Ngôn Tiểu Nặc dùng lực chớp mắt cố gắng kìm lại không để cho nước mắt trào ra.

Cô bước xuống cầu thang một cách rất nhanh, nhưng không ngờ cô bị hụt chân, ngã xuống từ bậc thang cuối cùng xuống đất.

Hộp cơm bị đổ ra ngoài, lăn vài vòng, và tất cả thức ăn được cô cần thận chuẩn bị cứ thế bị đổ ra ngoài.

Nước mắt của Ngôn Tiểu Nặc không thể kìm được cứ thể tuôn ra. “Ngôn Uyển Cừ!”

Mặc Tây Quyết thấy cô bị ngã ở trên sàn, bên cạnh là một mớ thức ăn lộn xộn, anh vội vã đi xuống ôm cô vào lòng, đưa tay ra kiểm tra mắt cá chân của cô, “Không sao chứ? Có bị trẹo chân không? Có đau lắm không?”

Anh hỏi liên tục giọng điệu vội vàng, trong biểu cảm tràn đầy sự lo lắng và quan tâm. “Em không sao.” Trong lòng của Ngôn Tiểu Nặc thấy vừa ngọt ngào lại vừa chua chát, cô thử đứng dậy, và động đậy mắt cá chân, “Không bị trẹo chân, chỉ bị ngã thôi.”

Mặc Tây Quyết hoàn toàn không tin, nhanh chóng ôm cô lên và vội vàng trở về biệt thự.

Toàn Cơ đứng ở trên nhìn thấy tất cả sự việc từ đầu tới cuối, trong ánh mắt lộ lên sự khó hiểu.

Ngôn Tiểu Nặc ngồi vào trong xe, Mặc Tây Quyết lấy điện thoại ra nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Em cố chịu một chút, để anh bảo Phó Cảnh Thâm tới.”

Cô động đậy cổ chân, rồi nói với anh: “Thực sự là không đau một chút nào.”

Mặc Tây Quyết nhìn kỹ sắc thái của cô, lông mày cô nhẹ nhàng, sắc mặt hồng hào, rồi anh mới yên tâm. “Em xin lỗi, không phải là em cố ý đến làm phiền hai người đâu.”

“Làm phiền?” Mặc Tây Quyết cau mày, “Vốn dĩ là em nên ăn cơm cùng anh mới đúng, nói gì đến làm phiền chứ?”

Ngôn Tiều Nặc ngơ người, anh nói vậy là có ý gì chứ?

Bụng cô phát ra một âm thanh, Mặc Tây Quyết lại nheo mày hỏi cô: “Em chưa ăn gì mà đã tới sao?”

Cô bị nói trúng, ngại ngùng cúi đầu xuống.

Mặc Tây Quyết ôm cô vào lòng, dặn dò tài xế: “Đi tốc độ nhanh nhất về Hằng An.”

Rất nhanh đã tới biệt thự. “Ngồi đây không được động đậy.” Mặc Tây Quyết ôm cô lên ghế sôfa và đi nhanh vào bếp.

Ngôn Tiểu Nặc đang định đứng lên, thì thấy Mặc Tây Quyết kéo một bàn đầy thức ăn tới, Mặc Tây Quyết bê lên một bát canh, dùng chiếc muỗng khuấy lên rồi múc một thìa bón vào miệng cho cô, “Mau ăn một chút.”

Cô ngoan ngoãn uống hết, lông mày hơi nhíu lại. “Sao vậy?”

“Hơi đẳng.”

Mặc Tây Quyết lập tức chứa một ngụm súp lớn vào miệng rồi mím chặt môi đặt lên môi cô, rồi cứ thế từng ít một bón vào miệng cô.

Ngôn Tiểu Nặc ôm lên vai anh, và uống hết từng chút một.

Trong hơi thở của anh có hương thơm mát lạnh và nhiệt độ ấm áp của cơ thể, trái tim của Ngôn Tiều Nặc mềm lại, đôi mắt ngấn nước nhìn anh.

