Sấm sét đột nhiên nổ vang trên bầu trời Vận Thành, từng giọt mưa to như hạt đậu rơi từ mây đen giáng xuống mặt đất, trong nháy mắt mưa to ập đến.
Đường Thanh nhận thấy điều gì đó, đẩy cửa ra ngẩng đầu quan sát. Có điều mưa càng lúc càng lớn, bầu trời vừa âm u lại vừa nổi sương mù, tầm nhìn chỉ còn chưa đầy trăm mét.
Cậu do dự một lát, dựa vào trực giác và suy nghĩ nào đó, cậu quyết định lấy lục lạc nhỏ ra, ngồi dưới mái hiên cầu phúc.
Leng keng —
Âm thanh kỳ ảo ngân dài khiến hai con hung thú trên đám mây cứng đờ vài giây, làm cho Quyền Lê và gia chủ Quản gia đang ngẩng đầu nhìn trời đột nhiên cùng quay đầu lại.
Gia chủ Quản gia: “Mèo chiêu tài?”
Quyền Lê không trả lời, lòng thầm nghĩ có lẽ chủ tịch Túc lộ tẩy* rồi.
*trong raw ghi là “quay ngựa”, ý là lộ tẩy, rớt lớp nguỵ trang.
Lần này thật sự quá sơ xuất. Đường Thanh cảm nhận được sức mạnh áp bách của sếp Thao, phản ứng đầu tiên chính là khí thế ngang ngửa với Túc Thiên Dục. Cậu trốn trong góc tối tự cứu, nhìn sếp Thao vừa biết bay vừa biết pháp thuật, sao không nghĩ nhiều được.
Đợi đến khi chủ tịch Túc trở về, chính là đáp án cuối cùng, nói cho Đường Thanh: Không sai, chính là như những gì cậu nghĩ!
Thế nên, cho dù hiện tại chưa đoán được thân phận của Túc Thiên Dục, Đường Thanh cũng có thể xác định ân nhân mình không phải là người… Có phần giống như đang chửi người vậy… Nói đúng hơn, ân nhân cậu cũng là yêu quái, cấp bậc thậm chí còn cao hơn cậu, chỉ là xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà không thể để lộ thân phận.
Xem tình huống hiện giờ, chắc là có kẻ thù.
Đường Thanh hơi ngẩn người, cầm lục lạc nhỏ suy nghĩ, Túc Thiên Dục lợi hại như vậy chắc chắn cũng biết cậu cũng là yêu quái, có thể nguyên thân của cậu đã bị lột ra vài lần rồi. Hơn nữa, Túc Thiên Dục không có luân hồi chắc chắn cũng nhớ rõ việc dẫn tới vụ báo ân này, theo lý thuyết hắn phải biết lai lịch cậu chứ.
Vậy hắn cảm thấy hứng thú ở điểm nào thế?
Hay chỉ đơn thuần muốn đùa giỡn cậu?
Tại sao lại muốn trêu chọc cậu? Chẳng lẽ hắn cũng biết vụ Hồng Loan tinh động*?
*Hồng Loan tinh động: mệnh có sao Hồng Loan hay sao Hồng Loan chuyển động, chỉ may mắn trong tình yêu hoặc một cuộc tình tốt đẹp nào đó sẽ tiến tới hôn nhân (ngắn gọn là: tình yêu đích thực đến rồi).
Đường Thanh nhíu mày suy nghĩ thật lâu, lâu đến mức Vận Thành hết mưa, chủ tịch Túc thưởng thức hai viên ngọc một đỏ một xanh, đi đến trước mặt cậu.
“Tôi thu kết giới lại cho cậu rồi, vẫn có thể dùng được.” Túc Thiên Dục cười, khom lưng đặt hai viên ngọc vào lòng bàn tay cậu, cả quá trình cực kỳ bình tĩnh tự nhiên, không có một chút hoảng sợ khi bị lộ tẩy.
