Nguyệt Linh hít một hơi thật sâu, trừng mắt nhìn Biên Lãng, nhưng cô còn chưa mất bình tĩnh, đây không phải là lúc phát tiết cảm xúc của mình. Sở Toa Toa hoàn toàn không phải là một người lương thiện, giải quyết không tốt sẽ chỉ dẫn đến vô vàn rắc rối mà thôi. Cô vội vàng nói: “Đại tiểu thư, Biên Lãng với tôi hoàn toàn không có chút quan hệ nào. Tôi đi đây, anh ta ở hay đi không có liên quan gì đến tôi.” Nói xong, cô đi ra hướng cửa chính, mặc kệ đường cửa sổ. Ánh mắt Biên Lãng hơi thay đổi, cũng không nói nhảm, muốn đi theo —— lại bị Sở Toa Toa ngăn cản, cô nắm lấy tay áo hắn, nói: “Biên Lãng, anh dám đi em liền hét to ‘ sở khanh ’. Đến lúc đó, anh không những phải đối mặt với sự truy sát của căn cứ cự thạch mà còn là kẻ địch với căn cứ sông Hồng!”
Biên Lãng ghét nhất chính là kiểu người phụ nữ như này, ngang ngược, độc đoán, ngu ngốc, nhưng hắn vẫn nhớ kỹ ân cứu mạng của đối phương nên không động thủ, hắn hừ lạnh một tiếng, cười nhạo nói: “Ta có nhiều kẻ thù như vậy, thêm một căn cứ sông Hồng cũng không sao cả.” Hắn lắc lắc cánh tay, dễ dàng ném Sở Toa Toa sang một bên bằng kỹ năng của mình, ngay sau đó liền đi thẳng về hướng cửa.
“Biên Lãng! Quay lại đây!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn mở cửa ra quan sát xung quanh, không có một ai ở hành lang. Lòng hắn chùng xuống, có chút mất bình tĩnh, do dự một lúc, hắn hạ quyết tâm đuổi theo hướng phía bên trái. Sở Toa Toa chạy theo hắn, cô đuổi theo bóng Biên Lãng được vài bước thì phát hiện tốc độ chỉ tầm trung không đủ nhanh, liền dừng lại, đá đi đôi giày cao gót, vừa đuổi theo bằng chân trần, vừa hô: “Người đâu! Có ăn trộm! Mau đến đây! Có tên trộm từ căn cứ khác!”
Chờ đến khi hai người đi xa, Nguyệt Linh mới bước ra từ phía sau cửa, cô liếc nhìn hướng hai người họ rời đi, chắc chắn việc họ sẽ không quay lại, cô bước lại vào căn phòng vừa nãy đến, đi thẳng đến hướng cửa sổ —— không có camera ở bên ngoài, đúng là con đường lý tưởng để chạy trốn mà. Cô quen cửa quen nẻo mà bám vào khung cửa sổ, dựa đường ống mà nhảy lên. Như thường lệ, cô bám vào cửa sổ tầng 3 nhưng cảnh tượng trước mắt đã khiến cô bị sốc, hình ảnh máu me đến nỗi không dám nhìn, không biết là cơ thể của ai, đầu lìa khỏi cổ, tay chân thì đứt gãy, một số cơ còn bị cắt thành từng mảnh nhỏ, và kẻ gây ra chuyện này lại là người cô muốn tránh còn không kịp – thủ lĩnh của căn cứ sông Hồng!
Không ổn.
Nguyệt Linh ngừng thở, thật cẩn thận mà bò về đường cũ ——
Sở Hồng Hà cả người đầy máu đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng về phía Nguyệt Linh, lòng Nguyệt Linh chùng xuống, lập tức buông hai tay ra muốn rơi xuống mặt đất. Uỳnh —— cửa sổ thủy tinh bị người phá hủy từ bên trong, ngay lập tức nó tan thành bột mịn, theo gió mà bay đi. Một bàn tay mảnh khảnh nhuốm đầy máu tươi vươn ra, nắm lấy Nguyệt Linh, kéo cô lên đưa vào trong phòng.
Nguyệt Linh biết rõ thủ lĩnh căn cứ sông Hồng cực kỳ hung bạo, ngoài việc chiến đấu đến chết, cô không còn cách nào khác. Vì thế, sau khi bị lôi vào phòng, cô không nói một lời, liền vung tay đánh nhau, hai quyền đầy uy lực đấm thẳng về hướng Sở Hồng Hà, Sở Hồng Hà lập tức buông cô ra, lăn xuống gầm giường né tránh đòn tấn công của cô. Thuộc tính của cô là tốc độ cùng sức lực, sau khi lên cấp 3, sức mạnh càng kinh người. Đáng tiếc là dù có thế, vẫn kém dị năng hệ tự nhiên. Tốc độ nhanh thì thế nào, cũng không nhanh bằng hệ phong, sức lực lớn thì sao chứ, cũng không mạnh bằng hệ lôi. Sở Hồng Hà là hệ thủy cấp 3, cô có thể tranh thủ lúc chiến đấu để so sự chênh lệch —— vừa nghĩ vậy, cô bỗng nhiên cảm thấy cả người cứng đờ tê dại, máu trong cơ thể không như bình thường, thế mà bị người khống chế khiến nó chảy loạn.
