ấy đã đẩy Úc Lễ rơi vào tình cảnh cửu tử nhất sinh, khó khăn lắm mới còn sống mà mò về.
"Lần này vi sư có thể độ kiếp thành công hay không đều nhờ cả vào con." Sư phụ Úc Lễ ở trên bậc cao vuốt chòm râu bạc, thở dài. "Tu vi của sư đệ con không cao bằng con, chuyến này đi con hãy che chở nó nhiều hơn."
Tay phải Úc Lễ nhấc chuôi kiếm ở bên hông, hơi cụp mí mắt, trên môi là nụ cười giễu cợt. Chăm sóc? Thật quá nực cười. Y không có ý định tái diễn những gì đã xảy ra ở kiếp trước thêm một lần nữa. Lúc này chỉ cần y rút kiếm nhằm vào người ở trên đài cao kia, hỏi ông ta những gì mình muốn biết rồi sau cùng dùng một nhát kiếm kết thúc tất thảy đoạn nghiệt duyên này.
Úc Lễ vốn có ý nghĩ này nhưng rồi y để ý tới Ninh Diệu đang ở cạnh bên. Có lẽ Ninh Diệu nghĩ chiếc nón che của mình có thể ngăn cản linh khí nhìn xuyên qua, người khác sẽ không thấy được vẻ mặt của hắn, thế nên hắn có bao nhiêu cảm xúc đều biểu lộ ra hết thảy. Ninh Diệu nhíu chặt lông mày, ánh mắt nhìn ông già ở trên đài cao kia vô cùng bất mãn, bĩu môi trưng ra vẻ mặt tức lộn tiết vì những lời nói trơ trẽn không biết liêm sỉ của đối phương. Mà tu vi của Úc Lễ cao hơn cấp bậc mà nón che mặt có thể cản, y có thể trông thấy rất rõ từng biểu cảm nhỏ nhất của Ninh Diệu. Y hơi nhướng mày, bàn tay đặt trên chuôi kiếm lại thả ra.
Nếu như vị thiếu gia này cảm thấy hứng thú với đoạn chuyện cũ này của y thì cứ để nó tái hiện lại thêm một lần nữa cũng được thôi.
________________________
Cấm địa của môn phái sẽ chỉ mở vào thời điểm nhất định. Bọn họ nghỉ ngơi chốc lát rồi đi đến lối vào cấm địa. Tới nơi mới gặp được Liên Y đã thoát được khỏi Khổn Tiên Tác. Liên Y tỏ vẻ lạnh lùng, không thèm tới tiếp chuyện với hai người. Một canh giờ sau cậu ta đi thẳng vào trong trận pháp truyền tống đi đến cấm địa đang bị khóa chặt. Hai người Ninh Diệu cũng tiếp bước vào theo.
Một vầng sáng trắng xóa lóe lên, tiếp đó, mọi thứ trong tầm mắt Ninh Diệu tối sầm lại. Trước mắt là bóng tối đen kịt, Ninh Diệu hoàn toàn không nhìn thấy gì. Hắn vốn đã sợ bóng tối, ngay cả khi ngủ cũng phải mở đèn sáng trưng lên, bây giờ tự dưng phải đối mặt với một không gian tối tăm còn rờn rợn như thế này hắn chỉ cảm thấy choáng váng.
"Tầng thứ nhất của cấm địa là màn đêm vô tận." Giọng nói lạnh lùng của Úc Lễ vang lên bên cạnh. "Nơi này không có gì quá nguy hiểm, nắm rõ quy luật thay đổi của đường đi là có thể đi qua."
Sao có thể nói độ nguy hiểm không cao được chứ! Rất nhiều phim kinh dị đều mở đầu phim như thế đấy!
Ninh Diệu nước mắt lưng tròng, run như cầy sấy đánh bạo hỏi: "Nếu... nếu như không biết được quy luật thay đổi của đường đi thì sẽ thế nào?"
Giọng nói đầy ác ý của Úc Lễ vang lên trong đêm tối: "Thì sẽ mãi mãi ở trong màn đêm này."
Ninh Diệu: "..." Hắn không xong rồi.
