“Anh mới không có hẹp hòi như em.” Chu Bình nâng cằm lên, mắt nhìn ngọn núi xa xa, “Tại anh đang suy nghĩ đến chuyện kia.”
Từ Lệ Tiệp ‘phộc’ cười lên tiếng: “Em biết rõ anh đang nghĩ cái gì.”
“Hả?” Khuôn mặt Chu Bình quay qua, “Vậy em nói một chút xem, anh đang nghĩ về cái gì?”
“Nhất định là anh đang suy nghĩ, chẳng lẽ không phải Ngô Kiện Phi chết ở chùa Khô Mộc sao? Làm sao nơi này lại xuất hiện thi thể của ông ta.”
Chu Bình hơi khoa trương ‘ừ’ một tiếng, tỏ vẻ tán thưởng.
“Thật ra thì cái vấn đề này quá đơn giản, em có thể trả lời anh ngay lập tức.” Từ Lệ Tiệp lại hả hê.
“Vậy em nói, anh nghe.”
“Rất dễ nhận thấy mà, cái người Ngô Kiện Phi trên núi và Ngô Kiện Phi trong hố kia, tất nhiên có một người là giả!”
“Người nào là giả?” Chu Bình có hứng thú hỏi tới.
“Em làm sao biết được?” Từ Lệ Tiệp nhìn Chu Bình, vẻ mặt vô tội.
Chu Bình lấy ra toàn bộ kiên nhẫn trong người, mỉm cười nói: “Vậy anh có thể cho rằng lời em nói chính là nói nhảm hay không?”
Từ Lệ Tiệp dựng thẳng lông mày lên, “Hừ” một tiếng, đứng dậy rời đi. Chu Bình canh chừng bóng lưng cô, cười cười, lại lâm vào trầm tư. Anh biết tính khí của Từ Lệ Tiệp, lúc này anh càng dỗ dành cô, cô lại càng cương ngạnh, một lát nữa cô tự nhiên lại tới tìm anh.
Từ Lệ Tiệp đi đến bên hố, công việc của đám người Trương Vũ phía dưới hình như hấp dẫn cô, cô yên lặng đứng một bên quan sát. Ước chừng một giờ sau, hình như cô hoàn toàn quên mất chuyện không vui lúc trước, quay đầu về phía Chu Bình ngoắc ngoắc tay: “Mau tới đây, đã phát hiện ra toàn bộ hài cốt.”
Chu Bình đi lên trước, quả nhiên bộ hài cốt trong hố đã hoàn toàn thoát khỏi bùn đất, nhưng lại duy trì được tư thế lúc chôn cất. Hai mắt trống rỗng nhìn về phía bầu trời, tựa hồ như đang tố cáo cái gì.
Đám người Trương Vũ dựa vào dụng cụ nho nhỏ trong tay, trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại hoàn thành tốt công việc, Chu Bình cũng không nhịn được mà có chút bội phục từ tận đáy lòng.
Trương Vũ cũng nhìn thấy Chu Bình, cậu ta vui vẻ chào hỏi: “Anh cũng xuống xem một chút đi.”
Chu Bình gật đầu một cái, cẩn thận từng li từng tí nhảy vào trong hầm, lúc này Trương Vũ mở ra một cái túi nhựa nhỏ dùng để thu thập mẫu vật, đem một ít sợi rễ thực vật bỏ vào trong đó.
“Cái này dùng để làm gì vậy?” Chu Bình tò mò hỏi.
“Đoạn rể cây bò bám vào bên trong hài cốt, phân tích tuổi của nó, từ một góc độ nào đó có thể xác minh thời gian hài cốt bị chôn cất.”
Cái này nghe có chút ý nghĩa, nhưng cái Chu Bình quan tâm nhất còn là vấn đề phía dưới: “Làm thế nào có thể xác minh được hài cốt này có phải của Ngô Kiện Phi hay không?”
“Cái này có thể phiền phức một chút.” Trương Vũ kiên nhẫn giải thích, “Có thể đem cái xương đầu này về chụp hình, sau đó quét qua tìm kiếm trên máy vi tính, so sánh với hình ảnh đầu của Ngô Kiện Phi lúc còn sống, nhưng mà loại kỹ thuật này chỉ có đội hình sự tỉnh mới có mà thôi.”
“À, này phải mất thời gian bao lâu?”
“Cái này... không thể nói trước, sớm nhất đoán chừng cũng phải nửa tháng. Nếu như có nhiều vụ án đặc biệt, còn phải xếp hàng...”
Nửa tháng? Hiển nhiên Chu Bình có chút thất vọng, thời gian lâu như vậy làm thế nào để lên núi, đến lúc đó làm sao so sánh được với thi thể Không Vong, cái này lập tức bỏ qua, không cần phiền phức như vậy?
Trương Vũ lấy từ va-li bên cạnh ra, có một vài túi đựng mẫu vật khác đã thu thập, trong đó có một cái túi ny lon lớn gây chú ý cho Chu Bình. Ở trong đó có rất nhiều thứ hỗn tạp, hình như có trang giấy gì đó, cái chìa khóa, còn có một mảnh vải bông trong trạng thái cũ rách kinh khủng.
Trương Vũ chú ý tới ánh mắt Chu Bình, nói: “Đây là di vật thu thập được bên cạnh người chết.”
“Tôi có thể xem vải bông đó một chút không?” Ánh mắt Chu Bình biểu hiện hình như anh có phát hiện cái gì mới.
