Một đêm rất nhanh trôi qua, khi Ngôn Tiểu Nặc tỉnh dậy thì bên cạnh đã trống không, khoé miệng cô cười nhẹ, anh ấy giống như hoàng đế đến thăm phi tần vậy, vừa tỉnh dậy đã không thấy đâu.

Hôm nay phải tham gia nghe thuyết giảng của cô Toàn Cơ, dù thế nào cô cũng phải làm cho mình trông thật rạng rỡ mới được, cô nhanh chóng vào nhà tắm đánh răng rửa mặt.

Thực ra làn da của cô rất trắng và đẹp rồi, đôi lông mày thanh tú, cô không cần trang điểm nhiều, nhưng cô vẫn sử dụng một ít sản phẩm chăm sóc da.

Khi bước vào tủ quần áo chọn đồ, cô chọn một chiếc váy khá là trang trọng, ngay sau khi lấy nó ra thì cô thấy Mặc Tây Quyết bước vào, trong tay còn cầm một chiếc váy anh chọn. “Anh vẫn chưa đi làm?” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên nhìn anh. “Vẫn kịp thời gian.” Mặc Tây Quyết liếc mắt nhìn chiếc váy cô cầm trên tay, tỏ vẻ không vui nói: “Bộ váy đó không được mặc, mặc bộ anh chọn này.”

Ngôn Tiểu Nặc lấy bộ anh chọn cho cô, hít một hơi sâu, “Anh chắc chắn để em mặc bộ váy này đi tham dự buổi thuyết giảng của của cô Toàn Cơ?”

Đây là một chiếc váy cực kỳ mềm mại và thanh lịch, các sợi voan trên chiếc váy màu xanh nhạt lá cây được xếp so le và tách thành một chiếc váy giống như cánh hoa, mặc dù nó rất đẹp, nhưng nó không phù hợp để tham dự buổi thuyết giảng. “Mặc nó lên.” Giọng điệu của Mặc Tây Quyết không dễ thương lượng.

Ngôn Tiểu Nặc đành phải mặc chiếc váy đỏ lên cô mới phát hiện ra, chiếc váy này được thiết kế với một nửa vai, một bên vai trắng nõn nà kia được phơi trong không trung, để lộ xương đòn mỏng manh của cô.

Mặc Tây Quyết vuốt những sợi tóc ra đằng sau cho cô, mái tóc đen của cô buông xuống một cách tự nhiên, càng toát lên vẻ thanh lịch. “Em mặc như thế này liệu có bị đuổi ra ngoài không?” Ngôn Tiểu Nặc nhăn mày điệu bộ rất lo lắng. “Tin anh đi, mặc như thế này, là sự lựa chọn tốt nhất.” Mặc Tây Quyết nhìn cô với ánh mắt bị mê hoặc trong đôi mắt đen của anh, và anh biết rằng chiếc váy này hợp với cô nhất.

Ngôn Tiều Nặc vội vàng lắc đầu: “Hay là thôi, em mặc bộ mà em vừa chọn được rồi.”

Bàn tay của Mặc Tây Quyết đặt lên đôi vai trần của cô và giọng điệu trầm: “Cứ mặc cái này đi.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà.” Mặc Tây Quyết điểm đạm nói, giờ tay lên, “Thẻ tham dự vẫn ở chỗ của anh, nếu muốn đi thì phải nghe lời anh.” Ngôn Tiểu Nặc đành chịu trận, “Vâng.” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Chào buổi sáng, mau đi ăn sáng đi, ăn sáng xong anh đưa em đến trường.”

Ngôn Tiểu Nặc tròn mắt nhìn anh, rồi đi vào nhà ăn, ăn xong thuốc bổ và bữa sáng, cô được Mặc Tây Quyết đưa tới trường. “Đi đi, ngoan ngoãn nghe giảng.” Mặc Tây Quyết đưa thẻ tham dự cho cô, ánh mắt nhìn cô có chút tinh nghịch. “Vâng.” Ngôn Tiểu Nặc cầm lấy tấm thẻ đi về phía hội trường.

Trên đường cô thấy tất cả giáo viên và học sinh đều mặc trang phục trang nghiêm, chỉ có cô là mặc váy, có cảm giác kỳ lạ như mặc một chiếc áo lông chồn trong bể bơi vậy.

