"Cậu thật sự biết nấu ăn sao?" Tần Khả Khả đứng ở cửa phòng bếp.
Phòng bếp của nhà thôn dân này rất rộng, hai người đứng bên trong cũng không có cảm giác chặt chội.
Tần Viên Viên biết nấu ăn không phải chuyện bất ngờ, dù sao người sành ăn, ít nhiều đều biết làm cơm.
Giang Phóng thì ngược lại, nhìn qua không giống người biết nấu ăn chút nào, cậu không chỉ có ngoại hình của một đại thiếu gia cao quý, mà khí chất cũng giống không chỗ chê, thích hợp làm cậu ấm trà tới giơ tay, cơm tới há mồm hơn.
"Cơm anh hai nấu ăn cực kỳ ngon." Giang Tề không biết tới đây từ khi nào, bây giờ chỉ cần cậu nhìn thấy bìa sách giáo khoa thôi đầu đã đau muốn chết, hể có cơ hội là muốn làm biếng ngay.
Tần Khả Khả nghi ngờ Giang Tề chỉ đang nịnh nọt anh cậu, "Thật không?"
Giang Tề: "Đương nhiên là thật."
Bây giờ nghĩ tới đồ ăn ngày hôm đó, nước miếng cậu đã chảy ròng ròng rồi.
Bụng cũng phụ họa kêu lên hai tiếng.
Tần Khả Khả: "Tôi thì cảm thấy cậu chỉ vì quá đói bụng nên ăn gì cũng ngon, Viên Viên nhà tôi nấu ngon hơn nhiều, nhưng đáng tiếc các cậu không có lộc ăn đâu."
Giang Tề không để ý lắm: "Cho dù ngon cỡ nào cũng không bằng đồ ăn anh em làm."
Tần Khả Khả: "Có muốn cá cược không?"
Giang Tề: "Cá thì cá."
"Nếu muốn cá cược, không bằng thêm chút tiền cho kịch tính, 20 tệ."
Giang Phóng nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Tần Khả Khả: "20 tệ thì nhiều quá, 10 tệ thôi."
Giang Tề: "Chị sợ à?"
Tần Khả Khả lườm cậu một cái, "Cược ít thì vui, cược nhiều thương thân."
Đối phương tự tin như vậy, tuy rằng cô cũng rất tin tưởng Viên Viên, nhưng cô phải giữ lại một ít, không thể liều quá nhiều.
[ Khả Khả trợn trắng mắt mà cũng đẹp nữa. ]
[ Từ khi nào cược 20 tệ thôi cũng biến thành cuộc chơi lớn rồi? ]
[ Trận battle đầu tiên của chương trình sắp bắt đầu, nhanh tay lên nào! ]
[ Tui chơi, tui đặt ba ba thắng! ]
[ Fu*k, đằng trước gọi ba ba tự nhiên vãi nồi. ]
[ Nếu không thể trở thành nửa kia của anh ấy, vậy thì trở thành con gái anh ấy, có vấn đề gì à? ]
[ Thêm tui nữa. ]
Bận rộn làm cơm bỗng trở thành trò cá cược, Tần Viên Viên vốn hơi khẩn trương, nhìn sang Giang Phóng vẫn thong dong bình tĩnh như trước, cứ như bị lây vậy, sự căng thẳng khó giải thích kia cũng biến mất theo.
Sau mười lăm phút.
Một mùi hương nấm nồng nàn bay ra từ phòng bếp.
Tần Khả Khả đang ngồi xem ti vi ở phòng khách hơi đổi sắc mặt, hình như Viên Viên không làm món nào có nấm cả.
Còn Giang Tề thì đã hoàn toàn không đọc sách nổi nữa, ánh mắt thiết tha cứ thỉnh thoảng nhìn về nhà bếp.
Lại thêm mười phút, Giang Phóng làm xong một món canh với ba món mặn.
Chứng tỏ kinh nghiệm của cậu phong phú hơn Tần Viên Viên nhiều, người sau chỉ mới làm xong món thứ hai mà thôi.
Giang Tề lập tức giơ tay đòi tiền Tần Khả Khả: "Chị thua rồi, đưa tiền đê!"
Tần Khả Khả đập văng tay cậu ra, "Gấp gì chứ, mùi thơm không có nghĩa là vị cũng ngon."
Giang Tề bĩu môi: "Để xem chị cãi sống cãi chết đến chừng nào."
Bàn trong phòng ăn rất dài, mỗi nhà chiếm một bên.
