Ôn Kiều khựng lại, bà không nghĩ tới người đàn ông đối diện mình lại nói câu này. Muốn nói lại vài câu nhưng nhìn vào ánh mắt băng lãnh kia bà phải cố nuốt xuống những lời đã đến bên môi.

"Cậu...tôi chỉ muốn nói..."

"Xin lỗi, tôi không có hứng thú muốn nghe bà nói. Mọi chuyện cứ quyết như vậy đi, toàn bộ viện phí tôi sẽ chi trả"

Anh đứng dậy, đút tay vào túi quần. Tô Thư Niệm ngồi cạnh cũng đứng lên theo anh, cả đêm qua cô đã ở đây rồi bây giờ muốn trở về ngủ một giấc.

"Xin hỏi, ai là Tô Thư Niệm?"

Từ cửa phòng bệnh có người đi vào hỏi.

"Là tôi". Tô Thư Niệm lên tiếng đáp lại.

"Có người gửi cho cô bó hoa, mời cô ký nhận".

Nhân viên đưa cho cô bó hoa lịch sự nói.

Tô Thư Niệm không nghĩ được ai là người gửi hoa, cô kí tên rồi nhận lấy bó hoa. Cầm bưu thiếp lên đọc sắc mặt liền trở nên khó coi, cô đưa cho Tiêu Cảnh Hoàn xem.

Tiêu Cảnh Hoàn cầm bưu thiếp lên xem

"Chúc bác trai mau khoẻ, kí tên vợ chưa cưới của bạn trai con gái bác - Lâm Tỉnh Tuệ"

Anh cầm lấy bó hoa trên tay cô ném vào thùng rác, chào Tô Triết rồi cùng cô rời khỏi phòng bệnh.

Ngồi trong xe, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ. Tô Thư Niệm lên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh này

"Lái xe đi, em muốn về ngủ một giấc"

"Được". Cô không muốn nói thì anh cũng sẽ không nói, lái xe đưa cô về biệt thự.

Tô Thư Niệm vừa vào phòng đã đi vào nhà tắm, nửa tiếng sau đi ra với bộ đồ ngủ. Cô nằm xuống giường, vừa nhắm mắt lại hiện lên bó hoa với tấm thiệp kia tâm trạng liền rối bời.

Tô Thư Niệm không biết phải làm gì, người phụ nữ như Lâm Tỉnh Tuệ tâm tư khó đoán nếu cô ta chỉ là một bình hoa di động hay náo loạn thì còn dễ nói chuyện, nhưng cô ấy không phải. Cô ta không tìm cô làm ầm ĩ, cũng không hề gây khó dễ cho cô mà cô ta lại dùng một cách khác từng chút từng chút nhắc nhở cô về sự tồn tại của mình.

Việc làm này khiến cô trở thành một con rối, để mặc cho cô ta xoay vòng điều khiển vậy. Thở dài một hơi, Tô Thư Niệm chùm chăn cố đi vào giấc ngủ.

————

"Cô rốt cuộc đang diễn trò gì vậy? Mèo vờn chuột sao?"

Tiêu Cảnh Hoàn rốt cuộc cũng không nhịn nổi tìm Lâm Tỉnh Tuệ nói chuyện.

"Phải thì sao, không phải thì sao?" Tỉnh Tuệ nhàn nhã dựa lưng vào ghế khoanh tay nhìn bộ dạng tức giận của anh lên tiếng.

"Nhìn dáng vẻ đứng ngồi không yên của anh kìa, thật khiến em được mở rộng tầm mắt đấy. Em muốn vờn cô ta lâu một chút, để cô ta cảm thấy mỗi ngày đều sống trong nơm nớp lo sợ để rồi cuối cùng sẽ tung ra một quả bom. Bùm, tình yêu nhỏ bé của cô ta đối với anh sẽ nổ tung"

Lâm Tỉnh Tuệ vừa nói vừa cười, nhưng nụ cười của cô lạnh lẽ khiến người khác không rét mà run.