Ngôn Tiều Nặc cúi đầu, nghĩ trong lòng nếu như cô có thể biến thành hạt bụi bay vào hội trường cô cũng không hề có ý kiến gì. “Uyển Cừ”

Một giọng nói quen thuộc truyền tới, Ngôn Tiểu Nặc nhìn kỹ thì đó chính là Cảnh Dao. “Cảnh Dao!” Ngôn Tiểu Nặc vẫy tay với cô. “Uyển Cừ” thật tốt cô đã tới rồi, chờ chút chúng ta thử vận may, xem xem họ có cho cô vào không.” Phó Cảnh Dao vẫn = tưởng việc của Ngôn Tiều Nặc vẫn chưa được giải quyết vẫn đang nghĩ cách giúp cô ấy.

Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng nói: “Cảnh Dao, thẻ của tôi tìm thấy rồi.”

“Tìm thấy rồi? Vậy thì tốt quá rồi!” Phó Cảnh Dao vui mừng như muốn nhảy lên, “Mau đưa tôi xem cậu ngồi ở hàng ghế nào?”

Ngôn Tiểu Nặc lấy ra tấm thiệp mà Mặc Tây Quyết đưa cho cô. “Thẻ thông hành?” Phó Cảnh Dao không tin vào mắt mình lật đi lật lại xem, “Chỗ ngồi ở giữa hàng ghế đầu tiên!”

Ngôn Tiểu Nặc có chút bối rối. “Hoá ra Lục học trưởng lại lợi hại như vậy, lại còn giúp cô ngồi vào vị trí tốt nhất!” Ánh mắt của Phó Cảnh Dao tròn to lấp lánh.

Ngôn Tiểu Nặc vội vàng nói: “Không phải đâu, không phải là Lục học trưởng!”

“Á? Vậy là ai?” Đôi mắt của Phó Cảnh Dao loé lên một chút tò mò. “Là một người bạn.” Ngôn Tiểu Nặc không muốn nói ra tên của Mặc Tây Quyết, nếu nói ra có lẽ Phó Cảnh Dao sẽ nhảy lên. “Wow, Uyển Cừ không phải cô sẽ mặc chiếc váy này vào chứ?” Phó Cảnh Dao dò hỏi lần nữa, nhưng lại chú ý đến chiếc váy trên cơ thể cô.

Ngôn Tiểu Nặc thấy Phó Cảnh Dao mặc áo sơ mi và váy ngắn, cô thật muốn khóc lên mất?

Mặc Tây Quyết trời đánh! Cứ bắt cô phải mặc bộ váy này! “Được rồi, được rồi, mặc cái gì thực ra cũng không quan trọng, chúng ta mau đi thôi.” Phó Cảnh Dao nhanh chóng an ủi cô.

Ngôn Tiểu Nặc có chút xấu hổ: “Cảnh Dao, cô nói xem tôi mặc chiếc váy này liệu có bị người ta đuổi ra ngoài không.”

“Chắc không đâu, cô cũng không chạy mà.” Phó Cảnh Dao cười nói.

Mặt của Ngôn Tiểu Nặc chợt đỏ ửng lên, “Tôi đang nói nghiêm túc với cô đấy.”. “Chúng ta mau đi thôi, nếu như đến muộn, thì không vào được đâu!” Phó Cảnh Dao nhanh chóng kéo Ngôn Tiểu Nặc vào hội trường, tránh trả lời câu hỏi của Ngôn Tiều Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc thì thầm cầu nguyện cô không bị đuổi ra ngoài như một con quái vật.

Khi đến hội trường, mọi người đã đến chật cứng, còn có nhiều phương tiện truyền thông cũng đang ở đó, hội trường thậm chí còn kéo cả những sợi dây cấm vào, có cả những lực lượng vũ trang và cảnh sát bảo vệ ở hội trường.

Ngôn Tiểu Nặc lấy hết can đảm bước vào hội trường, cô có thể cảm nhận được ánh mắt kỳ quặc và những nụ cười nhạo bám cô. “Ngôn Uyển Cừ.”

Ngôn Tiều Nặc quay đầu lại, là Lục Đình, anh đang nhìn cô, ánh mắt lướt qua bộ váy trên người, cô nhìn rõ anh đang cau mày khó hiểu.

Ngôn Tiểu Nặc lại thở một hơi dài: = “Lục học trưởng.” Trong lòng chỉ muốn lôi Mặc Tây Quyết ra đánh cho vài trăm lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play