Ánh mắt Mặc Tây Quyết kết một lớp băng dày, Ngôn Tiểu Nặc cảm nhận được, vốn dĩ ở trong nhà tắm ấm nóng, vậy mà hơi nữa lại dân dân ngưng tụ thành những giọt băng hình tròn.

Tuy nhiên Ngôn Tiểu Nặc không từ bỏ vẫn tiếp tục thuyết phục anh: “Mặc Tây Quyết, dù sao anh cũng là người từng xa nhà, anh nên biết cảm giác đau khổ khi phải chia ly với người thân, để cho anh ấy quay lại đi”.

Ánh mắt Mặc Tây Quyết lạnh lùng, nỗi cô đơn vương vấn trên hàng mi, nhìn chăm chằm vào cô một lúc rồi cười lạnh, một câu cũng không nói.

Anh đứng dậy khỏi bồn tắm, thuận tay cầm lấy chiếc khăn tắm quấn quanh người, đi ra khỏi phòng.

Cơ thể vẫn còn được dòng nước ấm áp lướt qua, tay cô nắm chặt lấy thành bồn tắm, đốt ngón tay trắng bệch, song gương mặt nhỏ nhắn càng thêm trắng bệch.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy như cứ tiếp tục ngâm trong đó thì da cô sẽ nát hết, cô giơ tay tắt vòi nước, đứng lên.

Vừa rời khỏi làn nước nóng, người cô liền cảm thấy một luồng lạnh giá, cô vội vàng lấy chiếc khăn tắm to nhất, dày nhất bọc lấy người, rồi mặc áo tắm ra bên ngoài.

Lúc mở cửa đi ra ngoài, Mặc Tây Quyết sớm đã rời đi rồi.

Chiếc áo choàng tắm màu đen của anh vẫn vất trong giỏ quần áo, Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy một trận choáng váng trong đầu, khiến cô rùng mình một cái.

Vừa sờ lên trán, không ngờ lại nóng ra rồi.

Ngôn Tiểu Nặc không còn nghĩ được thứ gì nữa, mở chiếc tủ đầu giường, tìm một viên thuốc hạ sốt, uống một cốc nước lớn rồi mới nằm xuống.

Chăn vốn dĩ vẫn còn ấm áp, dường như còn giữ được hơi ấm cơ thể của hai người, cô lấy chăn cuộn hết vòng này đến lớp khác, vậy mà vẫn lạnh đến phát run.

Có lẽ vì tác dụng của thuốc, dường như có một luồng lửa lan ra toàn thân cô từ trên xuống dưới, cánh tay cô từ từ thả chăn ra, đôi lông mày nhíu chặt cũng từ từ thả lỏng, trâm trầm thiếp đi.

Lúc tỉnh lại lần nữa, tóc đã bị mồ hôi làm cho ướt nhép, cô cảm thấy chiếc chăn đang đắp trên người mình cũng ướt sũng rồi.

Lúc ngủ cảm thấy rất nóng, lúc tỉnh lại lại cảm thấy có chút lạnh lạnh.

Nhưng đầu óc đã tỉnh táo hơn rất nhiều rồi, trong phòng lớp rèm cửa dày dặn được kéo kín lại, cô cũng không biết được hiện tại là lúc nào, với lấy điện thoại xem xét.

Điện thoại có một cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn.

Cuộc gọi nhỡ là của Phó Cảnh Dao gọi tới, cô ấy thấy Ngôn Tiểu Nặc không nhận điện thoại thì phải gửi tin nhắn hỏi cô cảm cúm đã khỏi chưa.

Tin nhắn còn lại là của Lục Đình, báo cho cô là anh ấy đã đến Mĩ rồi, bảo cô không cân lo lắng.

Nội dung tin nhắn rất ngắn gọn, chỉ có bốn chữ: Đã đến, đừng lo.

Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt điện thoại, một tay chống lên trán mình, thì ra cô chẳng làm được gì, không thể thay đổi được điều gì.

Cô chỉ có thể trả lời một câu biết rồi, sau đó thì đặt điện thoại sang một bên, đứng lên đi tắm.

Tắm xong, cô lại muốn đi nhà bếp nấu chút cháo thanh đạm.

Vừa từ trong phòng ngủ đi ra, cô nhìn thấy ở nhà bếp thân hình cao lớn của người kia, đi rõi đã quay lại.

Mặc Tây Quyết vừa xem hướng dẫn nấu trên điện thoại, vừa lấy gạo, sau đó cho nước và gạo vào nồi trực tiếp đặt lên nấu cháo.

Anh đột nhiên quay đầu, nhìn thấy cô.

Gương mặt anh tuấn tuyệt thế chớp mắt trở nên không tự nhiên, nhẹ ho một tiếng nói: “Anh đói rồi, nấu cho anh ăn, em đừng có nghĩ nhiều”.

Ngôn Tiểu Nặc nghe những câu nói đi trái với lòng mình của anh, hàng mi khẽ run run, đi vào trong nhà bếp.

“Ê, Ngôn Uyển Cừ, em vào đây là gì?” Mặc Tây Quyết,đứng chặn lấy cửa vào nhà bếp, từ trên cao nói xuống. “Bổn thiếu gia cảnh cáo em, không được vào nhà bếp”.

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: “Em đói rồi, làm chút gì ăn”.

“Hứ”. Mặc Tây Quyết lạnh hứ một tiếng, “Nhà bếp bé quá, chỉ có thể chứa một mình anh”.

Ngôn Tiểu Nặc suýt chút nữa phụt ra, gian bếp này còn to hơn phòng khách nhà Ngôn Uyển Cừ có biết không hả? Anh còn chê nhỏ?

“Anh lui ra, em phải nấu cơm ăn”. Ngôn Tiểu Nặc nhíu mày nói.

Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nói: “Xin anh đi, anh sẽ cho em ăn.

Ngôn Tiểu Nặc nghẹo đầu sang một bên, nắm lấy tay anh cần xuống.

“Ôi”. Mặc Tây Quyết đau đến mức nhíu chặt mày lại, “Em cầm tinh con chó à?”

Sau đó thì anh liền cảm thấy cánh tay bị cắn càng đau hơn.

Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng nhả ra, lạnh lùng nói, “Không có cơm ăn thì gặm chân giò cũng không tôi”. Nói rồi cô chẳng thèm quan tâm sắc mặt đột ngột biến đối của Mặc Tây Quyết, vô cùng phóng khoáng quay người về phòng ngủ.

“Ngôn Uyến Cừ, gan em lớn lắm, còn dám nói anh là lợn!” Mặc Tây Quyết vừa nhìn vết răng trên tay, vừa gào lên với cô.

Ngôn Tiểu Nặc trả lời anh bằng một tiếng đóng cửa thật mạnh.

Mặc Tây Quyết càng tức hơn, anh lái xe đi lái đến nửa đường thì lại quay lại, chính vì sợ cô ấy đói, còn đích thân xuống bếp nấu cháo, cô ấy lại đối xử với anh như thế này?

Anh còn chưa tính sổ với cô, mà cô dám giúp Lộ Đình cầu xin, còn tức giận với anh.

Đúng là tạo phản rồi!

Mặc Tây Quyết bước từng bước lớn đến cửa phòng ngủ, kéo lấy tay nắm cửa, đôi mày lưỡi mác chớp mắt nhíu càng chặt, “Ngôn Uyển Cừ, em mở cửa cho anh! Không ngờ em còn dám khóa trái cửa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play