"Bom? Cô thì có được quả bom gì chứ?"

Tiêu Cảnh Hoàn cười khẩy, anh hoàn toàn không hề lo lắng về những gì cô ta vừa nói.

Tỉnh Tuệ lắc đầu, cầm cốc cafe lên nhấp một ngụm bật cười

"Tôi đã nói rồi, anh đừng có mà khinh thường tôi. Bật mí cho anh một chút về quả bom này nhé, chỉ có hai chữ thôi"

"Hai chữ?" Tiêu Cảnh Hoàn hỏi lại.

"Lâm Thù!!!" Lâm Tỉnh Tuệ lạnh nhạt nói.

Tiêu Cảnh Hoàn lạnh người, anh cố gắng xâu chuỗi lại suy nghĩ của mình. Anh biết Tô Thư Niệm có một người chồng sắp cưới, nhưng anh ta lại chết ngay trước ngày cưới chỉ có mấy ngày.

Anh chợt nhớ lại tai nạn hai năm trước, anh chỉ có thể nhớ được người mình đâm vào họ Lâm, nhưng anh ta đã không may chết ngay sau khi được đưa đến bệnh viện.

Tiêu Cảnh Hoàn đưa mắt nhìn Lâm Tỉnh Tuệ, cô ta nở nụ cười tươi với anh nhưng ánh mắt thì đầy sự thách thức.

Tỉnh Tuệ đứng lên nhìn anh lên tiếng

"Tiêu Cảnh Hoàn, anh đoán xem khi tôi tung quả bom này ra, sự tàn phá của nó có lớn không?"

Anh chỉ có thể nén giận nhìn theo bóng người Lâm Tỉnh Tuệ, anh vội điện thoại cho Tiểu Ngũ

"Điều tra cho tôi về Lâm Thù, tôi muốn có kết quả sau hai tiếng".

Anh cầm cốc cafe lên uống một ngụm, vị đắng làm anh nhăn mặt. Có một nỗi sợ đang lan tỏa khắp con người anh...

Buổi tối, khi đã tắm rửa xong Tiêu Cảnh Hoàn ngồi trên giường làm việc, nhìn Tô Thư Niệm đang nằm bên cạnh xem phim liền hỏi

"Cái đó...à, em nghỉ việc ở bệnh viện bao lâu rồi?"

"Gần ba năm rồi, có chuyện gì sao?" Cô nhìn anh hỏi.

"Tại sao lại rời đi, ở đó không tốt sao?"

"Vì Lâm Thù, em làm bác sĩ nhưng lại không thể cứu được chính người thân của mình. Như vậy không phải rất vô dụng sao?"

Tô Thư Niệm thở dài nói, bây giờ nhớ lại cô vẫn không thể ngủ yên giấc được.

Nghe đến hai chữ Lâm Thù, Tiêu Cảnh Hoàn như bị ai đó đánh thật mạnh vào gáy vậy. Anh đã biết Lâm Thù là ai, vậy mà vẫn hi vọng không phải.

"Vậy...tại sao anh ta lại chết?"

"Bị một tên say rượu đi ngược đường đâm vào, nội tạng vỡ nát, xương sườn gãy 5 cái, xuất huyết không cầm được. Nói tóm lại rất đáng sợ, em thật sự hận muốn chết người lái xe kia, xảy ra chuyện cũng không biết đến nhà mà xin lỗi chỉ biết ném ra một đống tiền rồi mất dạng. Nếu biết là ai, em sẽ không tha cho hắn"

Tô Thư Niệm nói, trên mặt vẫn còn nỗi căm hận muốn gϊếŧ người.

Anh nhìn gương mặt xinh đẹp của cô nhưng trong lòng như có hàng ngàn con kiến đang bò vậy, anh thật sự không tưởng tượng nổi Tiểu Niệm sẽ thế nào khi biết được sự thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play