“Cô không sao chứ?”

“Không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khỏi rồi, buổi chiểu tôi đi học lại rồi.”

“Ừm! Vậy thì tốt, cô không sao thì tôi yên tâm rồi, tôi phải ngủ trưa một chút, chiều gặp!”

“Được.” Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc có chút ấm áp, dù sao cũng có người quan tâm đến cô. Cô gọi điện cho bà ngoại, nói cho bà biết cô có cách có thể kiếm được tiền, để cho bà yên tâm dưỡng bệnh, không cần phải lo lắng đến chuyện đất đai.

Báo bình an xong, Ngôn Tiểu Nặc bắt tay vào sửa bức thiết kế trên giá vẽ, bận rộn một hồi, mặc dù những chi tiết nhỏ đã được xử lý khá ổn, nhưng cô luôn có cảm giác thiếu cái gì đó, ngắm một hồi lâu mà không nghĩ ra lý do, tâm trạng có chút hơi buồn.

Cô đặt bút xuống, mở tấm rèm cửa sổ ra , những ánh nắng rực rỡ của mặt trời rọi vào, lúc này cô mới phát hiện trong phòng ngủ của mình còn có một cái ban công nho nhỏ, trên ban công có một cánh cửa nhỏ cao nửa người, trước cửa có một bồn hoa nhỏ.

Hoa cẩm tú cầu màu hồng tím được trồng trong một bồn hoa nhỏ, lá và hoa được chăm sóc rất tinh tế, Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên nghĩ đến một cuốn sách mà cô đã thấy trước đó, khẩu hiệu của hoa cẩm tú cầu là “Hi vọng”.

Cô lập tức trở nên nhẹ nhõm, thở ra một hơi dài và thổi ra tất cả những rắc rối trong lòng. Không có vấn đề gì là không thể giải quyết, cô có thể cố gắng giải quyết nó.

Tâm trạng cô tự nhiên trở lên tươi sáng hơn hẳn, cô nhớ tới lời của Mặc Tây Quyết nói rằng cô sống quá qua loa, Cô chọn một chiếc váy đầu thu màu hồng tím trong tủ quần áo và đeo một chiếc khăn quàng cổ màu hoa mai, gương mặt nhợt nhạt ban đầu của cô trở nên có chút sinh khí.

Khi ngồi vào trong lớp, Phó Cảnh Dao nhìn cô mắt sáng ra, “Uyển Cừ, tôi thấy cô bệnh còn đẹp hơn cả Tây Thi.”

Ngôn Tiểu Nặc bị cô chọc cho bật cười: “Đâu có, tôi đâu có dám so sánh với Tây Thi.”

Phó Cảnh Dao liếc mắt qua vòng eo của cô, lại dùng tay vuốt lên vòng eo của mình, bĩu bĩu môi: “Sao tôi lại không có vòng eo rắn nhỏ của cô?”

“Cảnh Dao, bị ốm không phải là một điều tốt.” Ngôn Tiểu Nặc chăm chú nhìn Phó Cảnh Dao, “Tính cách của cô cởi mở tốt bụng, làn da trắng trẻo mượt mà, tôi cảm thấy bộ váy màu vàng sáng này là hợp với cô nhất.”

Phó Cảnh Dao ôm lấy người cô “Uyển Cừ, lần đầu tiên được nghe có người khen tôi, ở nhà anh trai tôi luôn chê tôi vừa béo vừa xấu.”

“Đó là tình yêu riêng dành cô.” Ngôn Tiểu Nặc tươi cười nói, tự nhiên trong mắt có chút ngưỡng mộ.

Có thể nhìn ra, quan hệ anh em của họ rất tốt, nếu cô cũng có một người anh hoặc một người chị như vậy thì tốt biết bao.

“Đúng rồi, chỉ tập trung nói đến quần áo quên mất ngày mai trường của chúng ta sẽ đón tiếp một nhân vậy rất quan trọng, cô thử đoán xem đó là ai?” Giọng của Phó Cảnh Dao đột nhiên trở nên đầy phấn khích, trong ánh mắt to giống hạnh nhân còn có một tia sáng mong đợi.

“Là ai vậy?” Ngôn Tiểu Nặc có chút bị lơ đãng.

“Tang tang tang tang- Phó Cảnh Dao lấy từ trong cặp ra một tấm thẻ tham dự rất tinh tế, Ngôn Tiểu Nặc vừa nhìn thấy liền bất ngờ thở một hơi gấp rồi che miệng lại.

“Cô Toàn Cơ!” Biểu cảm ngạc nhiên vui sướng của Ngôn Tiểu Nặc còn khoa trang hơn cả Phó Cảnh Dao, “Nhà thiết kế đẳng cấp quốc tế cô Toàn Cơ, trời ơi, cô ấy đến trường mình tổ chức buổi thuyết giảng sao?”

