Từ sau ngày giận dỗi hôm đó hai người lại nhanh chóng quên đi mọi chuyện, Tiêu Cảnh Hoàn luôn yêu chiều Tô Thư Niệm hết mực.
"Anh xem, đã lên cả báo rồi. Rất nhanh thôi chủ tịch và phu nhân sẽ gọi điện".
Tiểu Ngũ đặt tờ báo xuống bàn nói, Tiêu Cảnh Hoàn cúi đầu nhìn tiêu đề trang nhất của báo mới hôm nay trên đó ghi rõ "Tiêu Cảnh Hoàn của Tiêu Thị công khai bạn gái không phải là thiên kim Lâm Thị?" trên mấy trang báo mạng cũng rầm rộ đưa tin đập vào mắt anh là tiêu để của một tờ báo mạng vô danh
"Tìm tác giả của bài báo này cho tôi, tôi muốn anh ta vĩnh viễn biến mất trong ngành truyền thông này".
Tiêu Cảnh Hoàn lạnh lùng nhìn vào bài báo đó, anh ta vậy mà dám đặt tiêu đề ngu xuẩn như vậy? Tiêu đề của bài báo là "Xuất hiện người phụ nữ đào góc tường của Lâm Tỉnh Tuệ?"
Dám viết như vậy về người phụ nữ của anh, anh ta chán sống rồi sao?
Đào góc tường?
Nực cười, muốn đào thì cũng phải hỏi anh xem có đồng ý làm góc tường của Lâm Tỉnh Tuệ hay không chứ?
Điện thoại trên bàn vang lên, nếu anh đoán không sai thì cuộc gọi này sẽ là của hai vị đang an nhàn hưởng thụ bên Mĩ kia.
Vừa nhấc máy, chưa kịp nói gì thì bà Tiêu ở đầu dây bên kia đã mắng anh xối xả
"Con có biết con đang làm gì không? Bạn gái? Ngu xuẩn, con đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn như vậy, nếu truyền đến tai gia đình họ Lâm thì bố mẹ biết ăn nói với người ta thế nào?"
"Mẹ, con sẽ tự giải quyết ổn thoả".
Tiêu Cảnh Hoàn đợi cho mẹ nói hết lúc này anh mới lạnh nhạt nói một câu.
"Giải quyết ổn thỏa? Anh định giải quyết thế nào? Huỷ hôn sao?" Bà Tiêu vẫn không nguôi giận.
"Ô, đó là một ý kiến không tồi đâu mẹ".
Tiêu Cảnh Hoàn làm ra vẻ bà đã chỉ điểm cho anh vẫn đề gì búng tay cái tách, giọng nói ra vẻ hứng khởi.
Bà Tiêu ở đầu dây bên kia bị anh chọc tức không nói được câu nào hoàn chỉnh chỉ có thể lắp bắp mấy chữ
"Anh...anh...anh..."
"Được rồi, hai người không phải lo đâu. Mẹ nhớ giữa gìn sức khoẻ, gửi lời chào của con đến bố nữa, goodbye".
Tắt máy, anh ngồi tưởng tượng ra vẻ mặt mẹ mình lúc này mà không khỏi bật cười.
Đúng là người có tuổi rồi, thật là dễ bị chọc tức!
Anh cầm điện thoại lên nhìn, hình nền là bức ảnh cô đang cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Đây là anh chụp trộm khi cô không để ý, người phụ nữ của anh quả thật là xinh đẹp, chụp trộm mà không khác gì tiên nữ.
————
Tô Thư Niệm có hẹn cùng Ngải Lợi, cô ấy đọc được báo mà gọi điện muốn gặp cô.
"Cậu hay thật đấy, tin hot như vậy được tung ra nhưng tác giả của bản tin đó lại không phải mình".
Ngải Lợi một tay chống cằm một tay khuấy nhẹ cốc cafe, cô không tin được đây là sự thật.
"Mình cũng đâu muốn bị lên báo đâu, bây giờ đang có rất nhiều người mắng chửi mình là tiểu tam kia kìa".
Tô Thư Niệm thở dài, sáng nay rảnh rỗi cô ngồi trong phòng làm việc đọc hết các bình luận về mình, có hơn nửa là mắng chửi cô thậm tệ.
Đến khi ra về còn có những thầy cô nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ.
"Tiểu tam con mẹ bọn họ, bọn họ biết gì mà nói. Đúng là đồ miệng thối mà".
Ngải Lợi nghe cô bị người khác nói vậy liền không nhịn được chửi thề, cô là người rất dễ nổi nóng.
"Kìa, cậu chú ý chút đi".
Tô Thư Niệm nhìn vẻ mặt tức giận đến nhăn nhó của cô liền bật cười.
Sao lại vẫn dễ kích động như thời đi học vậy chứ?
Mà cứ mỗi lần nổi nóng là không nhịn được phải chửi thề.
Ngải Lợi nghe cô nhắc nhở mới ho nhẹ một tiếng, cô nhấp một chút cafe lấy lại dáng vẻ thục nữ của mình.
"Mắng chửi thì cứ mắng chửi thôi, mình chẳng để ý".
Dù gì cũng không thể bắt người ta im miệng, cô việc gì phải bận tâm đến mấy người rảnh rỗi lấy việc mắng chửi người khác làm niềm vui như họ.
Thanh giả tự thanh.
"Đúng vậy, cứ mặc bọn họ. Rồi mấy hôm nữa mọi việc sẽ chìm xuống thôi".
Cô làm trong ngành này nên cô biết, chỉ cần có một tin hot hơn nổi lên là mọi người sẽ quên ngay việc này.
Thời đại bây giờ, con người luôn nhận mình là thông minh nhưng họ lại luôn bị tin tức thật thật giả giả này làm cho xoay mòng mòng.
Tô Thư Niệm thở dài một hơi, thời tiết cuối tháng 11 càng thêm lạnh. Cô thật sự sắp lạnh đến đóng băng rồi.
"Tiểu Niệm, thời gian vẫn còn sớm cậu có muốn đi spa với mình không?"
Ngải Lợi nhìn đồng hồ rồi hỏi cô.
Tô Thư Niệm chợt nhớ đã rất lâu rồi mình không đi spa, da dẻ cô dù mịn màng trắng trẻo nhưng cô cũng không thể ỷ vào việc đó mà lười chăm sóc bản thân được.
Cô gật đầu "Đi, đi làm đẹp để cho bọn anh hùng bàn phím kia biết rằng mình không chỉ là tiểu tam, mà còn là một tiểu tam vô cùng xinh đẹp nữa".
Ngải Lợi nghe câu nói đùa của cô liền phá lên cười, cô đứng dậy mặc áo khoác vào cười nói
"Vậy tiểu tam xinh đẹp, đi thôi".