Ngôn Tiểu Nặc ngượng cười, dùng tăm bông lau cẩn thận vết thương của Mặc Tây Quyết.

Đôi lông mày của Mặc Tây Quyết co lại rồi lại mở ra, hít thở sâu vài hơi nói với giọng không rõ tiếng: “Em đây chả phải rắc muối lên vết thương của anh sao.”

Ngôn Tiểu Nặc cũng biết sẽ rất đau, cô đành cố gắng an ủi anh: “Kiên nhẫn chịu đựng một chút, xong ngay bây giờ đây.”

Mặc Tây Quyết quay đầu đi chỗ khác, không thèm để ý đến lời nói của cô.

Động tác tay của Ngôn Tiểu Nặc càng nhanh hơn, chờ cô làm sạch vết thương xong, trên khuôn mặt của Mặc Tây Quyết đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng. “Làm sạch vết thương xong, có lẽ sẽ không sao.” Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng thu dọn và đóng hộp thuốc lại, “Có thể ăn cơm rồi.”

Mặc Tây Quyết liếc nhìn cô một cái, biểu hiện hoàn toàn nghiêm túc, “Không ăn.”

“Sao lại không ăn?” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, “Chỉ là cắn một miếng thôi mà, không đến nỗi không ăn nồi cơm chứ?”

“Vốn dĩ anh chỉ bị heo cắn cho một miếng.” Mặc Tây Quyết đảo mắt nhìn Ngôn Tiểu Nặc, “Nhưng con heo lại còn rắc muối lên vết thương của anh, bổn thiếu gia vừa bị đau bên ngoài giờ thêm cả đau tim nữa, nuốt không trôi.”

Ngôn Tiểu Nặc biết cô không nên bộc phát cắn anh nên mới có lòng tốt xử lý vết thương cho anh, “Đó là em giúp anh khử trùng, là em giúp anh chứ!”

“Bồn thiếu gia không cần em phải giúp anh rắc muối lên vết thương của anh.” Mặc Tây Quyết nói một cách nhẹ nhàng vô tư. “Hưm, tuỳ anh, anh không ăn thì em ăn!” Ngôn Tiểu Nặc rứt khoát quay người đi đến nhà ăn. “Này, cắn anh đã đành, rồi còn cố ý làm anh đau cũng đành, giờ lại còn bỏ lại anh một mình đi ăn cơm, Mặc Tây Quyết này thực sự đã nuôi một con heo không có lương tâm.” Giọng nói của Mặc Tây Quyết tràn đầy ấm ức.

Ngôn Tiểu Nặc vừa cầm dao và nĩa lên, thì nghe thấy anh trách móc cô, khiến cô tức giận quay đầu lại: “Là anh nói ăn không vào chứ!”

“Giờ anh lại muốn ăn rồi.”

“Vậy anh còn không mau tới ăn!” trùng, là em giúp anh chứ!”

“Bồn thiếu gia không cần em phải giúp anh rắc muối lên vết thương của anh.” Mặc Tây Quyết nói một cách nhẹ nhàng vô tư. “Hưm, tuỳ anh, anh không ăn thì em ăn!” Ngôn Tiểu Nặc rứt khoát quay người đi đến nhà ăn. “Này, cắn anh đã đành, rồi còn cố ý làm anh đau cũng đành, giờ lại còn bỏ lại anh một mình đi ăn cơm, Mặc Tây Quyết này thực sự đã nuôi một con heo không có lương tâm.” Giọng nói của Mặc Tây Quyết tràn đầy ấm ức.

Ngôn Tiểu Nặc vừa cầm dao và nĩa lên, thì nghe thấy anh trách móc cô, khiến cô tức giận quay đầu lại: “Là anh nói ăn không vào chứ!”

“Giờ anh lại muốn ăn rồi.”

“Vậy anh còn không mau tới ăn!”

“Cánh tay anh đau, không giơ lên được.”

“Cánh tay đau chứ không phải chân đau, anh hoàn toàn có thể đi tới ăn mà!”

“Dù có đi tới cũng không thể cầm được nĩa và dao, thì ăn kiểu gì? Thật là đồ đầu heo.”

Ngôn Tiểu Nặc tức đến nỗi nhức đầu, “Vậy anh muốn thế nào?”

“Bón ăn cho anh.” Mặc Tây Quyết cố gắng giấu đi nụ cười đắc ý.

Ngôn Tiểu Nặc ngồi đó, hít vào vài hơi sâu, mới bê thức ăn tới trước mặt Mặc Tây Quyết, lấy chiếc muỗng múc một thìa canh bón cho anh.

Mặc Tây Quyết cúi đầu uống một ngụm canh, biểu cảm rất hài lòng: “Chà, có người bón với tự ăn thật không giống nhau, rất là ngon, tiếp tục nào.”

Ngôn Tiểu Nặc kìm chế sự thôi thúc muốn đổ bát canh lên mặt Mặc Tây Quyết, nhẫn nại bón hết bát canh cho anh, rồi lập tức đi ra bàn ăn cầm muỗng ăn lên.

Woo, có thể yên tĩnh ăn cơm thật là hạnh phúc.

Cô không để ý Mặc Tây Quyết ngồi trên ghế sôfa nhìn cô ăn ngấu nghiến, khiến anh cười tươi rạng rỡ.

Ngôn Tiểu Nặc dùng xong cơm, đứng dậy đi vào phòng ngủ, cũng không buồn để ý đến Mặc Tây Quyết, Mặc Tây Quyết cứ thế nhìn cô như vậy đi qua trước mặt anh. “Ngôn Uyển Cừ” Mặc Tây Quyết gọi cô một tiếng, rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ, nhưng lại thấy Ngôn Tiểu Nặc đang ngồi ở trước bàn học. “Đừng có ồn, em phải xử lý một số ghi chép!” Ngôn Tiểu Nặc từ chối.

Mặc Tây Quyết liền nằm lên giường, dựa vào gối đầu để ngắm Ngôn Tiểu Nặc đang xử lý ghi chép.

Lúc cô học tập và thiết kế có một sự nghiêm túc lạ thường, không có một chút lười biếng và ẻo lả, như thể là một nữ thần quý phái. Xem ra, cô không phải là kiểu phụ nữ gửi thân lên giường để kiếm tiền.

Kiểu phụ nữ đó sẽ không bao gờ có biểu hiện nghiêm túc như vậy, hơn nữa người phụ nữ nhỏ bé trước mặt này lại có một kiểu nghiêm túc lộ ra tự nhiên, không có bất kỳ một chút giả vờ nào.

Mặc Tây Quyết cứ như vậy ngắm cô, và cứ như thế ngắm cô một hồi lâu.

Sau khi Ngôn Tiểu Nặc xử lý xong ghi chép, rồi lại quay ra xem lại một lượt bài học ngày hôm nay, xác định không còn để sót bất kỳ nội dung nào rồi mới bắt đầu dọn dẹp sách vở và giấy bút trên bàn.

Cô cũng rất gọn gàng sắp xếp mọi thứ theo từng bộ, nhanh chóng và có tổ chức. “Ở nhà em cũng tự dọn dẹp đồ đạc sao?” Mặc Tây Quyết hỏi khi thấy động tác của cô nhanh thoăn thoắt.

Tay của Ngôn Tiểu Nặc dừng lại một chút rồi gật đầu: “Vâng, em thích tự chăm sóc cuộc sống của mình.”

Mặc Tây Quyết không nói gì thêm, anh đặt một tay ra sau đầu, và đôi mắt đen như ngọc chăm chú nhìn cô. “Sao vậy?” Ngôn Tiểu Nặc thấy biểu hiện chăm chú cảu anh, có chút khó hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play