Ra khỏi bệnh viên nhân dân, Chu Bình nhanh chóng lái xe trở về. Sau khi đến gần vùng núi, anh lập tức cố gắng thử kết nối bộ đàm với La Phi, nhưng vẫn không nhận được hồi âm của La Phi, điều này kiến cho lòng anh mơ hồ có loại dự cảm chẳng lành.
Khi Chu Bình lần nữa trở về đồn công an núi Nam Minh thì đã là hơn mười giờ đêm. Còn chưa có dừng xe lại hẳn, Khương Sơn lập tức tiến ra đón, nói cho anh biết Ngô Yến Hoa ở trong phòng làm việc đợi anh gần hai tiếng rồi.
Chu Bình vội vã chạy về phòng làm việc, Ngô Yến Hoa vốn là đang ngồi trên ghế vừa nhìn thấy anh, lập tức lo lắng trùng trùng đứng lên: “Cảnh sát Chu, cậu tìm tôi?”
“Ngồi xuống rồi nói.” Chu Bình rất có phong độ ra dấu một cái, “Tôi muốn hỏi chị một vài vấn đề, là về cha chị.”
“Cha tôi?” Ngô Yến Hoa dùng cặp mắt nho nhã nhìn Chu Bình, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Chu Bình nhìn cô gái trước mắt này, tâm tình không khỏi có chút nặng nề: Cô còn không biết trong một ngày ngắn ngủn cuộc sống của mình đã xảy ra chuyện đáng sợ đến dường nào, biến hóa điên đảo. Chu Bình không có dũng khí nói với cô rằng cha và chồng cô đều đã tử vong, vì vậy tạm thời nói dối một chút: “Ừ... là như vầy... trước mắt Cục công an đang thanh lý một số hồ sơ còn tồn đọng, ba cô bởi vì mất tích nhiều năm nên trong hồ sơ ghi là đã tử vong, câu chuyện như thế nào, bây giờ chúng tôi phải tiến hành xác minh lại lần nữa.”
“Không, cậu nói dối. Cậu có chuyện đang gạt tôi. Cậu nói cho tôi biết, xảy ra chuyện gì rồi sao?” Ngô Yến Hoa thản nhiên mà nói, giọng nói lại có vẻ cực kỳ khẳng định.
Đối mặt với vẻ câu nệ của Ngô Yến Hoa, Chu Bình vô ý thức trốn tránh ánh mắt của mình, do dự một lát, sau cùng anh quyết định nộp vũ khí đầu hàng người phụ nữ trước mặt.
“Sáng hôm sau, trong chùa Khô Mộc có một hòa thượng đã tử vong tên ‘Không Vong’, trải qua điều tra sơ bộ, ông ấy chính là cha của cô - Ngô Kiện Phi.” Chu Bình gãi cái trán, nói ra chân tướng.
Ngô Yến Hoa khẽ hé miệng, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt. Hai mắt của cô ấy từ từ trở nên lẫn lộn, ướt át, rốt cuộc, nước mắt từ từ chảy xuống.
Nhưng rất nhanh cô lập tức khống chế được tâm tình của mình, giơ tay lên lau khô khóe mắt, hỏi “Có thể xác định người đó đúng là cha của tôi sao? Ông ấy chết thế nào?”
“Thân phận hẳn là đã có thể xác định rồi. Tình huống hiện trường nhìn như thắt cổ tự tử, nhưng, cũng không thể loại bỏ khả năng khác.” Chu Bình trả lời vấn đề của Ngô Yến Hoa, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn trên ngón tay đối phương, chiếc nhẫn điêu khắc làm bằng bạc trắng, mặc dù không coi là đắt giá, chất lượng cũng đã cũ, nhưng kiểu dáng tinh xảo trang nhã rất khác biệt, rất có ý nghĩa.
“Vậy chuyện Trần Kiện rơi xuống vách núi? Cũng không thể loại bỏ khả năng khác sao?” Ngô Yến Hoa đột nhiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Chu Bình.
Chu Bình đối với vấn đề này có chút vội vàng không kịp chuẩn bị: “Chị... có ý tứ gì?”
“Có lẽ cha của tôi giết Trần Kiệt.” Ngô Yến Hoa không hề che giấu suy nghĩ của mình mà nói thẳng ra, “Nếu như cậu hiểu được ba của tôi, lại biết giữa bọn họ đã từng có ân oán, cậu cũng sẽ nghĩ như vậy.”
Nói thật, Chu Bình đã từng làm ra suy đoán như vậy, nhưng lời nói của Ngô Yến Hoa gợi lên lòng hiếu kỳ trong lòng anh: “Ba cô là hạng người gì? Có thể nói một chút không?”
“Nóng nảy, nhỏ mọn, lòng trả thù cực mạnh. Nếu như ông ấy phát hiện Trần Kiện và Trương Bân, ông ấy sẽ không bỏ qua cho bọn họ.” Khi nhắc tới Trần Kiện và Trương Bân, trên mặt Ngô Yến Hoa hiện ra một vẻ mặt tức giận xen lẫn với hả hê. Trong nháy mắt này, khoái cảm về ý nghĩ báo thù tựa như đã hòa tan vào đáy lòng đau đớn vì mất đi người thân của cô.
“Chị cũng hận bọn họ?” Chu Bình bắt được suy nghĩ biến hóa trong lòng đối phương, thử dò hỏi.
“Bọn họ khiến cho tôi mất đi ba. Mặc kệ ông ấy làm cho người ta căm ghét đến cỡ nào, ông ấy đều đã từng là người tôi yêu nhất trên thế giới này.” Khóe mắt Ngô Yến Hoa lần nữa dâng lên nước mắt, nhưng mà trên mặt lại có biểu tình lạnh nhạt.
“Nhưng theo tôi được biết, gia đình các người có quan hệ không tệ lắm với Trần Kiện, Trương Bân, hình như cũng không có bởi vì chuyện trước kia mà ghi hận bọn họ.” Chu Bình nhìn cô gái trước mặt này, dần dần biểu lộ ra thế giới nội tâm của mình khiến anh càng lúc càng có hứng thú tìm kiếm manh mối.
“Cậu biết những chuyện cũ giữa chúng tôi?” Ngô Yến Hoa lộ ra dáng vẻ hơi bất ngờ.
“Trương Bân có nói qua với tôi.”
“Ừ.” Ngô Yến Hoa đổi lại thành một giọng nói dịu dàng và bình thản, “Là chồng tôi quá khoan dung, anh ấy tha thứ cho những người đã hại chúng tôi kia. Vì chồng, tôi có thể đem những thù hận kia giấu đi.”
Từ trong lời nói của Ngô Yến Hoa, rõ ràng Chu Bình cảm thấy cô rất yêu Hồ Tuấn Khải. Cô gái này có vẻ ngoài bình thản nho nhã, cất giấu bên trong là một con người yêu ghét mãnh liệt. Có thể chinh phục một cô gái như vậy, Hồ Tuấn Khải phải là một nhân vật như thế nào?