Ninh Diệu đã suy còn càng cố sụp. Hắn ngã lăn ra đất, yếu ớt nói: "Ta muốn ngất xỉu. Ta thật sự sắp xỉu rồi."
Úc Lễ không lên tiếng, dùng chân đá mấy cái vào chân Ninh Diệu. Ninh Diệu sợ Úc Lễ sẽ bỏ mình lại bèn nhắc: "Sau... sau khi ta ngất đi cảm phiền huynh vác ta tới chỗ nào sáng sủa vào nhé, cảm ơn."
Úc Lễ vẫn tiếp tục im lặng. Lát sau, Ninh Diệu cảm thấy cả người mình bay lên, hai chân lại một lần nữa đứng thẳng trên mặt đất. Một đoạn vải mềm được nhét vào trong tay hắn, Ninh Diệu không biết là gì liền lần theo đoạn vải, sờ sờ một hồi sờ tới cổ tay ai hơi lành lạnh. Là cổ tay Úc Lễ. Ninh Diệu giật mình vội buông tay ra, nắm lại ống tay áo kia.
"Nhắm mắt lại, giữ chặt lấy, đi theo ta." Úc Lễ nói.
Ninh Diệu cũng không rõ mình đi mất bao lâu, tay vẫn nắm chặt lấy ống tay áo của Úc Lễ. Không cần phải mở mắt ra cho hắn cảm giác rất an toàn, thỉnh thoảng nói chuyện với Úc Lễ cũng sẽ được y đáp lại vài câu ngắn gọn. Ninh Diệu chợt cảm thấy hơi xúc động. Úc Lễ bây giờ chăm nói chuyện hơn lúc bọn họ mới quen nhau nhiều. Có lẽ chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ trở thành bạn bè thật sự ấy chứ.
Ánh sáng chợt tới, Ninh Diệu mở mắt ra nhìn thấy một khoảng trời xanh mây trắng. Bọn họ ra được bên ngoài rồi! Ninh Diệu cười tít mắt, lắc lắc ống tay áo Úc Lễ, lát sau mới xấu hổ thả tay ra. Bẽ mặt quá, hắn lớn bằng này rồi mà còn sợ bóng tối. Chắc hẳn giờ ÚC Lễ đang thầm cười nhạo hắn.
Bọn họ đợi một lát thì Liên Y cũng ra ngoài, chỉ là trên người cậu ta còn có thêm ít vết tích đánh nhau. Ninh Diệu tò mò nhìn thoáng qua Liên Y. Quái lạ. Ở bên trong cái chốn tối tăm kia có kẻ địch sao? Hắn đâu có gặp đâu nhỉ? Song Ninh Diệu không muốn mở miệng hỏi chuyện người mình không ưa, ba người lại tiếp tục đi đúng lộ trình.
Trở ngại sau đó được nâng cao hơn cái vùng tối đen vô hại ban nãy nhiều. Trên đoạn đường phía trước phủ đầy giống cỏ xanh còn cao hơn cả người. Thứ cỏ này không mềm mại chút nào, mép lá sắc bén, chém sắt như chém bùn. Nó có thể dễ dàng cắt đứt đầu người bình thường xuống, cũng có thể phá tan được lớp linh khí phòng hộ của tu sĩ. Loại cỏ xanh này tên là cỏ Kiếm, là một loại cây phòng hộ có tiếng. Cho dù muốn dùng pháp thuật để bay qua nó thì cũng sẽ bị đám cỏ Kiếm phóng cho rơi xuống, cắt thành vết thương.
Ninh Diệu nhớ tới nội dung đọc được trong sách, khẽ khàng đến gần nói với Úc Lễ: "Trong đó có thể còn tiềm ẩn nhiều nguy hiểm khác, huynh phải cẩn thận đó."
Úc Lễ nghe được vế sau Ninh Diệu nói thì hơi nheo mắt, thu lại luồng linh khí có thể một chiêu dọn sạch đám cỏ trước mặt của mình, từ tốn rút kiếm ra.