“Có thể, chỉ là tốt nhất không nên lấy ra, cứ để trong túi này mà nhìn” Trương Vũ đưa túi ny lon tới.
Chu Bình cẩn thận tỉ mỉ quan sát vải bông đó. Đây là một mảnh vải hình ống dài, lớn hơn hai mươi centimet, rộng chừng mười centimet, mặc dù đã mục nát rất nhiều, nó vốn phải có độ co dãn nhất định.
Trên mặt Chu Bình xuất hiện vẻ mặt mê hoặc, anh đưa ánh mắt nhìn về phía bộ hài cốt dưới chân.
Hài cốt lẳng lặng nằm đó, nhưng có lúc không cần ra tiếng, nó cũng có thể nói ọi người biết một chút manh mối.
Hài cốt này và vải bông xác minh lẫn nhau, trong lòng Chu Bình kiên định suy đoán. Anh đột nhiên nở ra một nụ cười thoải mái, nói với Trương Vũ: “Về thân phận của bộ hài cốt này tôi có thể xác định, có lẽ tôi có thể đưa cho cậu tên một người khác.”
“Cái gì?” Trương Vũ dừng công việc trong tay lại, ngạc nhiên nhìn Chu Bình.
“Cậu có thể điều tra một chút về lý lịch những người ở thôn trong khu rừng núi Đông và xung quanh thôn Dương, nhìn hai thôn vào khoảng mùa xuân năm 1972 có thanh niên nào vừa mới trưởng thành mất tích không. Nếu có trực tiếp cầm hình của người thanh niên đó tiến hành so sánh với hài cốt này, có lẽ ít đi một đường quanh co.”
“Nhưng mà, tại sao như vậy chứ?” Trương Vũ có chút mù tịt.
“Đừng hỏi nhiều như vậy, sự thật sẽ chứng minh tôi nói đúng.” Chu Bình đứng lên, trên mặt lại lộ ra vẻ suy tư, “Hiện tại thì bộ hài cốt này không trở thành manh mối lớn giúp tôi điều tra vụ án này. Tôi phải lập tức đi gặp vài người, mới có thể cởi ra những bí ẩn trong vụ việc này.”
Trương Vũ nhìn Chu Bình một chút, lại nhìn bộ hài cốt kia một chút, càng phát hiện ra mình có chút hồ đồ.
Chu Bình không nói thêm lời nào, vỗ vỗ bả vai Trương Vũ: “Hẹn gặp lại, khi nào kết án chúng ta lại tụ tập uống một chén.” Sau đó anh cười cười, phóng người đi trên mặt đất.
Từ Lệ Tiệp đi tới, trừng to mắt mà nhìn anh: “Lời anh vừa nói là có ý gì?”
“Em muốn biết thì hãy đi theo anh đi, trọng điểm vụ án này đã không ở bên này rồi.” Chu Bình vừa nói, vừa đi ra đường lên núi.
Từ Lệ Tiệp vội vàng chào đám người Trương Vũ một tiếng, sau đó đuổi theo, bất mãn hỏi tới: “Anh nói mau đi, có phải anh đã phát hiện ra cái gì đó không?”
“Em có thấy được mảnh vải bông mà mới vừa rồi anh cầm trong tay không?”
“Thấy được, nhưng không thấy rõ, sao thế?”
“Có thể em chưa từng thấy qua vật kia. Nhưng anh là người từ nhỏ đã lớn lên trong núi, quá quen thuộc với nó rồi.” Gương mặt Chu Bình lộ ra chút ha hả. “Đó là mảnh vải bông người khuân vác bọc đòn gánh lại, như vậy đòn gánh đặt trên vai, sẽ không cọ sát bả vai quá nhiều.”
“Vậy ý của anh là....”
“Cái người chết trong hố đó là một người khuân vác. Anh nhìn kỹ bộ hài cốt một chút, vai phải rõ ràng thấp hơn so với vai trái, cái loại xương cốt dị dạng đặc biệt này chỉ là do khuân vác.”
“Không đúng, khuân vác cũng có thể đổi qua đổi lại trên hai vai mà?” Từ Lệ Tiệp đưa ra một chút ý kiến bất đồng.
“Nhưng lực ở hai bả vai có sự khác biệt, nói như vậy, vai phải chịu lực nén trong thời gian nhất định sẽ dài hơn vai trái. Nếu em tiếp xúc với những người này lâu dài giống như anh, em cũng sẽ không có cái loại nghi vấn này. Nói về phần vì sao anh nói tên hai thôn đó là bởi vì trước kia hai thôn đó nổi tiếng khuân vác chuyên nghiệp. Nhìn chung thanh niên trưởng thành ở nơi đó đều làm nghề này, lúc ấy cũng không có đường núi tốt như hiện tại, trong núi và ngoài núi muốn liên lạc đều dựa vào khuân vác để hoàn thành.”
Nghe Chu Bình nói nhiều như vậy, Từ Lệ Tiệp hiểu chút chút: “Như vậy người này không phải Ngô Kiện Phi, mà là một người khuân vác trong núi đúng không?”
Chu Bình gật đầu một cái.
“Nhưng làm sao biết chứ. Vợ chồng Chu Tú Anh tận mắt nhìn thấy ông ta rớt xuống hố, sau đó lại tự tay chôn ông ta mà?”
“Em đây vẫn còn chưa hiểu?” Chu Bình bĩu môi, “Năm đó người Hồ Tuấn Khải đưa đến nhà Chu Tú Anh kia, căn bản cũng không phải là Ngô Kiện Phi.”