Vốn dĩ hắn không trông chờ gì về việc cô biết nấu ăn, nhưng lúc này nhìn cô thành thạo xào nấu như thế thì hình tượng của cô trong lòng hắn đột nhiên tăng lên thêm một bậc.

Hắn im lặng nhìn cô bỏ thịt vào đảo đều, sau đó cho rau củ vào xào chung với nhau.

Tần Tâm Ly đảo thịt cho chín đều, mùi hương từ trong bếp ngay tức khắc tỏa ra, làm cho một người nhịn đói như Diêu Trì cũng bất giác cảm thấy vô cùng đói.

Hắn nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy làm như thế quá mất hình tượng, Diêu Trì dừng lại động tác nhíu mày khó chịu.

Cô lại xào trứng chiên, lại lần nữa thách thức vị giác của hắn.

Diêu Trì vẫn ngồi lì ở đó quan sát cô, hành động của cô rất tỉ mỉ. Khi cô nêm nếm, ban đầu có hơi chau mày, cô lại bỏ thêm một ít đường, lần này chân mày cô giãn ra, vui vẻ cười.

Nụ cười này làm cho tim hắn không ý thức được mà đập loạn một cái. Cô cười rất đẹp, nhất là nụ cười trong sáng hồn nhiên, hắn hơi hoảng hồn, nhưng hắn lại không ý thức được lý trí của mình đã bị lấp mất.

Chỉ Vì cô mà bị trộm đi tâm tư.

Đợi cho đến khi cô bước ra xem cơm đã chín chưa thì mới thấy hắn ở bên ngoài, hắn đang quan sát nhìn cô, Tần Tâm Ly bị giật mình.

Hắn ở đây làm gì?.... Không lẽ cô sử dụng phòng bếp, hắn lại khó chịu sao?.

Nhưng không đúng... cô lặng lẽ quan sát Diêu Trì, trên mặt của hắn không có dáng vẻ gì tức giận cả, chắc chỉ do thấy cô xuống bếp... À.... mà hay là...

Tần Tâm Ly suy nghĩ, có phải hắn đang chờ cô nấu buổi sáng không?.

Thôi thôi.... đừng tự mình tân bốc mình, cô dẹp những ảo tưởng mà mình nghĩ ra ngay lập tức.

Hắn là một tổng tài cao cao tại thượng, làm sao có thể hạ mình ăn những món ăn bình thường do cô nấu ra được, có khi mời hắn còn tỏ ý khinh bỉ cô không tự lượng sức mình nữa ấy chứ.

Cô suy nghĩ như thế, vì vậy ngó lơ đi đến xem cơn đã chín hay chưa, cả hai nước sông không phạm nước giếng lướt qua nhau.

Cơm đã chín. Vừa vặn món ăn cũng đã nấu xong.

Sau khi bày ra đĩa, Tần Tâm Ly liền nhận ra một vấn đề hết sức nan giải gây khó khăn lớn, bởi vì vui vẻ cho nên cô nấu hơi nhiều, cô ăn không hết làm sao bây giờ?.

Duy Trì ngồi ở bên ngoài, bởi vì động tác rối loạn của cô mà lại nhíu mày, hắn cũng không nói, chỉ là nhìn cô ở trong bếp đang cố gắng thật nhiều.

" Quá nhiều rồi". cô lén lút nhìn ra ngoài, vừa vặn chạm phải ánh mắt của hắn thì vội vã rụt người lại.

Hắn nhìn cô chăm chú như thế để làm gì chứ? Cô đang tính hỏi hắn có ý muốn ăn cơm với cô hay không, nhưng lại sợ hắn từ chối, mà không hỏi thì những món ăn này sẽ làm sao đây, cô sẽ không ăn hết.

Không thể để thức ăn thừa, thức ăn ngon đổ đi thì quả thật đáng tiếc....Thôi thì chọn hỏi thăm một câu cũng sẽ không gây bất lợi gì. Nếu hắn không ăn thì thôi.

Tần Tâm Ly mang tâm trạng may mắn, bước ra nhìn hắn.

Diêu Trì nhìn dáng vẻ rụt rè, sợ hãi của cô khác xa dáng vẻ hôm qua giương mắt chống đối giống như một con mèo, trong lòng có một cảm xúc khó tả.

Tần Tâm Ly ở bên này, cô lại càng khó xử không thôi.

"...Anh.. có muốn ăn cùng với tôi không?".

" Được".

Cô còn đang muốn nói cô lỡ tay làm quá nhiều, nếu anh không ăn thì thôi vậy, nhưng hắn đã đáp ứng, cái này nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.

" được rồi". cô cười giã lã đáp lời, quay lại vào bếp dọn thức ăn, sống lưng đã căng cứng.

Diêu Trì đang rất đói, nhìn trên bàn, thức ăn ngon miệng như thế cũng rất là muốn thử.

Mấy món ăn đẹp mắt trên bàn, chỉ vài ba món đơn giản nhưng rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ thị giác của hắn, bụng hắn đói cồn cào, Cô đi đến đưa cho hắn một chén cơm. Hai người cứ thế ngồi xuống bàn, cô lại vẫn có thói quen rồi cách xa hắn.

Hắn nhìn như thế thì không vừa ý, khó chịu:" ngồi lại gần đây đi, ngồi xa như thế thì làm sao mà ăn được ".

" được rồi". Cô chần chừ, sau đó nghĩ hắn nói cũng đúng, nén lại tâm tư đề phòng và sợ hãi, cô đi đến cái ghế bên cạnh đó ngồi xuống.

Dù sao cũng ở chung với nhau lâu dài, nếu cô cứ sợ hãi như thế thì cô cảm thấy không ổn.

Diêu Trì tay cầm đũa, nhanh chóng gấp thử một món ăn bỏ vào miệng mình. Ngay sau đó hắn ngẩng đầu, không thể tin nổi, cảm giác được vị vô cùng ngon.

Hắn là một người rất khó ăn, nhưng mà khẩu vị cô nấu lại vô cùng phù hợp với hắn, thức ăn nấu vừa chín, nêm nếm vừa phải, đặc biệt kíƈɦ ŧɦíƈɦ đầu lưỡi.

Ánh mắt của Diêu Trì nhìn cô thay đổi, Bình thường người ta hay nói, muốn lấy được lòng đàn ông thì phải bắt được cái dạ dày của anh ta.

Tần Tâm Ly chỉ vì một bữa ăn mà vô tình nắm được dạ dày của Diêu Trì, bởi vì cô làm thức ăn theo khẩu vị nhạt, dì giúp việc cũng thường hay nấu như thế, lại vô cùng trùng khớp với hắn.

Diêu Trì chỉ vị nhạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play