"Nếu không để ta đi lên trước? Ta thử xem có thể trao đổi vài câu với mấy cây cỏ đó hay không, nhờ bọn chúng nhường đường cho chúng ta." Ninh Diệu không ôm ấp quá nhiều hi vọng đưa ra ý kiến. Nhưng hắn vừa mới thử tới gần thăm dò đã nhận thấy thứ cỏ này cực kì điên cuồng, vào lúc hắn tới gần, bọn chúng đều hưng phấn lên muốn chạm vào người hắn, muốn cùng hòa làm một với máu thịt hắn.
Úc Lễ liếc Ninh Diệu một cái, cười châm chọc: "Chờ ngươi trao đổi xong chắc ta cũng sắp phi thăng lên Thượng Giới rồi."
Ninh Diệu: "..." Miệng lưỡi người này thật là cay độc! Tốc độ tu luyện nhanh thì hay lắm chắc? Thôi được, đúng là rất là giỏi, hắn đi theo là được chứ gì!
Sư đệ Liên Y vẫn cứ một mình đi một lối, dường như muốn giữ vững phương châm coi bọn họ như không khí đến cùng. Úc Lễ cũng không thèm để ý tới người này. Y đi trước Ninh Diệu, dùng kiếm khí phạt bỏ tất cả cỏ xanh cứng cáp mà người thường khó có thể động vào này, dẫn Ninh Diệu đi thẳng về phía trước. Dường như bầu không khí trở nên hết sức căng thẳng, Ninh Diệu chỉnh lại nón che mặt của mình cho ngay ngắn, cẩn thận từng chút một, im lặng đi sát phía sau lưng Úc Lễ.
Bên Ninh Diệu và Úc Lễ đi khá ung dung, còn tình hình ở bên khác lại trái ngược hoàn toàn. Tuy cỏ Kiếm chỉ là thực vật nhưng cực kỳ khát máu hung ác, lại có lực công kích rất mạnh. Một đoạn đường này Liên Y cứ tiến lên, áo khoác phòng hộ trên người đã bị phá nát bảy, tám cái rồi. Hơn nữa có một số cây cỏ Kiếm nhằm vào sơ hở lúc cậu ta đổi áo phòng hộ mà ra sức tấn công rất ác liệt. Trên người Liên Y vẫn còn các thứ đồ bảo mệnh khác nên dù cho áo phòng hộ tạm thời bị rách thì cỏ Kiếm cũng không thể khiến cậu ta bị thương quá sâu. Có điều thân thể Liên Y vốn mềm yếu mỏng manh, không chịu được khổ cực. Vào lúc bị cỏ Kiếm cắt cho vài nhát khá nông trên tay, cậu ta lập tức bùng nổ cơn giận. Đáng lẽ ra Úc Lễ phải chủ động bảo vệ che chở cậu mới đúng, sao còn đòi cậu phải mở miệng nói ra trước được chứ? Tất cả ghen tức đố kị, tâm trạng hậm hực khó chịu đến cực độ vì bị hai người kia ngó lơ cùng sự phẫn nộ vì không được người khác nâng niu trong tay đều bộc phát hết ra ngoài vào giây phút này đây. Liên Y dùng pháp khí, lắng nghe tiếng động rồi chém bỏ một nửa vùng cỏ kiếm nào đó, tìm thấy bóng dáng của Úc Lễ và Ninh Diệu.
Trong giọng của Liên Y tỏa ra lửa giận: "Sư huynh, huynh bảo vệ che chở sư đệ đồng môn như thế này sao? Trước đó sư tôn đã dặn dò huynh phải chăm sóc ta, huynh chăm sóc kiểu này? Sư huynh, ta biết huynh đố kị ta được sư tôn thiên vị nhưng huynh cứ thế đổ hết oán giận lên người ta thì sao gọi là chính nhân quân tử được chứ?"
"Chính nhân quân tử?" Bốn tiếng này giống như đang chọc cười Úc Lễ, y khẽ cười thành tiếng, "Sẽ đối đãi với ngươi như thế nào?"
Liên Y tự cảm thấy mình đã nắm được lẽ phải trong tay, dùng đạo đức luân lý hoàn toàn chiếm được thế thượng phong vì thế cậu ta hừ một tiếng, khó chịu ra mặt: "Qua đây. Giúp ta tiêu diệt hết đám cỏ Kiếm phía trước, bảo vệ ta chu toàn."
