Đồng ý với Tiêu Cảnh Hoàn đến bệnh viện làm việc, ngay ngày hôm sau Tô Thư Niệm đến trường học nộp đơn xin nghỉ việc.

Hiệu trưởng cầm lá đơn trên tay nhìn cô cất lời

"Cô Tô, nhất định phải đi sao? Chúng tôi có thể tăng lương cho cô".

Một bác sĩ đúng là không khó tìm nhưng mấy tháng qua ông đã quan sát cách làm việc của Tô Thư Niệm. Ông thật sự không nỡ để một người có tính trách nhiệm cao với công việc như cô rời đi.

Tô Thư Niệm nghe vậy liền lắc đầu "Không phải là vấn đề tiền lương, tôi muốn đến bệnh viện làm việc".

"Nếu cô đã quyết, tôi cũng không thể giữ được".

Hiệu trưởng đặt lá đơn của cô vào ngăn kéo thở dài nói.

"Cảm ơn ông".

Từ trường học đi ra Tô Thư Niệm lái xe về nhà, hôm nay cô lấy xe trong gara của Tiêu Cảnh Hoàn. Người đàn ông này cũng thật kì lạ, chỉ có một mình vậy mà trong gara lại có đến 7 cái xe.

Phung phí! Đúng là phung phí!

Cô ghé vào siêu thị mua túi lớn túi nhỏ rồi mới lái xe về thăm Tô Triết. Dù không muốn gặp Ôn Kiều nhưng cô không thể không quan tâm đến ông.

"Bố, đi lại đã thuận tiện chưa?"

Cô xách đồ vào bếp rồi đi ra với cốc nước trên tay, ngồi xuống nhìn chân ông khẽ hỏi.

"Đã tháo bột rồi, đi lại chậm một chút là được. Không sao".

Tô Triết thấy cô về liền vô cùng cao hứng, ông hỏi cô rất nhiều điều.

Tô Thư Niệm cẩn thận trả lời từng câu hỏi của ông, cuối cùng vẫn quyết định nói cho ông biết mình muốn quay lại bệnh viện.

"Tốt, thật tốt. Không phải con thích nhất là làm bác sĩ sao, cứ làm việc mình thích là được".

Tô Triết vô cùng ủng hộ cô. Hai người đang nói thì Ôn Kiều từ trong nhà tắm đi ra trên tay là một chậu quần áo vừa giặt xong. Thấy cô bà cũng chỉ hỏi qua loa

"Về đấy à?"

"Vâng. Con có đi siêu thị mua đồ, ba ngày tới dì không phải đi chợ đâu". Tô Thư Niệm gật đầu, nhìn vào trong bếp nói.

Ôn Kiều dù không thích cô nhưng nghe ra ba ngày tới không mất tiền đi chợ nên cũng vui vẻ, bà đi ra sân bắt đầu phơi quần áo.

"Niệm Thành đâu?"

"Nó hả? Đi làm thêm rồi, dạo này đang quen một cô bạn gái, nhìn mặt mũi cũng xinh xắn. Đám trẻ bây giờ suốt ngày chỉ biết yêu với đương".

Nhắc đến con trai, Tô Triết liền nói không ngừng nghỉ.

"Nó cũng 20 tuổi rồi, bố đừng quản nó chặt quá".

"Ai mà quản nổi nó. Tiểu Niệm, hôm nào bảo người bạn kia của con đến nhà ăn bữa cơm coi như cảm ơn người ta đã giúp bố khi ở bệnh viện, được không?"

Tô Triết cuối cùng cũng nói ra, ông thật muốn gặp người đàn ông kia xem cậu ta là người thế nào.

"Người ta có tiền, giúp chúng ta cũng không tính toán. Ông lại để ý làm gì, chắc gì cậu ta đã chịu ăn bữa cơm nghèo nàn của ông".

Ôn Kiều phơi quần áo xong liền cầm cái chậu không đi vào, vừa lúc nghe thấy hai người nói chuyện.

"Bà lúc nào cũng vậy, nói ít đi thì chết à".  Tô Triết quát nhẹ một câu, Ôn Kiều cũng không có gì sợ hãi bĩu môi đi vào.