Chờ Tần Viên Viên làm xong món canh cuối cùng, lúc đặt chung một chỗ đối lập càng rõ ràng, mùi vị bị lấn át hết trơn.
Giang Tề không thể chờ được nữa bưng bát đũa lên, xới một bát cơm lớn cho anh hai nhà mình, sau đó mới trông mong nhìn Giang Phóng vừa rửa tay xong đi đến: "Anh hai, ăn được chưa?"
Giang Phóng nhìn về phía Tần Khả Khả, "Muốn nếm thử không?"
Nước miếng Tần Khả Khả đã chảy dài ba thước, nhưng vẫn làm giá khách sáo một chút, "Như thế thì ngại lắm."
Giang Phóng: "Không cần ngại, không phải chị nói mùi vị thơm chưa chắc đã ngon mà, chị nếm qua rồi mới tâm phục khẩu phục."
Tần Khả Khả: " ... "
Tần Khả Khả: "Tôi %@$&*^"
[ Ha ha ha ha ha ha ha, tôi không được rồi! ]
[ Thì ra cậu ấy đều nghe thấy hết. ]
[ Đột nhiên cảm thấy anh trai của Giang Tề đen tối quá, nhưng mà tui thích, khà khà. ]
[ Lần đầu tiên thấy nữ thần Khả Khả bị chọc tức cho không nói được lời nào, không uổng công tôi nhịn đói ngồi xem đến giờ này, đáng lắm. ]
[ Tôi gọi thức ăn ngoài rồi. ]
Cuối cùng, dùng 10 tệ Tần Viên Viên đưa ra để kết thúc cuộc cá cược của bọn họ.
Tần Khả Khả tức không chịu nổi, đời này chưa bao giờ mất mặt như thế, vậy thì cô phải càng ăn thử để xem nó ngon cỡ nào.
Lần này cũng giống y như Giang Tề, không dừng lại được.
"Chị." Đồ ăn mình làm ra chị gái không động một đũa, cả người nhoài qua bàn bên kia, Tần Viên Viên không biết nên khóc, hay là nên cười nữa.
"Chị đủ rồi! Đồ ăn của tụi em sắp bị chị ăn hết rồi, về ăn đồ em chị nấu đi!" Giang Tề thấy món ăn yêu thích của mình sắp bị quét sạch, nhất thời phát điên.
"Nào có phóng đại như thế, tôi chỉ ăn một tí rau mầm, còn chưa ăn những món khác, với lại, chính anh của cậu nói, để tôi nếm thử, không phải tôi chỉ đang nếm thử thôi sao."
"Chị gọi đây là nếm thử á, cả dĩa rau sắp bị chị ăn sạch rồi!"
Đúng lúc này, hai người đang tranh giành dĩa rau mầm bỗng bị một cái tay đẩy ra.
Giang Phóng nói: "Thêm người thêm tiền, lấy chị 5 tệ thôi."
Tần Khả Khả rất muốn nói sao cậu không đi cướp luôn đi, nhưng do dự xong vẫn đồng ý: "Thành giao, Viên Viên, đưa cậu ta."
Vì giữ gìn vóc dáng, cô rất ít khi ăn những món có dầu mỡ.
Sau khoảng thời gian dài duy trì thói quen, chỉ cần cô ngửi thấy mùi dầu mỡ thôi là đã muốn nôn.
Nhưng dĩa rau mầm xào thịt này thì khác, cô không chỉ không buồn nôn, mà còn cảm thấy ăn cực kỳ ngon.
[ Anh trai Giang Tề biết kiếm tiền ghê, nhóm của nữ thần Khả Khả đã đưa cho cậu ấy tổng cộng 20 tệ rồi. ]
[ Đừng quên còn có 5 tệ của vợ chồng Vương Hạc, nhóm của Giang Tề không chỉ giữ nguyên 200 tệ, mà còn dư thêm 5 tệ nữa chứ. ]
[ Đêm nay anh em Thư Bác Duệ một xu cũng không sài, thế mà chỉ xếp thứ hai, trời ơi tin được không? ]
[ Không biết mọi người có phát hiện ra không, trước đó tôi còn cảm thấy là lạ, tại sao anh của Giang Tề lại làm tận ba mặn một canh, hai người ăn thì có hơi nhiều, bây giờ tôi hiểu rồi. ]
[ Hai người đàn ông ăn một món canh với ba món mặn cũng không phải quá nhiều, nhất là một trong số đó còn đang tuổi ăn tuổi lớn. ]
[ Tui cũng hiểu luôn nè, lượng thức ăn của các món này không phải ít. ]
[ Hả? Vậy là cậu ấy đã sớm đoán được phản ứng của nữ thần Khả Khả, nên đào sẵn hố chờ cô ấy nhảy vào? ]
Làn đạn thảo luận cứ gọi là sôi sùng sục.
