Cô Toàn Cơ nhìn Uyen Cừ cười nhẹ: “Chính là bạn này, đang mặc một bộ váy tham dự buổi thuyết trình của tôi.”

Ngôn Tiểu Nặc lập tức thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn cô, cô từ từ đứng lên, lắp bắp không nói lên lời, gương mặt đỏ ửng.

Cô Toàn Cơ nói nhẹ nhàng: “Xin lỗi, vừa rồi nói vậy là muốn nói với mọi người, với tư cách là nhà thiết kế, suy nghĩ của bản thân không thể phá khỏi quy tắc, một nhà thiết kế mất đi ý tưởng và dũng khí cũng giống như con chim bị mất cánh vậy, mãi mãi không thể bay cao, bay xa được. Vì vậy tôi đánh giá cao bạn đang mặc váy này.”

Hoá ra đây là lý do Mặc Tây Quyết cứ bắt cô phải mặc chiếc váy này, nếu như hôm nay cô mặc đồng phục giống như những người khác, cô Toàn Cơ sẽ không chú ý gì đến mình, càng không cho cô cơ hội thỉnh giáo cô ấy.

Là cô đã hiểu nhầm Mặc Tây Quyết.

Ngôn Tiểu Nặc tự nhiên thấy nhẹ nhõm rất nhiều, rồi nở một nụ cười biết ơn với cô Toàn Cơ.

Cô Toàn Cơ nhìn cô gật đầu: “Bạn học sinh này , bạn có thể hỏi tôi bất kỳ câu hỏi nào, nếu tôi biết nhất định sẽ trả lời.” So với = lúc thuyết trình thái độ của cô Toàn Cơ đột nhiên thân mật hơn rất nhiều.

Trước khi nói Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu chào lịch sự với cô Toàn Cơ, sau đó mới mở miệng: “Cảm ơn, hôm nay tôi đã mang hết tất cả các bản thiết kế của tôi đến đây, mong cô cho lời nhận xét ạ.”

Cô Toàn Cơ vẫn gật đầu với một nụ cười, sau đó người dẫn Chương trình lấy bản thiết kế trước đó của Ngôn Tiểu Nặc 9/16 đưa cho cô Toàn Cơ.

Cô Toàn Cơ mở tập thiết kế ra, cần thận xem qua khoảng 1 phút.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy rằng đây là 1 phút dài nhất cô từng trải qua, lớp váy mỏng sau lưng cô đã đồ hồ hôi.

Cô Toàn Cơ xem xong, gập lại tập thiết kế và nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Hãy đến phòng nghỉ của tôi nói chuyện.”

Ngôn Tiểu Nặc sững người một chút, lúc này, không biết ai kêu lên ở ngoài cửa: “Cậu Mặc Tây Quyết!”

Cô ngạc nhiên nhìn lại, cả hội trường ngoài Toàn Cơ và cô ra, tất cả mọi người đều đứng lên, bao gồm cả lãnh đạo thành phố đang ngồi cạnh cô.

Vị trí của Ngôn Tiều Nặc cách cửa rất xa, cô chỉ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Mặc Tây Quyết, nhưng lại không nhìn thấy 10/16 biểu cảm trên mặt anh.

Lãnh đạo thành phố nhanh chóng bước nhanh tới cạnh Mặc Tây Quyết, lúc này Mặc Tây Quyết mới từ từ bước tới, vừa đi vừa nói: “Bài thuyết Trình của cô Toàn Cơ quả nhiên là đặc sắc tuyệt vời.” Từng bước đi của Mặc Tây Quyết đều quý phái giống như đế vương vậy, nhưng ngược lại ấn tượng của Ngôn Tiều Nặc là ” Đồ lưu manh”, “Không biết xấu hổ”.

Cô Toàn Cơ chỉ điểm đạm nhìn anh cười gật đầu.

Nhưng Ngôn Tiểu Nặc lại trở lên lo lắng, thu lại ánh mắt đang hướng vào người anh, cúi đầu xuống, giả vờ như không quen biết Mặc Tây Quyết.

Lúc Mặc Tây Quyết bước qua người Ngôn Tiểu Nặc, nhưng lại không nhìn cô một cái, mà còn đi thẳng đến gần chỗ cô Toàn Cơ, với một giọng nhỏ nhẹ, “Bài thuyết trình đang đến đoạn nào rồi?”

Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt, hoá ra anh ấy chỉ vừa mới tới?