Rất là hợp tình hợp lý.
Hắn phản ứng như vậy khiến Đường Thanh không biết nói gì, chỉ đành nắm viên ngọc “ồ” một tiếng.
Túc Thiên Dục lại nói: “Tôi đi ngủ một lát đã, lát giải thích cho cậu sau.”
Cậu vốn tưởng rằng Túc Thiên Dục ‘ngủ một hồi’ nhiều nhất là tới sáng mai sẽ dậy, còn nghĩ không thành vấn đề, cậu cũng nhân tiện sắp xếp lại suy nghĩ. Kết quả vị chủ tịch Túc này ngủ nguyên một tuần không xuất hiện, làm Đường Thanh chờ đến mức nghi ngờ hắn lừa mình.
Quyền Lê còn khôn khéo hơn, nhân lúc chủ tịch Túc ngủ mấy ngày, liền lấy lí do bận việc vỗ mông biến mất không chút tin tức, mười ngày sau mới chịu về.
Đường Thanh khó khăn lắm mới nhìn thấy y, bắt lấy cánh tay y kéo vào phòng: “Chúng ta nói chuyện!”
Quyền Lê sợ giãy giụa quá sẽ làm cậu bị thương, chỉ đành cố gắng ổn định cơ thể: “Đừng, đừng, đừng, nói tại đây là được.”
Đường Thanh: “Cũng được, anh là yêu quái gì?”
Quyền Lê chớp chớp đôi mắt hồ ly: “Cậu Đường, cậu nghĩ sao?”
Đường Thanh: “… Là cáo già thật à.”
Quyền Lê cười tủm tỉm, nhìn vẻ mặt y thì rõ ràng rất thích danh hiệu này.
Dù sao cũng là khen y mà.
Đường Thanh lại hỏi: “Chủ tịch Túc đâu? Anh ta là yêu quái gì?”
Quyền Lê nói: “Chủ tịch Túc chưa nói, tôi chắc chắn càng không thể nói. Cậu chờ một chút, cậu ấy sắp tỉnh rồi.”
Nói xong rút tay ra.
Đường Thanh không chịu buông: “Anh không thể gợi ý một chút sao?”
Quyền Lê nghĩ một chút: “Rất lợi hại, cậu có thể mở rộng suy nghĩ ra để đoán.”
Quyền Lê liếc nhìn chủ tịch Túc đang đứng phía sau cửa Nguyệt, khóe miệng giật giật: “Không phải.”
Đường Thanh suy tư: “Chẳng lẽ là hung thú? Thao Thiết?”
Quyền Lê ho khan hai tiếng, đối với nụ cười âm u của chủ tịch Túc, y thật sự không dám đáp lại.
Đường Thanh nhận ra được gì đó, quay đầu lại thấy ngay chủ tịch Túc bước ra từ cửa Nguyệt, mặc bộ quần áo ở nhà màu nhạt, tóc hơi ướt cứ như vừa mới tắm xong.
Hắn nhìn lướt qua tư thế hai người, cười dịu dàng: “Đang làm gì vậy?
Quyền Lê và Đường Thanh đồng thời lui về phía sau một bước, lập tức tách nhau ra.
Đường Thanh không biết hắn có nghe thấy hay không, ngượng ngùng ho khan hai tiếng: “Không có gì.”
Nhưng Túc Thiên Dục không định truy hỏi, xoay người đi ra phòng khách: “Lại đây.”
Đường Thanh tự giác theo sau, sau khi ngồi vào chỗ nhìn chủ tịch Túc uống trà, cảm thấy hắn muốn nói chuyện chính, cậu cũng lặng lẽ thẳng sống lưng.
Túc Thiên Dục buông chén trà: “Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi, cái có thể nói tôi đều nói cho cậu.”
Đường Thanh không nghĩ ngợi nói: “Nguyên hình của chủ tịch Túc là gì vậy?”