Biến thành cuộc phân tích xem Giang Phóng có thật sự cố ý hay không.
Tổ đạo diễn cũng ngạc nhiên không kém, bọn họ không nghĩ đến chuyện này.
Đạo diễn ở ngoài ống kính sờ sờ cầm, từ lúc bắt đầu phát sóng đến giờ, dường như tiết tấu chương trình đều nằm trong tay Giang Phóng, cả những lúc cậu không mở miệng nói gì.
Người anh trai này của Giang Tề không đơn giản, rất có thể cả anh em Thư Bác Duệ cũng không chơi lại cậu ta.
Ý tưởng ban đầu của hắn và nhà sản xuất là dùng mâu thuẫn giữa Giang Tề và Thư Bác Duệ làm mồi nhử, tận dụng mọi khả năng kích thích tính cạnh tranh giữa họ, gây ra mâu thuẫn và xung đột.
Hiện tại có lẽ kế hoạch ban đầu đã trật đường ray, nhưng không sao, trước mắt hiệu quả còn vượt xa sự mong đợi của hắn.
Cơm nước xong, Giang Tề chủ động xung phong đi rửa chén.
Giang Phóng không thích rửa chén, liền để cho cậu, "Đừng làm vỡ đấy."
Giang Tề cam đoan và đảm bảo sẽ không vỡ cái nào, ngay cả chén dĩa của chị em Tần Khả Khả cũng ôm qua hết.
Một phút sau, nhà bếp truyền ra âm thanh đổ vỡ.
Lúc Giang Phóng đi vào, Giang Tề đang ngồi xổm dưới đất nhặt mảnh vỡ, nhìn thấy anh trai, cậu xấu hổ đến mức muốn chui đại vào cái lỗ nào đấy cho rồi.
"Nước rửa chén trơn quá."
"Hay là để tôi đi, cậu đừng nhặt nữa, coi chừng đứt tay đó." Tần Viên Viên đi tới, thuần thục vén tay áo lên, cô thường săn sóc sinh hoạt hàng ngày của chị gái, cái gì cũng biết làm.
Giang Phóng xách cổ Giang Tề đang không nguyện ý đi ra, "Lần sau sẽ miễn phí cho các cô."
Tần Viên Viên nhận ra cậu đang nói chuyện với mình, đỏ mặt trả lời: "Cảm ơn."
[ A, vả mặt nhanh quá, cứ như lốc xoáy ấy nhờ. ]
[ Cô gái Viên Viên này tốt thật. ]
[ Anh trai Giang Tề cũng rất tốt, còn miễn phí một lần tận 5 tệ, hời to rồi.]
[ Không biết tại sao, cứ thấy quái quái chỗ nào ấy. ]
[ Lầu trước, tui biết tại sao kỳ lạ nè, anh của Giang Tề báo trước đã có ý định lần sau sẽ thu tiền bọn họ, nhưng em gái Viên Viên đáng yêu này còn cảm ơn cậu ta =. = ]
[ Cuối cùng cũng sáng tỏ.... ]
[ Tui cũng thế. ]
"Cậu thật biết làm ăn, còn có lần sau." Tần Khả Khả không đơn thuần như Tần Viên Viên, sau khi Giang Phóng nói câu kia, cô đã nhận ra ngay.
Giang Phóng mặt không đổi sắc, nở nụ cười: "Không có sao?"
Mùi vị của dĩa rau mầm xào thịt kia vẫn còn vương vấn trên đầu lưỡi, đã rất lâu rồi cô không ăn no căng bụng như hôm nay, đành kiên cường bất khuất không nói lời nào.
Fan cứng ở phòng livestream đều cảm khái, lần đầu tiên nhìn thấy nữ thần kinh sợ như vậy.
Không phải bình thường oai phong lắm sao, sao không bụp trở lại luôn.
Giang Tề bị anh trai xách về phòng khách, nhìn thấy quyển sách giáo khoa trên khay trà liền nhận ra, giá như vừa rồi cậu đấu tranh thêm một chút.
Tài liệu anh hai tìm cho cậu chủ yếu là kiến thức lớp 11, tất cả đều là trọng điểm, cũng không biết tìm ở đâu ra, thoạt nhìn không mất sức mấy, lại rất đầy đủ.