Tô Thư Niệm đã quá quen với mấy lời nói chua ngoa của bà ta, cô cũng không chấp nhặt gì chỉ coi như mình không nghe thấy quay sang Tô Triết

"Không cần đâu. Con có việc, không ở lại lâu nữa, mấy hôm nữa sẽ về thăm bố".

Nói rồi cô đứng lên cầm túi xách đi khỏi nhà.

————

Ở nhà nghỉ ngơi một tuần Tô Thư Niệm mới đến bệnh viện làm việc, lúc trước là cô làm bên khoa cấp cứu nhưng bây giờ muốn chuyển vào khoa tim mạch.

Trưởng khoa là một người đàn ông đã ngoài bốn mươi, dáng người hơi mập đeo kính giới thiệu cô với mọi người.

Chào hỏi qua loa buổi giao ban sáng kết thúc trong phòng chỉ còn Tô Thư Niệm với trưởng khoa

"Bác sĩ Tô, anh Tiêu đã nhắc tới cô với tôi. Ở đây có gì không hiểu, cô cứ tìm tôi".

Trưởng khoa biết cô là người phụ nữ của Tiêu Cảnh Hoàn nên đặc biệt coi trọng, đối xử với cô cũng rất khách sáo.

"Mong anh chỉ dạy thêm".

Tô Thư Niệm lịch sự gật đầu nói, cô đã nói với anh bao nhiêu lần rồi vậy mà vẫn gióng trống khua chiêng lớn như vậy.

"Không dám, không dám". Trưởng khoa vội cúi đầu nói.

Tô Thư Niệm về phòng làm việc bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Cô ngồi vào ghế lật bệnh án ra nghiêm túc xem.

Đến giờ các y tá tiêm thuốc cho bệnh nhân cô liền đi một lượt các phòng bệnh, muốn quan sát tình trạng họ ra sao.

"Mẹ ơi, con mệt". Một bé trai khoảng ba tuổi nằm trên giường mếu máo nói.

"Ngoan, truyền thuốc vào sẽ hết mệt". Mẹ bé xoa đầu con dỗ dành, trên gương mặt đầy vẻ mệt mỏi.

Tô Thư Niệm đi đến giường bệnh nhìn đứa bé cúi đầu dịu dàng hỏi

"Cháu bé, đã ăn cơm chưa?"

"Cháu không ăn. Ăn vào đều nôn ra, thật xấu". Cậu bé lắc đầu nói.

Tô Thư Niệm nhìn hành động trẻ con này của cậu liền bật cười, cô đưa tay xoa cái đầu trọc lóc của nó

"Nếu không ăn thì làm sao mà có sức để đánh đuổi người xấu được, không phải cháu thích làm superman sao?"

"A, sao cô biết?"

Tô Thư Niệm chỉ vào superman trên tay cậu bé "Thể hiện rõ như vậy làm sao cô không biết được"

Cô nhìn bảng tên ở đầu giường rồi nói "Đậu Đậu, phải ăn cơm mới có sức  khỏe để đánh người xấu được, mới bảo vệ được mẹ, biết không?"

Đậu Đậu nghe cô nói mắt sáng lên nhưng rất nhanh ánh sáng trong mắt cậu bé liền biến mất, cậu bé cúi đầu đùa nghịch đồ chơi trong tay nói

"Không được, cháu bị bệnh mà. Cháu sẽ chết".

Mẹ cậu bé ngồi trên giường bật khóc, ôm lấy Đậu Đậu khóc nức nở.

Tô Thư Niệm như nghẹn lại, cô biết làm nghề này đối mặt với sống chết là phải vô cảm. Nhưng chính tai nghe một đứa trẻ nói câu này liền cảm thấy đau lòng.

Cô lắc đầu, đưa tay xoa đầu Đậu Đậu

"Cô là bác sĩ, cô sẽ chữa bệnh cho cháu. Cho nên Đậu Đậu phải nghe lời, biết không?"

Đậu Đậu dù còn bé nhưng lại rất hiểu chuyện, thấy mẹ khóc liền tỏ ra kiên cường gật đầu "Vâng ạ, cháu sẽ nghe lời".

"Ngoan lắm". Tô Thư Niệm xoa đầu cậu khen ngợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play