Lãnh đạo đứng bên cạnh nhanh chóng trả lời: “Đến đoạn hỏi đáp rồi ạ.”

Cô Toàn Cơ cười hướng về phía Ngôn Tiểu Nặc nói: “Tôi khá thích cô gái này, đang chuẩn bị về phòng nghỉ thảo luận về bài thiết kế cùng cô ấy.”

Mặc Tây Quyết lúc này mới nhìn Ngôn Tiểu Nặc, anh bước từng bước một về phía CÔ.

Ngôn Tiểu Nặc cố gắng bình tĩnh đứng đó, thấy Mặc Tây Quyết tiến lại gần mình, cô cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng khi nghe thấy giọng của Mặc Tây Quyết: “Tầm nhìn của cô rất độc đáo.” = Không biết đây là khen hay là chê nữa, Ngôn Tiểu Nặc sững người nhìn Mặc Tây Quyết, đôi mắt đen và sâu thẳm của anh, vẻ mặt hờ hững, so với bình thường cô hay thấy như thể là hai người khác biệt. “Còn không đi sao?” Giọng của Mặc Tây Quyết trầm xuống hai tông, Ngôn Tiểu Nặc không dám nhìn anh ấy một cái, nhanh chóng cùng Toàn Cơ đi vào phòng nghỉ ngơi sau khán đài.

Mặc Tây Quyết đi đằng sau Toàn Cơ rồi ba người cùng đi ra hậu trường.

Toàn Cơ nhẹ nhàng cười nói: “Tôi vào nhà về sinh một chút.” Nói xong, cô không để ý đến Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc, đi thẳng đến nhà vệ sinh ở cuối hành lang. “Giả vờ như không biết anh? Hử?” Mặc Tây Quyết ép cô dựa vào tường, cánh tay ôm lấy vòng eo của cô, rồi đổ sát người vào cô.

Ngôn Tiều Nặc sợ hãi nhìn xung quanh, rồi phát hiện thực sự không có ai cả, rồi mới dám mở miệng: “Anh đừng có làm như vậy, ở đây chắc chắn lắp đặt máy quay, hơn nữa cô Toàn Cơ sắp quay lại rồ…”

“Vậy thì đã làm sao?” Gương mặt của Mặc Tây Quyết càng gần cô hơn, mùi thơm nhẹ nhàng lan toả quanh mũi cô.

Ngôn Tiểu Nặc sững sờ nhìn Mặc Tây Quyết, giống như người ngoài hành tinh vậy: “Không phải anh để ý đến cô Toàn Cơ sao?”

Lông mày của Mặc Tây Quyết hơi cau lại, “Để ý, thì làm sao?”

Ngôn Tiều Nặc nói không ra lời, anh rõ rằng là để ý tới cô Toàn Cơ, nhưng lại đối với cô như vậy? anh rốt cuộc là hạng đàn ông gì vậy “Không có gì.” Ngôn Tiểu Nặc hơi cúi đầu xuống. “Em đang ghen sao?” Đôi môi mỏng của Mặc Tây Quyết gần như sắp chạm vào má cô, rồi nhẹ nhàng liếm lên đuôi tai tròn bóng của cô. “Em.” Ngôn Tiều Nặc đang định nói = điều gì thì nghe thấy tiếng giày và tiếng nước chảy.

Cô không để ý đến bất cứ điều gì, đẩy mạnh Mặc Tây Quyết ra.

Nhưng Mặc Tây Quyết lại sẵn tư thế ôm cô vào lòng, cúi đầu xuống hôn lên làn môi anh đào của cô, nụ hôn này thật mãnh liệt, giống như anh đang muốn tuyên bố chủ quyền của anh với cô.

Ngôn Tiểu Nặc mạnh tay đầy anh ra, trong lòng tức giận mắng một câu, “Đồ dã thú”, rồi nhanh chóng lấy lại hơi thở, rồi nhìn thấy cô Toàn Cơ với tư thái thanh lịch đang bước lại gần. “Đề hai người phải đợi lâu rồi.” Nụ cười của Toàn Cơ rạng rỡ, mở cửa phòng nghỉ ngơi ra, “Mời vào.”

Mặc Tây Quyết giả bộ như không có chuyện gì xảy ra vậy đi về phía trước, Ngôn Tiểu Nặc hít hơi thật sâu, mới kìm chế sự thôi thúc muốn đá anh một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play