Tập đoàn Trình thị.
"Ting ting dong dong ting ting dong dong."
Một tiếng chuông điện thoại mặc định chen ngang vào cuộc họp căng thẳng.
Nhân viên đang báo cáo công tác không tự chủ được mà dừng lại, mọi người đều nhìn về chiếc điện thoại đặt bên tay phải của Trình Tứ.
Những người cài cùng tiếng chuông này trộm thở phào nhẹ nhõm, thầm nhủ trong lòng, chờ sau khi cuộc họp kết thúc phải ra ngoài đổi nhạc chuông khác ngay.
Trình Tứ cầm điện thoại lên nhìn một cái, màn hình hiển thị là mẹ Trình.
Anh tắt đi, nhưng không ngờ mẹ Trình lại gọi đến lần nữa.
Cho rằng có chuyện gì quan trọng, anh giơ tay ra hiệu cho mọi người tạm dừng, rồi đi ra ngoài phòng họp nghe điện thoại.
"Con trai, việc lớn không tốt!"
Giọng nói hoang mang rối loạn của mẹ Trình vang lên.
"Em gái con bị lừa rồi!"
Trình Tứ dừng một chút, "Bị lừa cái gì?"
Mẹ Trình: "Không phải tối hôm qua nó dùng 200 vạn để theo đuổi thần tượng sao, mẹ hỏi nó là hâm mộ minh tinh nào, nó bảo là Giang Phóng."
Trình Tứ: "Sau đó thì sao?"
Mẹ Trình: " Mẹ nghĩ hay là tìm hiểu thử xem sao, biết đâu sẽ có đề tài chung để trò chuyện với Hựu Hựu, cho nên mẹ có hỏi thăm một người bạn, nhưng bà ấy nói giới giải trí không có minh tinh nào tên là Giang Phóng, ngay cả tên cũng chưa nghe qua bao giờ, con nói xem không phải Hựu Hựu bị lừa thì là cái gì, nếu nó biết chân tướng, sẽ đau lòng cỡ nào chứ."
"Đây là lý do mẹ gọi hai cuộc liên tiếp trong lúc con đang họp?"
Tiếng hít thở của mẹ Trình bỗng nhẹ đi rất nhiều, "Con đang họp à, thế, mẹ không quấy rầy con nữa, con cứ họp trước đi, chờ con họp xong chúng ta lại nói."
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia chỉ còn tiếng tút tút ngân dài.
Trình Tứ quay lại phòng họp, nói một câu tiếp tục.
Nhóm nhân viên không dám dị nghị gì.
Đến mười một giờ rưỡi, cuộc họp mới kết thúc.
Trình Tứ trở về văn phòng, không bao lâu sau, quả nhiên mẹ Trình lại gọi tới.
Lần này còn thật cẩn thận hỏi anh đã họp xong chưa.
Trình Tứ mở loa ngoài lên: "Mẹ muốn thế nào?"
Mẹ Trình: "Con giúp mẹ điều tra một minh tinh tên là Giang Phóng, nếu cậu ta dám lừa Hựu Hựu, tuyệt đối không thể tha cho cậu ta, nhưng mà tốt nhất đừng để Hựu Hựu biết chuyện này."
Trình Tứ: "Đối tượng tiêu tiền của nó không phải tên Giang Phóng."
"Hả? Sao con biết?"
"Minh tinh đại diện cho sản phẩm kia tên là Giang Tề."
"Vậy tại sao nó lại nói với mẹ là Giang Phóng? Nhưng mà đều là họ Giang, chẳng lẽ là nhũ danh?"
"Không còn chuyện gì khác, con tắt đây."
"Chờ đã, khó khăn lắm em gái con mới hâm mộ một minh tinh như thế, tâm trạng của nó bây giờ cũng tốt hơn hai tháng trước, vất vả lắm mới thấy nó cười tươi như thế, con giúp mẹ giám sát một chút đi, cũng không cần con phải làm gì khác, đừng để em con bị lừa là được."
"Con biết rồi."
Trình Tứ tắt điện thoại, gọi trợ lý đến.
"Trình tổng, anh tìm tôi?"
Từ Kiệt Lượng mở cửa ra đi vào.
"Điều tra cho tôi một minh tinh tên là Giang Tề, tôi muốn có tư liệu kỹ càng của cậu ta."
"Dạ."
Từ Kiệt Lượng đẩy mắt kính, tối hôm qua Trình tổng bảo hắn điều tra lịch sử một đơn hàng, hắn cũng không nghĩ nhiều, trong trí nhớ của hắn Trình tổng chưa bao giờ để ý đến chuyện của giới giải trí, bây giờ lại đột nhiên sinh ra hứng thú với một minh tinh.
Cốt truyện "Bá đạo tổng tài yêu ta" bỗng nảy lên trong đầu hắn ...... Không không không, hắn là một trợ lý đứng đắn, không được nghĩ bậy, loại chuyện này tuyệt đối không thể phát sinh trên người Trình tổng được.
