Giữa trưa, khi đám người Chu Bình vẫn còn đang bước trong bảo tuyết ở giữa sườn núi tìm cách xuống, La Phi đang ở chùa Khô Mộc thưởng thức bữa cơm trưa nóng hổi. Mặc dù đồ ăn chỉ có một ít rau dưa, nhưng cuối cùng vẫn kịp lấp đầy bụng.
Đối với hòa thượng trong chùa mà nói, buổi trưa chay tịnh cũng là một bài tập thông lệ mỗi ngày, trước và sau khi ăn chay đều phải niệm kinh. La Phi không tiện quấy rầy, tự mình bưng thức ăn về trong phòng dùng. Không Tĩnh bảo Thuận Đức chăm sóc La Phi ăn uống, Thuận Đức đi theo làm tùy tùng, nghiễm nhiên thành người hầu nhỏ bên cạnh sở trưởng La.
La Phi đã sớm nhìn ra, mặc dù tiểu hòa thượng là người thông minh nhưng lá gan lại cực kì nhỏ. Trong chùa xảy ra một loạt chuyện kỳ quái vừa vặn để cậu ta nhìn thấy toàn bộ. Liên tục bị kinh sợ mấy trận, lúc ăn cơm Thuận Đức đang ngồi đối mặt với La Phi, cũng mang dáng vẻ sợ hãi mất hồn mất vía, về sau, không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì, lại rơi nước mắt.
“Cháu làm sao vậy?” La Phi để đũa xuống, trong lòng âm thầm có chút kỳ quái.
Thuận Đức khẽ sụt sùi thúc thít: “Cháu không nghe... lời sư thầy, hiện tại xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Sư thầy cháu? Không Vong? Thầy ấy từng nói gì với cháu?” La Phi nhíu mày, anh sẽ không bỏ qua bất cứ một manh mối bí ẩn nào.
Thuận Đức lau lau nước mắt, cố gắng dừng thút thít: “Tối ngày hôm qua cháu đến đưa cơm cho sư thầy Không Vong, sư thầy đứng ở sau cửa sổ đặc biệt dặn dò cháu, muốn cháu đi nói với những vị khách trong nhà nhỏ, ngàn vạn lần không được mở ‘Bức tranh tức giận’ đã được niêm phong cất vào kho ra.”
“Không phải sư thầy cháu đóng cửa không ra sao? Làm sao thầy ấy có thể biết chuyện xảy ra ở nhà nhỏ phía sau chùa?”
“Cháu nói cho thầy ấy biết. Mấy người khách kia xem qua tranh thầy vẽ, vô cùng bội phục, muốn gặp mặt thầy một lần. Cái người Hồ Tuấn Khải đưa danh thiếp cho cháu nhờ cháu giao cho thầy.”
“Cháu không có nghe thầy ấy nói gì sao? Nói đúng là cháu không đem điều đó dặn lại cho nhóm người Hồ Tuấn Khải sao?”
Thuận Đức gật đầu một cái: “Cháu căn bản không nghĩ tới bọn họ thật sự có thể tìm được ‘Bức tranh tức giận’, cho nên cháu cũng không quá để ý lời của sư thầy, cơm nước xong lập tức quên. Hiện tại gây ra chuyện lớn rồi, bọn họ thả ác quỷ bên trong bức tranh ra. Khẳng định là sư thầy cũng bởi vì nguyên nhân này, mới... mới treo cổ tử sát...” Nói tới chỗ này, tiểu hòa thượng có vẻ vô cùng tự trách, trong giọng nói mang theo nức nở.
“Ma quỷ cái gì? Quả thực là nói hưu nói vượn.” Kèm theo một tiếng trách cứ, Thuận Bình đi vào.
Thuận Đức lập tức dừng lời nói lại, hoảng hốt cúi đầu xuống.
