“Sở trưởng La, con muốn làm cái gì vậy?” Không Tĩnh bị tiếng huyên náo trong sân đánh thức, vừa ra khỏi phòng thì thấy được cảnh này, đi tới kinh ngạc hỏi thăm.
“Con nên sớm nghĩ tới, chỉ hy vọng bây giờ còn không quá muộn.” La Phi vừa nói, vừa bò theo dọc nóc nhà.
Vẻ mặt Không Tĩnh mờ mịt, ông sửng sốt trong chốc lát, cũng bò lên cái thang theo La Phi. Bởi vì liên quan đến tuổi tác, động tác của ông so ra chậm hơn La Phi rất nhiều. Khi ông đi đến nóc nhà thì chỉ thấy La Phi đứng yên lặng ở một chỗ cách đó không xa, đôi mắt chớp động đầy vui vẻ.
“Chúng ta đi tới còn chưa muộn.” La Phi dùng tay chỉ vào nóc nhà cách đó không xa, “Thầy xem nơi đó.”
Nơi La Phi chỉ đến chính là nóc phòng ngủ của Thuận Đức, một loạt dấu chân nhàn nhạt bắt đầu xuất hiện từ nơi đó, một dọc khoảng 20 mét, và biến mất ở nóc nhà bên.
“Vậy đó là phòng của ai?” La Phi chỉ vào dấu chân cuối cùng hỏi Không Tĩnh.

“Đó là phòng của Thuận Bình.” Bởi vì chỉ thấy nóc nhà, không thấy được toàn cảnh ngôi nhà, Không Tĩnh chỉ có thể căn cứ vào phương hướng suy đoán đại khái.
“Vậy thì không sai.” La Phi hài lòng gật đầu, “Cũng chỉ có ông ấy mới đủ sức làm việc đó.”
“Sở trưởng La, ý của con là...” Không Tĩnh hình như ý thức được một chút ít gì đó, nhưng lại không rõ cụ thể.
“Trước tiên thầy đừng hỏi con.” La Phi phất tay cắt đứt lời đầu của ông, “Chuyện này không ai biết rõ hơn ông ấy cả, chúng ta cùng đi tìm ông ấy đi.”
Từ rạng sáng, sau khi trở về phòng, Thuận Bình vẫn không có đi ra. Trong viện xảy ra động tĩnh lớn như vậy, cũng không có thấy bóng dáng của ông ta, cái cách hành sự này có vẻ không giống như ông ấy trước đây.
Thậm chí khi La Phi và Không Tĩnh đến gõ cửa phòng ông ấy, trong phòng vẫn không nghe được bất cứ hồi âm nào.
Dưới tình huống này, La Phi không do dự nữa, anh đạp một cước lên cánh cửa gỗ không bền chắc.
La Phi vốn cho là Thuận Bình có thể lẻn trốn, nhưng ngoài dự liệu của anh, Thuận Bình không chỉ đang nằm ở trong phòng, hơn nữa còn ngồi xếp bằng ngay ngắn ở trên giường, thoạt nhìn giống như đang luyện công vậy, nhưng mà ông là ngồi dựa vào tường. Sau khi đám người La Phi vào đến nhà, chỉ có thể nhìn bóng lưng của ông.
“Con làm gì ở đây đấy? Sao không mở cửa?” Không Tĩnh khó có khi bày ra vẻ uy nghiêm của trụ trì, dùng giọng nói cứng rắn hỏi Thuận Bình.
“Các người... Không nên tới gần tôi.” Giọng nói Thuận Bình khàn khàn.
“Cái gì?” Hình như Không Tĩnh có chút tức giận, ông còn muốn tiến lên thì La Phi kéo ông lại. Đã biết rõ Thuận Bình có võ công, tự nhiên phải đề phòng ông ấy chó cùng đứt giậu(*) bọc phát đả thương người khác.

(*Chó cùng đứt giậu: ví tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.)
“Các người không nên tới” Thuận Bình nhấn mạnh lần nữa, sau đó ông dùng một giọng nói tuyệt vọng và kinh khủng nói từng câu từng chữ: “Tôi đã bị ác ma nhập vào người rồi.”
“Ác ma?” La Phi lạnh lùng trả lời. “Chỉ sợ tim của chính mình là ác ma thôi!”
Đầu vai Thuận Bình có chút rung rung: “Cậu có ý gì?”
“Cái gì là ‘ác ma’, ‘hồn quỷ’, đều là những câu chuyện hoang đường gây chướng tai người nghe, xác thực thứ tàn phá bừa bãi chính là lòng dạ độc ác của con người. Ông phí hết tâm tư, tự cho là sắp đặt tội lỗi của mình rất thông minh. Lúc sáng sớm hôm nay tuyết ngừng rơi, nhất định ông rất thất vọng phải không? Có lẽ chỉ cần tuyết rơi xuống thêm mười phút nữa, dấu chân ông để lại trên nóc nhà cũng sẽ bị che kín hoàn toàn, nhưng ông trời cố tình không giúp ông chuyện này.”
Thuận Bình trầm mặc chốc lát, thở dài: “Rốt cuộc vẫn bị cậu phát hiện rồi. Nhưng mà ít nhất lúc này tôi đã lừa gạt cậu thành công rồi, trời không giúp tôi, cũng không đại biểu là tôi đã thua cậu.”
“Nói như vậy, đúng là con hại chết Thuận Đức?” Không Tĩnh chỉ vào bóng lưng Thuận Bình, bởi vì tức giận mà tay hơi run một chút, “Tại sao con muốn làm như vậy?”

“Đã đến tình hình hiện tại, con cũng không cần thiết giấu giếm các người làm cái gì nữa. Những món đồ cổ trong chùa bị mất kia, đều là con lấy đi. Mấy khách hành hương một tháng trước tới đây, chính là người mua mà con liên lạc xong . Trụ trì, sau đó thầy lại không để cho khách hành hương ở lại trong chùa, không phải là nghe theo đề nghị của Thuận Đức sao?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ con bởi vì cái này mà ghi hận trong lòng, muốn hại chết nó?”
“Đương nhiên không phải chuyện đó.” La Phi đứng một bên nói xen vào, “Khi đó ông ấy là trợ thủ đắc lực, trong chùa có để cho khách hành hương ngủ ở lại hay không đối với ông ta mà nói cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng Thuận Đức có thể nói lên đề nghị như vậy, chắc chắn là biết một vài chuyện.”
“Không sai.” Thuận Bình xác nhận suy đoán của La Phi. “Buổi tối hôm đó Thuận Đức không có ngủ ngon, phá vỡ chuyện tốt của tôi. Mặc dù nó nhát gan, nhưng lại cực kỳ thông minh, từ đó cả ngày cứ ở bên cạnh trụ trì. Mặc dù tôi không thể bắt nó làm gì, nhưng tôi biết nó không dám nói ra đâu.”
La Phi trầm ngâm chốc lát, trên mặt hiện ra chút vẻ hối tiếc: “Thuận Đức chết đi trong bộ dạng sợ hãi là trách nhiệm của tôi. Hai ngày trước ông thấy cậu ta thường tới lui thân thiết với tôi, lúc này mới có động cơ sát hại đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play