Giang Tề có rất nhiều fan, nhưng chủ yếu đều là fan nhỏ tuổi, phần lớn còn chưa thể tự chủ tài chính, cho nên khả năng mang hàng của Giang Tề vẫn còn hơi yếu.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân cậu cần phải phát triển hơn, hấp thụ thêm nhiều nhiệt độ hơn nữa.
Một minh tinh lưu lượng, ngoại trừ số liệu phải đẹp, khả năng mang hàng cũng không thể thiếu.
Trước khi cậu tham gia chương trình này, từng có một đại ngôn thức ăn, đúng tám giờ tối qua đã lên kệ mở bán.
La Vĩ Kỳ nói với cậu, sau khi đại ngôn kia mở bán, có một fan thổ hào nữ đã bàn bạc với chủ cửa hàng muốn mua 200 vạn, trực tiếp quét sạch tất cả hàng trong kho của cửa hàng.
Vị thổ hào kia mua xong cũng không công bố ra ngoài, vẫn là chủ cửa hàng nhịn không được chụp bill lại post lên Weibo mới lan truyền như thế.
Ra tay hào phóng như vậy làm không ít cư dân mạng kinh ngạc.
Fan Giang Tề vốn đang không dám nhận, nhưng sau đó có một bạn Kỳ ngộ đào ra nữ thổ hào này đã từng post bài trong siêu thoại của Giang Tề, nội dung bài viết là hỏi làm cách nào để mua sản phẩm đại ngôn của Giang Tề, ngay cả thời gian trong ảnh cũng trùng khớp.
Vì một đại ngôn thức ăn nho nhỏ mà tiêu tận 200 vạn, số lượng như vậy, không nhận người thân thì quá lỗ rồi.
Lúc La Vĩ Kỳ biết chuyện này, còn tưởng rằng ai đó đang đùa giỡn hắn, hoặc là đối thủ hay blogger nào đó lại muốn hắc Giang Tề, vẫn là trợ lý Tiểu Đông phải đem tính mạng ra thề thốt, hắn tìm hiểu rõ ràng rồi mới dám xác định đó là sự thật.
Tuy rằng tổng doanh thu của đại ngôn này vẫn còn kém đỉnh lưu, nhưng không phải đỉnh lưu nào cũng có fan thổ hào bỏ ra 200 vạn, chỉ vì đẩy doanh thu cho idol.
Trải qua một đêm lên men, vụ này đã nổi ra khỏi vòng fan, hơn nữa còn áp mấy cái hắc hotsearch linh tinh kia xuống, cũng không biết có được tính là nhờ họa được phúc hay không.
"Anh bạn nhỏ Giang Tề ơi, xin hỏi cảm giác được thổ hào "bao nuôi" như thế nào?"
Giang Tề quẫn bách nói: "Anh Kỳ, anh đừng chọc em nữa, anh nói xem tiếp theo nên làm gì đây?"
La Vĩ Kỳ nghiêm túc lại: "Anh tính liên hệ với vị thổ hào kia, nếu như có thể, tốt nhất em nên thêm bạn với cô ấy, em thấy sao?"
Giang Tề do dự: "Như thế có ổn hay không?"
La Vĩ Kỳ biết cậu đang nghĩ gì, "Tiểu Tề, lòng tự trọng cao quá cũng không tốt, hơn nữa không phải bảo em đi nịnh bợ người ta, em chỉ cần cảm ơn một chút là được, tất nhiên, tiền đề phải là người ta đồng ý kết bạn với em, lỡ như cô ấy chỉ muốn im lặng làm fan, vậy thì cho dù em có muốn cũng chưa chắc có cơ hội."
Giang Tề biết nhiều lúc bản thân cứng nhắc quá thì không tốt, "Được rồi, em biết rồi."
Giang Tề quay trở lại phòng, Giang Phóng đã thu dọn xong hành lý của mình từ đời nảo đời nao rồi.
Giang Phóng thúc giục cậu: "Nhanh cái tay lên."
Giang Tề bĩu môi: "Anh hai, sao anh không dọn giúp em một chút nào hết vậy?"
Giang Phóng: "Em không có tay hay là không có chân?"
Giang Tề: "... Anh hai không yêu thương người em trai này sao?"
Giang Phóng: "Anh đối với em còn chưa đủ yêu thương à?"
Giang Tề theo tầm mắt của anh trai nhìn đến đống sách trên bàn, mặt liền đổi sắc, "Em nói đùa thôi."
Giang Phóng: "Muộn rồi."
Thời điểm hai người xuống dưới nhà, mặt mày Giang Tề đã suy sụp hoàn toàn, hai nhóm khách mời kia đã rời đi, còn Tần Khả Khả và Tần Viên Viên cũng đang ngồi trên xe, chuẩn bị đi.
"Em trai làm sao vậy?"
Tần Khả Khả gác tay trên cửa sổ, trêu chọc hỏi.