Nguyệt Linh không nhịn được mà rên rỉ vì đau đớn, âm thanh thật dễ nghe êm tai, giống như ngọn đèn thắp sáng cả màn đêm, xoa dịu đi cơn cáu kỉnh khó giải quyết trong lồng ngực Sở Hồng Hà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đứng lên từ sàn nhà, vươn tay ra hướng về phía Nguyệt Linh, người đang không thể động đậy, ngồi quỳ trên giường, Nguyệt Linh vội la lên: “Không được chạm vào tôi!” Giọng nói gay gắt, lãnh đạm, tràn đầy âu lo, nhưng vẫn rất dễ chịu êm tai. Điều này khiến tâm trạng hỗn loạn trong lòng anh thoải mái hơn một chút, nhưng mà vật giữa hai chân anh lại không thế, nam căn càng ngày càng sưng to, anh có thể cảm giác được dục vọng nóng cháy đang bốc lên cùng với hơi thở gấp của mình. Dù là tâm lý hay sinh lý, đều đang nói rằng anh khát vọng cô gái này.
Nhìn thấy bàn tay mảnh khảnh nhuốm đầy máu tiến lại gần, Nguyệt Linh nghĩ anh ta sẽ tháo mặt nạ xuống, nhưng lại không ngờ rằng bàn tay đó đi thẳng đến ngực, vuốt ve ngựa bên trái của cô, ấn ấn, rồi lại nhéo lại niết, cuối cùng là sờ lên nhũ hoa, xoa xoa nó. Cô sửng sốt, cuống quít kêu lên: “Chờ đã, anh thử tháo mặt nạ tôi xuống xem!” Lúc này, tâm trí cô không còn muốn hoàn thành nhiệm vụ nữa, chỉ muốn giữ lấy sự trong trắng của bản thân.
Dương Đế giao cho cô ba nhiệm vụ bất khả thi, nhưng không có giới hạn thời gian. Mười năm trước, khi cô đến thế giới này, có một cơ thể như vậy, thứ đầu tiên cô nghĩ đến không phải hoàn thành nhiệm vụ, mà chỉ là cách sinh tồn ở đây. Trong mười năm, cô vạch ra kế hoạch sinh hoạt, nâng cao thực lực, đồng thời thu thập được nhiều tin tức tình báo, điều tra rõ ràng mười người đàn ông xuất chúng kia. Nhưng càng điều tra, mong muốn hoàn thành nhiệm vụ càng bé đi. Những người này có thiện có ác, nhưng sinh ra đã là long là phượng, đừng nói việc vô tình với họ, chỉ với vẻ ngoài này của cô cũng đã là thử thách lớn nhất rồi. Cô không chắc bản thân có làm được không —— đã không thích, lại còn phải đi câu dẫn. Mãi cho đến ngày hôm qua, cô có cơ hội được tiếp cận Biên Lãng. Cố gắng thu hút sự chú ý, giả vờ vô tình khơi dậy sự hứng thú của hắn với cô, nhưng đến khi hắn tháo mặt nạ cô, cô chỉ muốn chùn bước. Cô không muốn dùng gương mặt hèn mọn này đi lấy lòng những người đó, càng không muốn ai đó vì lòng trắc ẩn, thương hại mà dây dưa không dứt. Là bạn đồng hành của Chủ Thần Dương Đế, cô cũng là một trong số các vị thần, cô có niềm kiêu ngạo cùng tôn nghiêm. Chắc vì Dương Đế biết rõ điểm này, mới ép cô đến nơi này, nghĩ cô sẽ không chịu đựng được và chấp nhận uống nước vong tình.
Cô quyết không bỏ cuộc, nhưng cô cũng không thể vì hoàn thành nhiệm vụ mà bỏ rơi bản thân. Ngay lúc Sở Hồng Hà đùa cợt cô, cô càng chắc chắn về điều này —— cho dù con đường phía trước có gập ghềnh, cửu tử nhất sinh*, cô vẫn sẵn sàng mạo hiểm lao vào con đường này!
* Chín phần chết một phần sống, ý nói nguy hiểm
Cô không muốn uống nước vong tình, cũng không cần tuân theo người khác làm chuyện suy đồi này!
Kể từ lúc này, cô - Nguyệt Linh chỉ có một mục tiêu là tu luyện, trở nên mạnh hơn, không bị người khác khống chế!
Một ngày nào đó, rồi cô sẽ lật đổ được thế lực ngang ngược trên đầu mình!
Sở Hồng Hà mặc kệ Nguyệt Linh, ngón tay vẫn tinh tế mà chơi đùa nhũ hoa của cô, nhưng ngay sau đó, anh liền thấy không thỏa mãn chỉ với điều này, đẩy Nguyệt Linh ngã xuống giường, dùng toàn bộ cơ thể đè lên. Máu trên người anh lây dính vấy bẩn lên người cô, mùi tanh tràn ngập bao quanh hai người, bầu không khí bắt đầu trở nên ám muội, kiều diễm. Lúc này, anh không cảm thấy gì khác ngoài dục vọng trong lòng đang bành trướng như muốn nổ tung, rốt cuộc không chịu được, kéo áo khoác đen Nguyệt Linh lên, lộ ra nửa người trên của cô. Chiếc áo khoác bị kéo đến đầu Nguyệt Linh, khiến cho hai tay cô phải giơ lên cao, cũng ngăn cản tầm nhìn của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT