“Đây là quần áo dùng để làm gì?”La Phi xốc chiếc áo dài lên, xem rõ ngọn ngành.
Không Tĩnh liếc mắt một cái, trả lời: “Đây là quần áo sư đệ Không Vong mặc trong lúc cúng bái.”
“Quần áo cúng bái?” La Phi có chút không rõ ràng.
“Không Vong có chút nghiên cứu với các lại bói quẻ, những người dân chết xung quanh núi, có lúc sẽ nhờ ông đến làm chút lễ cúng bái siêu độ vong linh, đây là là quần áo đặc biệt mặc trong những trường hợp đó.”
La Phi gật đầu, hình như đã nghĩ tới điều gì, sau đó anh cầm quần áo để vào trong mũi ngửi một cái.
Sắc mặt Không Tĩnh thay đổi: “Quần áo này cũng có mùi hương kia?”

La Phi nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, thoạt nhìn thì cái kết quả này cũng trong dự liệu của anh từ lúc đầu. Anh dùng quần áo này gói đống thảo kia lại, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Tôi sẽ mang tất cả những thứ này đi.” Anh nói.
Không Tĩnh nhìn thứ xách trong tay kia, lộ ra vẻ mặt sợ hãi và chán ghét, ước gì những thứ quái quỷ này biến mất càng xa càng tốt.
“Khi nào thì đội chi viện có thể lên núi?” Khi La Phi muốn đi thật nhanh ra cửa, Không Tĩnh hỏi một câu.
“Hai ba ngày sau thôi. Nếu như trong lúc này lại có tuyết rơi giống như trước, thì không thể nói được gì.” La Phi ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa, ánh sáng của mặt trời buổi chiều tà tựa hồ đang nói cho anh biết khả năng này không phải rất lớn.
“Hai ba ngày…” Không Tĩnh tự mình lẩm bẩm, ai biết trong khoảng thời gian này còn có thể xảy ra chuyện gì?
La Phi hiểu tâm tình Không Tĩnh, nhưng bây giờ, trừ đợi chờ, bọn họ còn có thể làm được gì đây?
Chay tịnh buổi tối thì đám người Thuận Huệ và Thuận Hòa mất tích đưa tới sự chú ý của các hòa thượng, lời đồn đãi về việc Thuận Hòa đã bị ma ám nhập vào bắt đầu âm thầm truyền ra ngoài. Mà tình hình Thuận Hòa quả thật cũng không lạc quan, cậu ta đã nằm trên giường không dậy nổi. Mặc dù còn chưa có xuất hiện triệu chứng kinh khủng như chảy máu mắt và miệng, nhưng rõ ràng trong tim La Phi biết, nếu như không tìm ra biện pháp, đây chẳng qua là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nên lựa chọn biện pháp gì đây? Chuyện cách đây hai mươi năm, ác ma đến từ ‘Thung lũng chết’ lại phủ xuống lần nữa, mà phương pháp thu phục ác ma bây giờ thật là một bí ẩn.
Ban đêm trên núi đặc biệt tới nhanh. Mặt trời lặn, sắc trời rất nhanh sẽ đen thùi. Theo La Phi phân phó, mọi người đều trở về phòng của chính mình, bên trong chùa là một bầu không khí mê mang, chùa Khô Mộc đã lọt vào một màn đêm đen tĩnh mịch.

Lúc này, Thuận Huệ và ba người buổi chiều len lén đi ra ngoài đang khó khăn tìm đường trở về chùa. Bọn họ vốn định thoát khỏi ngôi chùa bị sự khủng bố bao phủ, nhưng thật vật vả đi tới giữa sườn núi, lại phát hiện tuyết đọng kín đường núi, căn bản là không thể xuống núi. Ảo tưởng bị đánh nát rồi, bọn họ chỉ có thể chán nản lựa chọn đi trở về, tình huống trên núi mặc dù làm người ta sợ hãi, nhưng ít ra nơi này còn có ăn có ở, không đến nỗi phải chết trong đống tuyết lạnh.
Mới vừa đi ra cửa chùa thì mang sức khỏe và vui vẻ, giờ thì tất cả bị quét sạch, bọn họ kéo một thân thể mệt mỏi, từng bước từng bước cầm cự đến cửa chùa đã là nửa đêm. Đám người trong chùa đã tiến vào trong giấc ngủ mê man, cả chùa chiền đông nghẹt, hoàn toàn tĩnh mịch.
Đi rồi quay lại cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, hơn nữa ba người cũng đã sớm sức cùng lực kiệt, vì vậy quyết định không lên tiếng, lặng lẽ trở về phòng nghỉ ngơi.
Bước một bước vào sân sau, Thuận Huệ lập tức có một loại cảm giác kỳ quái, ông cảm giác có một đôi mắt cứ âm thầm nhìn chằm chằm mình, nhưng lại không biết cảm giác này xuất hiện ở đâu. Khi ông đi tới trước cửa phòng mình, loại cảm giác này càng trở nên mãnh liệt, ông không nhịn được xoay người lại, nhìn bốn phía.
Đột nhiên, một cảnh tượng xuất hiện trước mắt để cho ông ta há to miệng, sự sợ hãi chèn ép cơ ngực ông, cơ hồ khiến cho ông hít thở không thông!
Còn hai người đồng bọn ở trong sân cũng chú ý tới biểu hiện kỳ quái của Thuận Huệ, bọn họ nhìn theo ánh mắt Thuận Huệ, nhất thời cũng sửng sờ tại chỗ, nét mặt kinh ngạc.
Một bóng đen đang đứng ở trên nóc phòng Không Vong, nhất thời không nhúc nhích. Mặc dù bóng đêm mông lung, nhưng mượn ánh sáng của tuyết làm nổi bật, có thể nhìn ra rất rõ, đó không phải là một đầu lâu hình người.

Bởi vì phòng ngủ của Thuận Huệ và Không Vong đối lập nhau, lúc này bóng đen tạo thành một tư thế từ trên cao nhìn xuống. Thuận Huệ dưới áp lực của cảm giác này cảm thấy khủng bố, hai chân như nhũn ra, không tự chủ được ngã ra phía sau. Cảnh này khiến chân của ông vấp phải bậc thang ở trước cửa, thân thể cũng theo đó té ngã về phía sau.
Cửa phòng bị Thuận Huệ ném cho vỡ vụng, tiếng ‘rắc rắc’ vang lên kích thích Thuận Huệ, khiến cho đại não ông trống rỗng chuyển động lần nữa.
“Có ai không! Quỷ không đầu, quỷ không đầu!” Anh hắng giọng kêu la, giọng nói có chút thay đổi xé rách bầu trời đêm yên lặng.
Ngay sau đó các phòng ngủ đều có phản ứng, có người kéo đèn sáng, có người không kịp đợi chờ nhảy xuống giường ra cửa kiểm tra, người nhát gan đứng ở trong nhà run giọng hỏi thăm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play