Trên môi Úc Lễ vẫn giữ nụ cười như cũ nhưng lời y nói ra lại làm cho người nghe không rét mà run: "Ngươi còn nói thêm một câu nữa, ta sẽ dúi thẳng đầu người vào trong đám cỏ Kiếm đấy."
"Nếu lo thi thể mình không đủ nát thì cứ tới tìm ta."
Mặt Liên Y tức thì trắng bệch, cậu hoàn toàn không ngờ tới Úc Lễ có thể nói ra những câu như thế. Liên Y sợ tới mức quay người vội vội vàng vàng chạy nhanh khỏi đó. Bóng dáng Liên Y biến mất không thấy đâu nữa, Úc Lễ tiếp tục dẫn theo Ninh Diệu đang bàng hoàng trợn mắt đi về phía trước. Ninh Diệu vừa đi vừa nhìn bóng lưng cao ngất của Úc Lễ ở đằng trước, căng thẳng mà nuốt nước bọt. Thời gian gần đây hắn cảm thấy tính tình Úc Lễ tốt lên rất nhiều, thành thử ra lá gan của hắn mới lớn hơn, thỉnh thoảng còn dám nói đùa mấy câu với Úc Lễ. Nhưng từ chuyện vừa xảy ra ban nãy Ninh Diệu giống như được lần nữa nhìn lại lần đầu tiên hắn gặp Úc Lễ. Là vị Tu La mặc độc một màu đen, khiến cho người ta vừa nhìn thấy thôi đã bị dọa cho vỡ mật.
... Đáng sợ quá.
Ninh Diệu hết sức khẩn trương túm quần áo của mình lại, hành động có hơi hấp tấp nên không cẩn thận đã để ngón tay sượt qua mép lá của cây cỏ Kiếm chưa bị cắt xuống. Cảm giác đau xót từ đầu ngón tay truyền đến, hốc mắt Ninh Diệu đỏ bừng lên, suýt chút nữa theo phản xạ tự nhiên xuýt xoa vì đau. Nhưng rồi hắn lại gắng nhịn xuống. Không được. Hắn không thể yếu ớt như thế được. Sư đệ Úc Lễ chính là kiểu người mong manh yếu đuối nên mới khiến cho Úc Lễ không ưa, vừa nãy còn định giết luôn sư đệ nữa. Hắn phải chú ý hơn, không thể bước theo vết xe đổ của sư đệ Úc Lễ.
Thế nhưng một giọt nước mắt Ninh Diệu không thể khống chế được mà chảy khỏi khóe mắt hắn, rơi thẳng xuống mặt đất tạo nên một tiếng vang rất nhỏ. Bước chân Úc Lễ đi phía trước chững lại, quay đầu nhìn hắn. Y thấy hốc mắt Ninh Diệu đỏ ửng, nhăn mày hỏi: "Khóc cái gì?"
"Không có gì!" Ninh Diệu căng thẳng, đầu óc trống không chẳng nghĩ được gì nữa, "Tay... tay cũng không đau lắm. Ta không sao, không cần để ý đến ta."
Ánh mắt Úc Lễ chạm tới hai tay Ninh Diệu. Trên đôi tay trắng mịn nhỏ nhắn kia không có chỗ nào không mềm mại. Mà ở trên ngón trỏ tay phải lại có một vết cắt không dài không ngắn. Úc Lễ nhíu mày càng chặt hơn.
Ninh Diệu cuống đến mức líu cả lưỡi: "Ta... ta thật sự không sao. Ừ, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Đấng nam nhi không có vài ba vết sẹo trên người thì sao gọi là anh hùng được? Cái này là huân chương của ta! Huynh không cần..." Còn chưa dứt lời, một vùng lớn cỏ kiếm tốt tươi bị màn linh lực màu đen vây lấy. Ngay giây sau, tất cả đều biến mất tăm.
Ninh Diệu trợn tròn mắt, những lời chưa nói đều mắc kẹt ở trong miệng. Hắn ngơ ngác rời tầm mắt lên trên người Úc Lễ. Người đàn ông hung ác đáng sợ vừa nãy vẫn cứ như cũ nhíu chặt lông mày nhìn hắn.
"Không được khóc." Úc Lễ nói.