Nhưng Giang Tề đã một năm không học hành gì, tâm tư cũng không đặt lên việc học, khó tránh khỏi nông nổi một chút.
"Anh hai, hôm nay đi đi lại lại cả ngày rồi, đêm nay có thể cho em nghỉ sớm được không?" Giang Tề không tự chủ được mà nhỏng nhẽo.
"Có thể." Giang Phóng đồng ý quá nhanh, làm Giang Tề không thể tin được.
"Thật sao?"
Giang Phóng kéo ống tay áo lên, lộ ra một đoạn cỗ tay trắng nõn, vì quanh năm suốt tháng ở phóng thí nghiệm, không phơi nắng bao nhiêu, da dẻ trắng trẻo.
"Đương nhiên, em muốn nghỉ bao nhiêu ngày cứ nghỉ, chỉ có điều những ngày tiếp theo anh sẽ sắp xếp thêm nhiệm vụ học tập, ngày hôm nay em không học, nhiệm vụ học tập sẽ tích lũy vào ngày sau."
Giang Tề: " ... "
Quả nhiên đêm nay anh hai dễ nói chuyện như thế chỉ là ảo giác của cậu mà thôi.
"Suy nghĩ kỹ chưa?" Giang Phóng mỉm cười giao quyền lựa chọn vào trong tay cậu.
Giang Tề cắn răng: "Ngày mai em sẽ học bù."
[ Giống tui ghê, bài tập hè gộp lại để đến ngày cuối mới làm. ]
Bận bịu cả ngày, tất cả mọi người đều mệt mỏi, không tới chín giờ liền quay trở về phòng mình.
Lúc này, góc nhìn ở phòng livestream chia ra làm bốn.
Thời gian này là lúc các khách mời rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, không có gì đáng xem.
Nhưng nhân viên công tác của tổ tiết mục phát hiện, lúc chín giờ rưỡi, một dữ liệu ở hậu đài đột nhiên bùng lên, nhìn thấy là Giang Tề và Giang Phóng, nhân viên công tác không bất ngờ tẹo nào.
Màn hình ở phòng livestream chia làm bốn góc nhìn, nếu như chỉ muốn xem một trong số đó, có thể trực tiếp đổi sang.
Số lượng người xem đột nhiên bùng lên, là bởi vì cuối cùng Giang Phóng cũng bỏ mũ lưỡi trai xuống.
Trước kia có khán giả đặt ra nghi vấn, Giang Phóng từ lúc xuất hiện đến giờ chưa lấy mũ xuống lần nào, còn có người nghi ngờ, có phải có khuyết điểm nào không, thiếu chút nữa bị nhan cẩu trong phòng livestream cắn chết.
Tuy Giang Phóng đội mũ, nhưng cũng chỉ che tới hơn nửa trán, có thể nhìn ra được, khuôn mặt của cậu hoàn mỹ cỡ nào.
Nhưng quả thật khán giả vẫn chưa nhìn thấy toàn bộ diện mạo của cậu, cho nên mới có một lượng lớn người xem ngồi chực chờ trong phòng livestream của bọn họ.
Mới đầu dữ liệu livestream vẫn ở trạng thái tăng trưởng chậm rãi, mãi cho đến khi Giang Phóng muốn đi tắm, ở khoảnh khắc tháo mũ xuống, bỗng xuất hiện hình mũi tên tăng lên vèo vèo.
Trong nháy mắt màn hình bị vây kín bởi làn đạn lít nha lít nhít, không ít khán giả vì thưởng thức mỹ nhan thịnh thế, dứt khoác tắt làn đạn, mãi cho đến khi Giang Phóng đi vào phòng tắm, không nhìn được nữa, mới mở trở lại, thiên ngôn vạn ngữ dồn lại thành một câu.
[ Đây là quả đầu trọc đẹp trai nhất tôi từng thấy! ]
Đêm đó, chương trình 'Minh tinh sinh hoạt' lần thứ hai nhảy dù lên bảng hotsearch, nhưng chỉ có thể xếp vị trí thứ hai, bởi vì nhất bảng đã thuộc về # Đầu trọc có thể đẹp trai cỡ nào #.
Đột nhiên hashtag này nhảy lên top 1, cho dù đọc qua cũng biết đang nói cái gì, nhưng vẫn có không ít người theo bản năng bấm vào hóng hớt.
Đêm đó, đã có rất nhiều người giống như những khán giả xem livestream kia, đồng thời mất ngủ.
-- Hoàn chương 7 --