Tiếng thét truyền ra từ căn phòng đầu tiên phía Đông. Căn phòng thứ hai bên kia đen sì một mảng, chính là nơi hòa thượng Không Tĩnh treo cổ tự tử. Hiện tại cửa gian phòng này mở toang, một hàng dấu chân rõ ràng kéo dài từ cửa đến trước cửa sổ căn phòng thứ ba. Dấu chân cuối cùng đang ở ngay trên bệ cửa sổ, tựa hồ đang thông qua cửa sổ mở rộng nhìn vào trong nhà, hình như là đi mệt, muốn nghỉ ngơi chốc lát.
Chính là người này khiến cho trên mặt mọi người có sự sợ hãi khó nói nên lời. Cho dù là La Phi, cũng cảm thấy cơ thể có một trận lạnh thấu xương rỉ ra từ lỗ chân lông.
Dưới ánh đèn và tuyết trắng chiếu rọi, có thể tinh tường nhìn thấy, đi qua căn phòng kia, hiện tại có người nằm ở trên bệ cửa sổ, thình lình hẳn là hòa thượng Không Vong bị treo trên xà ngang cả ngày nay.
Không khí kinh khủng đóng băng cả sân sau, tất cả mọi người đứng trợn mắt há hốc mồm, thậm chí trong chốc lát không có người nào dám tiến lên xem rõ ngọn ngành.
Thuận Bình và Không Tĩnh đứng ở căn nhà ở sân phía Tây, cũng mang vẻ mặt không thể tin được. Nhiều người sau khi thức dậy, mấy hòa thượng gan lớn hoàn hồn trước tiên, có người đi mấy bước về phía căn phòng đó, lớn tiếng gọi tên Thuận Đức, nhưng người trong phòng không hề đáp lại.
“Hãy cứ ở lại trong phòng của mình.” La Phi rầy một tiếng, “Không ai được phép tùy tiện đi lại.”
“Đúng, không nên phá hỏng hiện trường!” Thuận Bình đi theo phụ họa. Bên cạnh ông ta là Không Tĩnh sau khi biết La Phi đến, hơi khôi phục lại chút bình tĩnh.
La Phi đi đến trước mặt bọn họ, hỏi: “Đó là phòng của Thuận Đức sao?”
Không Tĩnh gật đầu một cái, không biết làm sao xoa xoa tay: “Chuyện này... đã xảy ra chuyện gì? Thi thể Không Vong làm sao lại...”
Đứng ở nơi xa quan sát, bất kỳ kết luận nào cũng có vẻ quá sớm.
“Tôi sẽ qua đó nhìn tình hình một chút.” La Phi đi về phía trước hai bước, suy nghĩ một chút, lại ngừng lại, quay đầu lại nói: “Hai người tạo thành một đường thẳng, ấn theo chân của tôi mà đi, không cần để lại nhiều dấu vết bên ngoài hiện trường.”
Ba người vòng qua khu vực gần căn phòng của Không Tĩnh, từ con đường bên kia bắt đầu đi từng bước đến trước phòng ở của Thuận Đức. Không Vong lẳng lặng nằm ở trên cửa sổ, giống như sáng sớm hôm qua, hình như đã sớm chờ bọn họ đến.
La Phi tiến lên, lấy tay nhẹ nhàng đẩy anh ra. Không Vong không nhúc nhích, cơ bắp cả người đã cứng ngắc từ trước, rõ ràng là một thi thể tử vong từ lâu.
Nhưng thi thể này treo cổ tự tử ở phòng mình tự nhiên chạy tới trước cửa sổ một căn phòng khác, vẫn còn lưu lại rất rõ một dọc dấu chân phía sau!
Đèn phòng sáng lên, từ cửa sổ La Phi nhìn thấy, chỉ thấy Thuận Đức ngồi sững sờ ở trên mặt đất đối diện cửa sổ.
La Phi đi đến cửa trước, lấy tay đẩy cánh cửa một cái, cửa được cài chốt từ bên trong rồi. Mặc dù cửa sổ mở ra, nhưng muốn đi vào từ nơi đó, phải di chuyển thi thể Không Vong. Anh cân nhắc một chút, quyết định mạnh mẽ đạp cửa.
Vì vậy anh lui về phía sau hai bước, sau đó đá một cước nặng nề vào then cửa. Cửa cũng không phải rất bền chắc, lập tức bắn ra. Ba người La Phi đi vào trong phòng.
Thuận Đức dựa lưng vào mép giường ngồi ở nơi cách cửa sổ không tới hai mét, hai mắt trợn tròn. Mặt của cậu bởi vì sợ hãi cực độ mà vặn vẹo, há miệng thật to, rốt cuộc cũng không cách nào phát ra bất kỳ âm thanh gì.
La Phi tiến lên trước, ngồi xổm người xuống dùng ngón tay trỏ phải đặt dưới mũi Thuận Đức kiểm tra một chút, sau đó trầm giọng nói: “Cậu ta đã chết.”
Không Vong đi theo phía sau chân La Phi, mờ mịt lắc đầu, hình như khó có thể tiếp nhận sự thật xảy ra trước mắt.
Thuận Bình đứng ở trong phòng, tỉnh táo quan sát bốn phía. Cuối cùng, ông nhìn chằm chằm vào thi thể Không Vong đang ở cửa sổ, trầm giọng nói: “Thuận Đức là bị ông ấy hù chết.”
Đây cũng chính là điều La Phi muốn kết luận.
Trong phòng bày hai giường đơn đối diện nhau, vách tường sát giường phía Bắc có một vài tờ giấy dán, tấm đệm trên giường được xếp rất chỉnh tề, có lẽ là chỗ ngủ bình thường của Thuận Hòa. Vách tường sát giường phía nam treo đồ đạc tán loạn, bên trong còn có áo khoác mà Thuận Đức vừa cởi xuống. La Phi vươn tay vào trong chăn, còn có thể cảm nhận được hơi ấm thi thể còn sót lại.
Bên trong phòng, tất cả bàn ghế đều bình thường, không có bất kỳ dấu hiệu từng đọ sức nào. Thuận Đức chỉ mặc áo lót, quanh thân không hề có vết thương, nhưng vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ, con ngươi con rúc lại, hai mắt nhìn chằm chằm Không Vong ở trên bệ cửa sổ.
“Công tắc đèn của phòng này ở chỗ nào?” La Phi đột nhiên hỏi.
Không Tĩnh chỉ chỉ một ổ điện đặt ở đầu phía Nam, nó đúng lúc ở bên trên thi thể của Thuận Đức.
“Vậy thì đúng rồi. Từ tình hình ở hiện trường, cơ bản có thể suy đoán quá trình xảy ra sự việc.” La Phi nói xong, đưa tay đặt lên công tắc đèn điện. Sau đó anh bắt đầu miêu tả: “Tôi đang ngủ, đột nhiên bị một loạt tiếng động khác thường đánh thức, vì vậy tôi mang giày xuống giường, mở đèn kiểm tra xem. Khi tôi tới đầu giường, tìm được công tắc điện mở lên, xuất hiện trước mắt tôi chính là một màn làm cho người ta rợn cả tóc gáy: Một cỗ thi thể nằm ở trên bệ cửa sổ, hình như chính là muốn bò vào phòng! Hai chân như nhũn ra, ngồi sững sờ trên đất, đồng thời phát ra tiếng thét kinh khủng. Bởi vì tuyến thận tiết ra hooc-môn quá nhanh chóng, trong nháy mắt khiến máu cung cấp cho tim không đủ, đưa đến tình trạnh đột tử. Hiện tại, mọi người có thể hơi lĩnh hội được một chút. ”