Giang Phóng nhàn nhạt mà nói: "Thiếu tình thương."
Giang Tề: "..."
Tần Khả Khả cười ha ha, giơ tay lên: "Chúng tôi đi trước đây."
Tần Viên Viên cũng nhô đâu ra vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.
Qua kính chiếu hậu, bóng dáng hai người cũng càng ngày càng nhỏ.
Tần Khả Khả chống cằm, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn phong cảnh trôi vụt qua ngoài cửa sổ, di động trên người vang lên, nhưng cô không lập tức nghe, mãi cho đến khi Tần Viên Viên lên tiếng nhắc cô: "Chị, điện thoại chị kêu kìa."
"Chuyện gì?" Tần Khả Khả nhận điện thoại.
Đầu đối diện là người đại diện của cô.
"Tôi thấy biểu hiện của cô trên chương trình cũng được, nhưng chưa đủ xuất sắc?"
Tần Khả Khả cười giễu: "Thế nào mới tính là xuất sắc?"
Người đại diện nói: "Giang Phóng kia, tuy rằng tối qua phòng livestream ồn ào như thế, nhưng nhiệt độ hiện tại của cậu ta rất cao, cho dù cậu ta với Giang Tề là anh em giả thì cũng không tính là vết nhơ gì lớn, chờ sau khi tập đầu tiên chính thức phát sóng, độ chú ý của cậu ta ngày càng cao hơn nữa, chương trình sẽ không từ bỏ cậu ta."
Tần Khả Khả: "Thì sao?"
Người đại diện: "Khả Khả, đây cũng không phải ngày đầu tiên cô lăn lộn trong giới giải trí, loại chuyện này cô phải quen thuộc mới đúng, đây là cơ hội rất tốt, bỏ lỡ rồi thì không tìm lại được."
Tần Khả Khả nhíu mày.
Người đại diện: "Giang Tề không có bối cảnh thâm sâu gì, Giang Phóng kia lại càng không có, cô còn gì phải do dự nữa chứ, vả lại, cho dù không phải cô, thì sau này cũng sẽ có những người khác thôi, cơ hội là cho người có chuẩn bị mà đến, tôi nhớ rõ trước kia cô cũng không do dự như thế."
Tần Khả Khả: "Để tôi suy nghĩ lại."
"Chị, làm sao vậy?" Tần Viên Viên thấy sau khi nói chuyện điện thoại xong sắc mặc của cô không tốt lắm, có hơi lo lắng cho chị mình.
"Không có gì."
Tần Khả Khả trả lời qua loa, cô không muốn để Tần Viên Viên biết đến những chuyện đó.
Ánh mắt Tần Viên Viên hơi đạm đi, chị gái luôn là như vậy, luôn xem cô là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện.
Trên xe, trong lòng Giang Tề nhảy nhót không thôi.
Anh Kỳ nói với cậu, thông qua chương trình này cậu đã tăng thêm rất nhiều fan.
Tuy rằng tối hôm qua bị lên hắc hotsearch, nhưng đã được áp xuống nhanh chóng, còn vì chuyện fan thổ hào thoát vòng, fan không chỉ bỏ đi mà còn tăng lên không ít.
"Anh hai thương em làm em vui như vậy à?"
Giang Phóng đang xem tin nhắn trên điện thoại, tin nhắn của cậu quá nhiều, chỉ riêng tên nhóc Triệu Anh Hoa kia thôi mà đã mấy trăm tin rồi.
"Anh hai!" Giang Tề tưởng tượng đến cảnh anh trai giao cho mình thêm một đống sách vở lớn thì không còn vui vẻ gì nữa, "Em không phải vì chuyện này mà vui vẻ như thế, người đại diện của em nói, tối hôm qua chúng ta cùng lên hắc hotsearch, có người cố ý muốn chỉnh chúng ta."
Giang Phóng: "Anh biết."
Giang Tề sửng sốt: "Anh thấy hotsearch rồi à?"
Giang phóng: "Không có, hồi sáng lúc phỏng vấn, nhân viên công tác có hỏi anh thấy thế nào về chuyện này."
Giang Tề: "Anh trả lời rồi?"
Giang Phóng: "Ừm."
Giang Tề muốn hỏi anh trai trả lời như thế nào, lại cảm thấy anh hai nhà mình thông minh như thế, chắc chắn sẽ nhẹ nhàng ứng phó được.
"À đúng rồi, em còn chưa nói với anh nguyên nhân khiến em vui vẻ như thế đúng không, người đại diện của em còn nói tối hôm qua có một fan thổ hào đã bỏ ra 200 vạn mua đại ngôn cho em, bảo em thêm bạn với cô ấy để cảm ơn một chút."
Giang Phóng đột nhiên ngẩng đầu: "Em nói bao nhiêu?"
Giang Tề: "200 vạn á!"
Giang Phóng: "..."
Tên phá của này ở đâu ra đây.
----- Hoàn Chương 12 -----