Phó Cảnh Dao nắm chặt lấy tay cô, vội vàng nói, “Cô nói nhỏ một chút. Đúng rồi, sáng nay cô không đến, thẻ tham dự của cô vẫn ở chỗ lớp trưởng kìa, mau đi lấy đi.”

Ngôn Tiểu Nặc lấy tập thẻ ra tìm mấy lần mà không thấy thẻ có tên của Ngôn Tiểu Nặc.

Điều này cũng khiến cho lớp trưởng lo lắng, “Để tránh mất mát, Những tấm thẻ này tôi đều không dám mang chúng về nhà, buổi sáng tôi để trong ngăn kéo bàn giảng, vừa mới lấy ra, sao lại mất một tấm được chứ?”

Phó Cảnh Dao thấy bộ dạng lo lắng của Ngôn Tiểu Nặc liền bước lại gần, “Có chuyện gì thế?”

“Cảnh Dao, thẻ tham dự của mình không thấy đâu cả.” Ngôn Tiểu Nặc lo lắng cực độ, cô Hoàn Cơ từ trước tới nay chưa từng tổ chức một buổi thuyết giảng nào cả, lần này là cơ hội tốt để có thể giao lưu với nhà thiết kế hàng đầu thế giới, nhưng thẻ của cô lại bị mất.

“Uyển Cừ,cô đừng lo lắng.” Phó Cảnh Dao cố gắng an ủi tâm trạng của Ngôn Tiểu Nặc rồi nhìn lớp trưởng, “Những tấm thẻ này tại sao lại thiếu mất một tấm chứ.”

Lớp trưởng lại lặp lại những lời vừa rôi nói cho cô nghe, Phó Cảnh Dao nhanh chóng nắm bắt điểm mấu chốt, “Lúc cậu lấy thẻ tham dự này, có đếm cẩn thận không?”

“Tôi vừa lấy ra, còn chưa kịp đếm thì Uyển Cừ, đã đến lấy thẻ rồi.”

“Nói như vậy, lúc tan học và trước khi cậu tới, đã có người động vào những cái thẻ này.” Phó Cảnh Dao điềm tĩnh phân tích.

“Ai lại có thể vô vị như vậy chứ, chỉ lấy thẻ của tôi.” Ngôn Tiểu Nặc hận không chịu được.

“Tất nhiên là người luôn muốn cô gặp rắc rối.” Phó Cảnh Dao nghi ngờ né “Nhưng thẻ của Trân Đình Đình cũng ở đây.” Ngôn Tiểu Nặc chỉ vào tấm thẻ tham dự và nói.

Phó Cảnh Dao mở to mắt, lớp trưởng nói tiếp: “Sáng nay Trần Đình Đình thực sự là xin nghỉ không đi học.”

“Hự, buổi sáng cô ta không đến không có nghĩa là buổi trưa cô ta không đến.” Phó Cảnh Dao lạnh lùng một tiếng, kéo lấy tay của Ngôn Tiểu Nặc đi ra ngoài, “Uyển Cừ, chúng ta đi tìm chủ nhiệm Thôi.”

“Được.” Ngôn Tiểu Nặc lo lắng đến nỗi quên cả chủ nhiệm Thôi.

Sau khi chủ nhiệm Thôi nghe Phó Cảnh Dao kể lại sự tình thì cực kỳ kinh ngạc, sau khi vội vàng gọi vài cuộc điện thoại dò hỏi rồi quay lại nói với họ: “Mỗi một lớp đều rất nghiêm túc dựa theo danh sách học sinh mà phát thẻ không thể nào xảy ra sai sót được.”

“Vậy là trong lớp có người lén lút làm điều xấu, dã tâm không muốn Uy Cừ tham gia nghe thuyết giảng.” Phó Cảnh Dao tức đến nỗi sắc mặt trắng đi.

Chủ nhiệm Thôi nhìn vào Ngôn Tiểu Nặc rồi nói: “Để cô đến phòng bảo vệ kiểm tra máy ghi hình, hai người cũng đi cùng cô đi, nếu như thực sự có người dám làm việc này thì nhất định sẽ nghiêm túc xử lý.”

Phó Cảnh Dao và Ngôn Tiểu Nặc bình tĩnh lại rồi gật đầu đồng ý.

Tuy nhiên, trong video giám sát, từ lúc tan học đến lúc vào lớp, trừ lúc lớp trưởng cho thẻ vào ngăn kéo ra, đều không có ai đến gần bàn giảng dạy.

Hơn nữa sau khi lớp trưởng bỏ thẻ vào cũng không động lại lần nào cả.

Trên khuôn mặt của Ngôn Tiểu Nặc không thể che giấu được sự thất vọng, chủ nhiệm Thôi thở một hơi dài, biểu thị không giúp gì được.

Từ phòng bảo vệ đi ra, đôi mắt của Phó Cảnh Dao sáng lên, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Tôi đã có cách!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play