Trái tim của Mặc Tây Quyết dường như bị lỡ nhịp đập, anh bê một bát khác tiếp tục bón cho cô.

Ăn cơm xong, Ngôn Tiểu Nặc ôm lên cổ anh, thở rất nhanh, gương mặt hồng như hoa đào.

Mặc Tây Quyết vừa hôn cô vừa ôm cô vào phòng ngủ.

Ngôn Tiều Nặc mơ mơ màng màng bị anh cởi hết quần áo ra, cô cảm thấy có chút hơi lạnh rồi ôm chặt lấy cơ thể anh.

Ngay lập tức, cơ thể cô được tiếp thêm sức mạnh, cô ôm chặt lấy anh và chào đón bữa tiệc nhẹ nhàng thuộc về anh.

Cô không còn nhớ bị anh âu yếm bao nhiêu lần, chỉ nhớ toàn sức lực trong cơ thể cô bị anh lấy sạch, cơ thể cô như có vô số bông hoa nở trên người, cô mệt quá và ngủ thiếp đi.

Trong trạng thái mơ màng, cô chỉ nghe thấy tiếng cười tủm tỉm của anh, hình như bị anh bê vào nhà tắm rồi ôm trở lại lên giường.

Lúc Ngôn Tiểu Nặc tỉnh dậy đã 7 giờ tối, Mặc Tây Quyết vẫn đang ôm cô ngủ, cơ thể vạm vỡ của anh bị cô nhìn thấy hết.

Nghĩ đến sự cuồng nhiệt lúc trước, mặt cô lại đỏ ửng lên.

Ngôn Tiểu Nặc thức dậy một cách nhẹ nhàng để đi vào bếp, thức ăn buổi trưa cô nấu đều bị đổ hết rồi, anh chưa kịp ăn miếng nào, cũng không biết anh có no không?

Cô động đậy một chút thì Mặc Tây Quyết liền tỉnh dậy và mở mắt ra.

Ngôn Tiểu Nặc đỏ mặt cúi đầu xuống, “Anh có đói không? Em đi nấu cơm cho anh.”

“Nghỉ ngơi một chút rồi đi.” Mặc Tây Quyết lại ôm cô vào lòng, “Em đi tắm trước đi, bên ngoài có lẽ bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc: “Thật sao?”

Mặc Tây Quyết gật đầu, “Ừ.” Nói xong anh ôm cô vào nhà tắm.

Tắm xong sảng khoái bước ra, Ngôn Tiểu Nặc mở cửa liền gửi thấy mùi thức ăn, “Thơm quá!”

“Hôm nay không cần uống thuốc bổ nữa sao?” Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy một bàn thức ăn phong phú mĩ vị, ánh mắt vui sướng lấp lánh. “Không cần ăn nữa, sau này chú ý một chút là được.” Mặc Tây Quyết thấy điệu dạng vui vẻ của cô, tâm trạng của anh cũng vui theo.

Sau bữa ăn, Ngôn Tiểu Nặc bước tới cửa sổ phía sau, ngắm những bông hoa cẩm tú cầu, cô nghĩ một lúc rồi ngắt vài bông vào nhà, cắm vào chiếc bình ngọc trắng. “Em thích cắm hoa à?”

“Vâng, em phát hiện hoa cẩm tú cầu rất đẹp.”

Những ngón tay thon nhỏ trắng nõn của cô đang chơi đùa với những bông hoa cẩm tú cầu màu tím, có một vẻ đẹp ấm áp. “Có đẹp không?” Sau khi cắm xong hoa cầm tú cầu Ngôn Tiểu Nặc đưa cho Mặc Tây Quyết xem. “Rất đẹp, đặt ở đây đi.” Mặc Tây Quyết gật đầu, đặt bình hoa ngọc trắng lên bàn học của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play