“Người cứu viện có tin tức chưa? Trần Kiện còn có hi vọng sống không?” Lăng Vĩnh Sinh nhắc tới cái vấn đề này, vợ của Trần Kiện lập tức thấp thỏm lo âu mà nhìn chằm chằm vào Chu Bình.
“Tình huống cụ thể phải đợi đội nhân viên cứu hộ trở lại mới rõ, chỉ cần có một tia hi vọng, chúng ta cũng sẽ không buông tha.” Ngoài miệng Chu Bình nói như vậy, trong lòng cũng hiểu được: Trong cái điều kiện thời tiết này, trước mắt công việc cứu viện thật sự không thể lạc quan.
“Chồng của tôi vẫn còn ở trên núi sao? Cậu có tin tức gì của anh ấy không?” Trong giọng nói của vợ Hồ Tuấn Khải tràn đầy quan tâm.
“Ờ…” Chu Bình vô ý thức trốn tránh ánh mắt của đối phương, nói quanh co một chút, “Anh ta… sinh bệnh, đang nghỉ ngơi ở trên núi.”
“Ngã bệnh?” Trong mắt người phụ nữ lóe lên một tia lo lắng.
“Ôi, sẽ không có vấn đề gì lớn chứ?” Chu Bình nói lời trấn an trái với lương tâm, “Có khả năng là cảm lạnh thôi.”
Người phụ nữ kia chần chờ chốc lát, rồi nói: “Vậy cậu có thể dẫn tôi lên núi không? Tôi là vợ của anh ấy.”

Chu Bình lắc đầu: “Hiện tại không thể được, bão tuyết đã ngăn đường núi lại. Tôi và mấy đồng chí khác mới vừa từ giữa sườn núi quay về.”
Nghe được cái tin tức xấu này, người phụ nữ thất vọng khép hờ đôi mắt, mấy người Lăng Vĩnh Sinh cũng nổi lên một trận xôn xao nhỏ.
“Mọi người không nên gấp gáp. Sở trưởng của chúng tôi đã lên trên núi trước, anh ấy sẽ xử lý mọi việc ở hiện trường thật tốt. Chỉ cần tuyết ngừng lại, chúng ta sẽ nhanh chóng nghĩ biện pháp lên núi.”
Chu Bình nói xong những lời này, tất cả mọi người đều đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bão tuyết vẫn đang rơi rất nhiều, không có chút dấu hiệu nào là sẽ dừng lại, không biết lúc nào mới có thể lên núi.
Ổn định cảm xúc của đám người thân bọn họ xong, Chu Bình bảo Khương Sơn lưu lại tiếp tục tiếp đãi đám người Lăng Vĩnh Sinh, còn mình thì chạy về phòng làm việc.
Tiểu Lưu và Đoạn Tuyết Minh đã ngồi ở trong phòng làm việc, đang vui vẻ tràn trề ăn cơm hộp. Vừa thấy anh đi vào, Tiểu Lưu mở miệng hỏi trước: “Kế tiếp phải làm thế nào?”
“Trước tiên chỉ có thể ngồi chờ thôi, đồng thời làm một cuộc điều tra vòng ngoài. Cậu đi tìm phương thức liên lạc với Từ Lệ Tiệp mang đến cho tôi.”
“Bây giờ tìm cô ấy? Sớm biết ban đầu đã giữ người ở lại.” Tiểu Lưu cười hì hì nở ra nụ cười trêu chọc. Thật ra Từ Lệ Tiệp cũng là cảnh sát trong đồn, tuổi còn trẻ, vóc người cũng không tệ, thường xuyên ngoài sáng trong tối lộ ra chút tình cảm với Chu Bình. Nhưng không biết tại sao, Chu Bình thủy chung vẫn không biết tình cảm của cô. Nửa năm trước, cô gái đó được điều đến cục cảnh sát làm bên khoa quản lý hồ sơ, từ đó mọi người cũng rất ít liên lạc.
Chơi thì chơi, Tiểu Lưu cũng không hề nhàn rỗi. Sau một hồi tìm kiếm, cậu tìm được số điện thoại phòng làm việc Từ Lệ Tiệp.
Chu Bình gọi tới theo số này, chuông điện thoại mới vang lên hai ba tiếng, đối phương lập tức nhấc máy: “Alo, ai thế.” Chính là giọng nói của Từ Lệ Tiệp.
“Từ Lệ Tiệp à? Anh là Chu Bình.”
“Chu Bình?” Từ Lệ Tiệp có vẻ hơi ngoài ý muốn.

Chu Bình vội vã giành lấy câu chuyện: “Anh muốn nhờ em giúp một chuyện, giúp anh tra thông tin một người.”
“Nói đi.” Từ Lệ Tiệp dứt khoát trả lời giọng nói lộ ra chút thất vọng.
“Ngô Kiện Phi, Ngô Kiện Phi, Ngô của Khẩu và Thiên ghép lại, Kiện trong tráng kiện, Phi trong bay lượn, nam, sinh ngày 09 tháng 11 năm 1934. Em giúp anh tra một chút tài liệu về người này.” Chu Bình nói xong những thứ này, suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: “Cảm ơn em trước, sau này sẽ mời em ăn cơm.”
“Khách khí làm gì” Ở đầu bên kia điện thoại Từ Lệ Tiệp ghi chép xong, không nóng không lạnh trả lời: “Anh chờ tin tức của em đi.”
Chu Bình quăng điện thoại xuống, vừa ngẩng đầu, phát hiện Tiểu Lưu và Đoạn Tuyết Minh không có ý tốt nhìn anh.
“Ăn cơm có phần chúng tôi không?” Tiểu Lưu cười đễu hỏi.
“Cho cậu bỏ tiền ăn!” Chu Bình bĩu môi, “Cậu lo ăn cơm hộp đi!”
Khoảng chừng mười phút sau, Từ Lệ Tiệp gọi điện thoại tới.

“Mới vừa rồi em tìm kiếm trong máy tính, bên trong các bản ghi chép không có tra ra được người có điều kiện phù hợp.”
“Thật sao?” Chu Bình có chút không cam lòng, “Vốn là tất cả mọi người trong phạm vi đều sẽ được lưu giữ hồ sơ trong máy tính sao?”
“Chỉ cần là có đăng ký hộ khẩu gia đình trong mười năm qua, tất cả sẽ được lưu trong máy tính. Em tổng cộng đã tìm hơn hai mươi lăm cái tên ‘Ngô Kiện Phi’, nhưng không có người nào sinh năm 1934.”
Trong mười năm? Nếu như cái người ‘Không Vong’ đó xuất gia sớm như lời nói, ngược lại vô cùng có khả năng sẽ không còn được ghi tên trong hộ khẩu ở thời gian dài. Nghĩ tới đây, Chu Bình có chút ngượng ngùng nói: “Có thể làm phiền em tra thời gian trước đó một chút nữa xem có lưu lại ghi chép hay không? Cũng có thể phát hiện người anh muốn tìm.”
“Trời ạ!” Ở đầu dây bên kia điện thoại Từ Lệ Tiệp kêu lên một tiếng cường điệu, “Em mà biết có nhiều phiền toái như vậy? Hơn nữa trên phân nửa người trong hồ sơ nhiều năm trước đã chết rồi… anh để cho em tìm một người như thế sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play