Túc Thiên Dục: “Câu hỏi tiếp theo.”
Đường Thanh: “Nguyên hình của kẻ địch tìm tới cửa hôm đó là gì?”
Túc Thiên Dục: “Câu tiếp theo.”
Đường Thanh: “Hai người có ân oán gì?”
Túc Thiên Dục: “Câu tiếp theo.”
Đường Thanh: “…”
Cậu giữ vững nụ cười, nhìn Túc Thiên Dục với vẻ mặt “con moẹ mầy xàm chó ít thôi”*.
*nguyên văn là mmp = mụ mại phê, dịch thô ra tiếng Việt là “đ.ĩ mẹ mày”, hơi thô quá nên tụi mình xin phép dịch thành thế kia.
Túc Thiên Dục giải thích thêm: “Mấy vấn đề này chờ sau cậu đoán được nguyên hình của tôi là gì thì tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Đường Thanh: “Sao lại muốn tôi đoán?”
Túc Thiên Dục cười: “Bởi vì khó chịu.”
Đường Thanh: “…”
Bỏ đi, trời cao đất rộng, mình anh là nhất.
Đường Thanh không giận, mà tiếp tục dò hỏi: “Anh biết thân phận của tôi?”
Túc Thiên Dục chống cằm, nhìn cậu một lượt từ đầu tới đuôi, cười nói: “Chỉ biết là mèo con, có thể là mèo chiêu tài, còn lại thì không rõ.”
Đường Thanh nhíu mày: “Vậy anh còn nhớ rõ ân cũ đó không?”
Túc Thiên Dục lắc đầu: “Tính tôi không thích làm việc thiện, trong ký ức chưa từng xuất hiện chuyện giúp đỡ người khác.”
Khóe miệng Đường Thanh giật giật, ngay lập tức phản ứng lại, sắc mặt nghiêm túc: “Anh nói là anh chưa bao giờ tạo ân?”
Túc Thiên Dục nói: “Ít nhất thì trong trí nhớ của tôi là thế, vậy nên tôi rất tò mò không biết cậu muốn trả ân gì?”
Sắc mặt Đường Thanh thay đổi, đứng dậy nói: “Chờ một lát.”
Cậu đi thẳng đến Tây sương phòng, đóng cửa lại, liều mạng gọi cho bố già.
Bố già đang ngủ say bị gọi dậy, liền cáu giận: “Thằng oắt thối, con một vừa hai phải thôi nhé! Ta đã tha cho con rồi, còn muốn lên mặt phải không!”
Đường Thanh nói: “Dừng, dừng, dừng, con muốn hỏi một chút, ân nhân của con có phải tên là Túc Thiên Dục không? Có phải cái người tên Túc Thiên Dục giàu nhất trên bảng xếp hạng không?”
Giọng bố già vẫn như cũ: “Đúng vậy, chứ không thì sao?”
Đường Thanh: “Chính anh ta nói là chưa bao giờ tạo ân!”
Bố già không chút để ý nói: “Lấy tuổi con đủ để cậu ta luân hồi hai lần rồi, không nhớ cũng bình thường thôi.”
Đường Thanh: “Nhưng yêu quái thì không có luân hồi!”
Bố già “ồ” một tiếng, đột nhiên phản ứng lại: “Chính miệng cậu ta nói?”
Đường Thanh nói: “Đúng vậy, chính miệng anh ta nói bản thân là yêu quái, không nhớ gì về việc tạo ân!”
Bố già: “Phụt… khụ khụ khụ, có thể là do tuổi cậu ta quá lớn nên quên mất rồi, dù sao thì ân nhân của con chắc chắn là cậu ta, không sai đâu.”
Đường Thanh hoài nghi: “Bố đang cười à?”
Bố già: “Úi chà, buồn ngủ quá, mí mắt không mở được nữa rồi, ngủ thôi ngủ thôi.”
Đường Thanh: “…”
—
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT