Giản Minh không ngờ cô lại nói chuyện với mình một cách lịch sự và lễ phép như vậy, và cô ấy cũng rất quý cô rồi gật đầu: “Được chứ.”

Ngôn Tiểu Nặc hoàn toàn không để ý gì đến Mặc Tây Quyết, đang chuẩn bị kéo Giản Minh ra ngoài. “Đứng lại.” Mặc Tây Quyết người bị phớt lờ cuối cùng cũng lên tiếng, kéo Ngôn Tiểu Nặc lại, nhẹ nhàng nói với Giản Minh, “Quần áo ở bộ phận thiết kế tầng 72.”

Giản Minh lập tức hiểu ý, cúi đầu đáp lại “Vâng”, cô đi ra ngoài không một chút do dự hay chậm trễ. “Em cũng có bản lĩnh đấy nhỉ, học được cách phớt lờ anh rồi.” Mặc Tây Quyết siết chặt lấy cơ thể của Ngôn Tiểu Nặc, với một sự nguy hiểm sâu sắc trong giọng nói của anh.

Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, cô không muốn để ý tới anh. “Nói đi chứ!” Mặc Tây Quyết thấy cô tiếp tục không để ý đến anh, sự tức giận trong lòng của anh càng dữ dội hơn. “Không nói!” Ngôn Tiểu Nặc giận dữ nhìn anh.

Mặc Tây Quyết nhướn mày và đè cô lên ghế sofa da, đôi mắt đen cháy rực, sáng như viên kim cương lấp lánh, “Có nói hay không?”

“Nói cái gì cơ?” Lông mi của Ngôn Tiểu Nặc khẽ giật giật, và biểu cảm của cô có chút ấm ức. “Còn dám phớt lờ anh nữa không?” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nâng cằm cô lên và nhẹ nhàng cắn lên mặt cô một miếng.

Ngôn Tiểu Nặc vuốt trán: “Em đâu dám phớt lờ anh?”

“Vừa rồi, còn nữa lúc trước nữa em nói thay cho người đàn ông khác!” Mặc Tây Quyết càng nghĩ tới càng tức. “Xin hòi cậu Mặc, là anh đang ghen sao?” Đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên trở nên tinh nghịch, còn chớp chớp mắt nhìn Mặc Tây Quyết.

Sắc mặt của Mặc Tây Quyết tự nhiên tối xầm lại: “Không phải, heo của mình nuôi không thể để cho người khác ăn.”

Ngôn Tiểu Nặc suýt nữa thở không ra hơi, hét lên giận dữ, “Anh mới là heo!”

Mặc Tây Quyết hôn lên môi cô, Ngôn Tiểu Nặc tức giận trực tiếp cắn lên đôi môi mỏng của anh, Mặc Tây Quyết đau đớn hít một hơi sâu, cuối cùng không chịu nổi cắn lại cô một cái rồi buông khỏi môi cô.

Đôi môi mỏng của anh bị sưng lên bởi vết cắn của cô, Ngôn Tiểu Nặc cười tủm tim, rồi lấy từ trong túi ra tuýp thuốc mà lần trước anh cho, bôi lên môi cho anh.

Nụ cười của cô giống như ánh nắng ban mai của mặt trời, sau khi nhẹ nhàng bôi thuốc xong, giọng cô nhanh nhẹn, “Cậu Mặc, bôi xong thuốc thì không được nói chuyện đó nha, không cần thận sẽ ăn thuốc vào trong bụng.” Thấy Mặc Tây Quyết lườm mình, “Tức giận không có lợi cho sự phục hồi của cơn đau và sưng đâu!”

Mặc Tây Quyết thấy nụ cười đắc ý của cô, tức suýt nữa hất cả bàn trà lên.

Ngôn Tiểu Nặc như được trốn thoát chạy khỏi văn phòng làm việc của tổng giám đốc, vội vàng chạy vào thang máy, thấy bóng dáng Mặc Tây Quyết cắn răng đuổi theo cô.

Cô nhanh chóng ấn tầng 72, rất may trước khi Mặc Tây Quyết đuổi kịp cô, thì cửa thang máy đóng lại và đi xuống. Ngôn Tiểu Nặc vỗ nhẹ vào ngực chấn tĩnh lại, thật nguy hiểm! Nhưng có một cảm giác tự hào trên khuôn mặt cô, cô thật sự to gan, lại còn dám hét lên với Mặc Tây Quyết một trận!

Thang máy chuyên dùng cho tổng giám đốc quả nhiên rất nhanh, trong nháy mắt đã tới tầng 72. “Phòng thiết kế?” Ngôn Tiểu Nặc bước ra từ thang máy, nhìn thấy một bảng hiệu đèn LED lớn.

Tuy nhiên hành lang rất yên tĩnh, nếu như Ngôn Tiểu Nặc không thấy bảng hiệu, cô còn nghĩ rằng mình đã đến nhầm chỗ.

Cô chợt nhớ ra rằng hôm nay là ngày cô Toàn Cơ đảm nhận vị trí mới làm giám đốc thiết kế, có lẽ mọi người đều đang gặp giám đốc mới.

Nhưng ai có thể nói cho cô biết Giản Minh ở đâu không?

Ngôn Tiểu Nặc đau đầu vuốt lên trán, đều tại Mặc Tây Quyết, hại cô chưa kịp lấy số điện thoại của Giản Minh, còn bị nhốt ở lại trong phòng làm việc, ở đây ngay cả bóng dáng của quỷ cũng không có, cô nên đi đầu tìm người bây giờ? “Tinh–” cửa thang máy mở ra, Mặc Tây Quyết mang theo một luồng khí ớn lạnh trên người bước tới, “Ngô Uyển Cừ!”

Ngôn Tiểu Nặc bị doạ một phen đứng ngọn vào góc tường, “Không phải đã bảo là bôi thuốc xong không được nói chuyện sao?”

“Lừa em đấy, vậy mà cũng tin, em thật sự ngốc như heo!” Mặc Tây Quyết phán cô một câu.

Ngôn Tiểu Nặc thấy đằng sau vẻ cao lớn đẹp trai của anh là những từ ngữ phỉ báng, trong đầu cô chỉ có một câu diễn tả con người anh: Mặc Tây Quyết là một thằng khốn.

Mặc Tây Quyết bước được hai bước rồi đột nhiên quay đầu lại, giọng nói không thân thiện: “Còn đứng ở đó làm gì? Muốn anh bế em đi sao?”

“Đi đâu chứ?” Ngôn Tiểu Nặc vẫn chưa hoàn hồn. “Đưa em đi tìm người mẫu, phụ nữ gì mà giống như heo vậy!” Mặc Tây Quyết quay người lại, biểu hiện vẫn chưa hết giận.

Ngôn Tiểu Nặc đi phía sau anh, cô ấm ức giẫm mạnh chân, nhưng không thể không đi theo anh.

Mặc Tây Quyết đưa cô đến tầng bộ phận thiết kế, sau khi rẽ 5 lần 7 lượt, cho đến khi Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mình sắp bị ngất xỉu thì Mặc Tây Quyết dừng lại trước một cánh cửa, Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên phanh gấp người lại, đâm vào lưng của Mặc Tây Quyết.

Anh nhanh chóng đỡ lấy cô, tránh để cô ngã xuống, “Hoá ra em thích đi ở hành lang.”

“Cái gì?”

“Không phải cố tình ôm anh sao?” Mặc Tây Quyết ôm chặt lấy cô, với giọng nói trêu đùa. “Đâu có!” Ngôn Tiểu Nặc giận dữ bất bình, “Giản Minh ở đây sao? Tại sao không đi vào?”

“Em muốn để anh ngắm người phụ nữ khác thay quần áo sao?” Giọng nói của Mặc Tây Quyết tràn đầy trêu đùa, cúi đầu nói khẽ vào một bên tai cô, “Nếu như bây giờ là em thay đồ, thì anh sẽ không ngại ngắm em.”

Ngôn Tiều Nặc cắn răng nói nhỏ, “Đồ xấu xa!” Sau đó ngõ nhẹ cửa.

Chẳng mấy chốc, cảnh cửa mở ra, đó là Giản Minh. “Tổng giám đốc, cô Ngôn.” Giản Minh kính trọng nói với hai người đang trong vẻ mặt đang nghiêm túc, “Mời vào.”

Mặc Tây Quyết điểm đạm nói: “Các cô cứ nói chuyện đi, tôi đến chỗ Toàn Cơ một chút.” = Nói xong, anh quay người rời đi.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết rời đi, trong lòng tự nhiên có một nỗi buồn xuất hiện, người anh quan tâm nhất vẫn là cô Toàn Cơ. “Cô Ngôn, mau vào đây xem xem tôi mặc cô có hài lòng không?” Giọng nói trong trẻo của Giản Minh đưa suy nghĩ của cô về hiện tại.

Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ gật đầu bước vào.

Dáng vóc của Giản Minh rất cao, chiếc váy trắng dài mà cô thiết kế được mặc trên người của cô ấy thực sự đẹp hoàn mỹ. “Chị Giản, chị mặc bộ này trông thật là đẹp, em rất thích.” Ngôn Tiểu Nặc chân = thành khen gợi.

Giản Minh mỉm cười nhẹ: “Bộ váy này rất đặc biệt, là chiếc váy đặc biệt nhất mà tôi từng thấy.” Rồi cô nhẹ nhàng vuốt ve chiếc váy, “Đây có phải là tự tay cô may không?”

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc: “Làm sao chị biết vậy?”

Giản Minh cười nói: “Tôi đã làm người mẫu được 10 năm, quần áo được may thủ công hay bằng máy tôi mặc lên là biết liền.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play