“Sở trưởng La làm sao lại tin tưởng những chuyện ma quỷ mà cậu kể. Đem những đồ ăn thừa lại vào phòng bếp đi.” Thuận Bình xem ra có chút tức giận, thật ra khi Không Tĩnh sắp xếp Thuận Đức ăn uống cùng La Phi thì trong mắt Thuận Bình lập tức xuất hiện vẻ không vui, những thứ này cũng bị La Phi để vào trong mắt.
Dưới uy nghiêm của Thuận Bình, Thuận Đức không dám nói thêm gì, thu đồ ăn lại đi ra ngoài. Thuận Bình thấy cậu đã đi xa, tự ông ngồi xuống trước mặt La Phi, nghiêm mặt nói: “Sở trưởng La, tôi muốn nói với cậu một chuyện.”
La Phi gật đầu một cái: “Nói đi.”
“Sở trưởng La, về chuyện trong chùa mất trộm, cậu có ý kiến gì không?”
La Phi ngẩn ra, không ngờ ông ta lại muốn nói chuyện này, có chút không vui nói: “Bây giờ còn chưa có ý kiến gì? Tôi căn bản chưa có tìm hiểu vấn đề.”
“Cái này... Sở trưởng La, chúng tôi không có báo án, thật ra thì cũng là chuyện bất đắc dĩ.” Thuận Bình lúng túng giải thích thay mình.
Chuyện mất trộm chẳng có ý nghĩa gì so với án mạng, đang lúc này Thuận Bình lại nói ra, tạm thời La Phi đoán không ra dụng ý của ông ta, quyết định trước ứng phó mấy câu về cái đề tài này: “Lúc nào thì phát hiện mất trộm? Tổn thất lên đến bao nhiêu?”
“Chính là tháng gần đây nhất. Tổn thất cụ thể sổ ngạch không nói chính xác, một vài món đồ cổ tôi cũng không thể đánh giá. Khi thời tiết tốt một chút, khách hành hương đến chùa rất nhiều, thường là ngủ lại, không nghĩ tới liên tục bị mất đồ trong mấy ngày đó.” Nói tới chỗ này, Thuận Bình đột nhiên nhìn La Phi, xoay chuyển lời nói: “Nhưng loại ăn cắp như vậy, cũng rất có thể là người trong chùa làm.”
Ánh mắt La Phi ngưng tụ lại, bỗng chốc nhìn về phía Thuận Bình, rõ ràng cho thấy trong lời nói đối phương có cất giấu ý tứ!
Thuận Bình nghênh đón ánh mắt của La Phi, hình như cũng đang muốn biết ý của La Phi: “Không biết sở trưởng La cảm thấy ra sao?”
La Phi trầm mặc chốc lát: “Hiện tại chuyện này không liên quan đến vụ án, tôi tạm thời không nghĩ sẽ hỏi tới.”
Thuận Bình chẳng nói đúng sai “À” một tiếng: “Vậy thì tôi đi trước.” Sau đó không đợi La Phi đồng ý, ông ta cắm đầu cắm cổ đứng dậy, đi ra khỏi phòng
La Phi cau mày nhìn bóng lưng của ông, trong ngôi chùa này, ngoại trừ mấy vụ án mạng liên tiếp xảy ra, hình như vẫn còn tồn tại một loại không khí không hài hòa khác.
Sau một buổi chiều ở chỗ này, La Phi vượt qua trong chờ đợi và tự hỏi. Đối mặt với việc trong chùa xảy ra đủ thứ chuyện lạ, La Phi cũng tránh khỏi cảm giác tay chân có chút luống cuống. Đang không có nhân viên pháp y, tiến một bước vào công việc quả thật không biết nên xuống tay từ chỗ nào. Có lẽ Chu Bình ở bên ngoài có thể điều tra một chút chuyện gì đó, nhưng mấy lần La Phi cố gắng bắt liên lạc với Chu Bình thì tín hiệu đều ngoài vùng phủ sống.