Mặc Tây Quyết không nhúc nhích, hơi thở của anh bắt đầu yếu dần, Ngôn Tiểu Nặc sợ đến nỗi mất kiểm soát hét lên: “Người đâu! Cứu mạng! Có ai không!”

Cửa tầng thượng lập tức được mở ra, quản gia Duy Đức không nói một lời dẫn bác sĩ đến đưa Mặc Tây Quyết đi.

Ngôn Tiểu Nặc không thể làm gì, chỉ cảm thấy trái tim mình như chìm xuống đáy vực, một cơn hoảng loạn khó tả bao trùm lấy cô, thúc giục cô theo sát Mặc Tây Quyết.

Tầng bên dưới tầng thượng này là phòng làm việc của Mặc Tây Quyết. Các bác sĩ đưa Mặc Tây Quyết vào phòng ngủ, sau đó làm kiểm tra và truyền dịch cho anh một cách lưu loát.

Ngay cả bình truyền dịch cũng đã được chuẩn bị trước.

Mọi thứ dường như đã chuẩn bị ổn thỏa, như thể quản gia Duy Đức đã sớm biết Mặc Tây Quyết sẽ ngất đi.

“Quản gia Duy Đức, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?” Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy giọng nói của mình run rẩy: “Có phải các ông đã đợi sẵn bên ngoài tầng thượng để đưa Mặc Tây Quyết đến đây chữa bệnh bất cứ lúc nào hay không?”

“Cô Ngôn, cô nghĩ nhiều rồi” Quản gia Duy Đức nhẹ nhàng nói: “Chúng tôi sẽ không bao giờ cách xa cậu chủ quá năm mươi mét.”

“Mắt tôi không có mù” Ngôn Tiểu Nặc không hề tin: “Mặc Tây Quyết không cho các ông nói phải không? Nhưng tôi muốn biết, tôi không muốn vì tôi mà anh ấy trở nên như vậy.”

Quản gia Duy Đức ngạc nhiên nhìn cô, như thể không ngờ rằng cô gái trước mặt mình lại thông minh như vậy.

Thật ra lúc trước bà ngoại của Ngôn Tiểu Nặc từng bị bệnh nặng, cô biết phải chuẩn bị như thế nào trước khi truyền dịch. Hôm nay cô không thấy được gì cả, nên cô chắc chắn mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn.

Nếu là tình huống xảy ra đột ngột thì sao có thể đâu vào đấy như vậy, quản gia Duy Đức sao có thể bình tĩnh ung dung như thế được?

“Quản gia Duy Đức, xin ông hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ không nói với bất cứ ai” Ngôn Tiểu Nặc một lần nữa cầu xin ông ta.

“Haiz, cô Ngôn, cô hãy theo tôi ra đây.” Duy Đức không thuyết phục được cô, đành phải nhượng bộ.

Ngôn Tiểu Nặc và quản gia Duy Đức cùng nhau đi ra ngoài.

“Cậu chủ cậu ấy không bị bệnh.” Khi quản gia Duy Đức nói điều này, cả giọng điệu và nét mặt của ông ta đều mang theo vẻ thương hại: “Cậu ấy bị dị ứng nặng với hoa hồng”

Câu nói ấy như một cây búa tạ khiến cho Ngôn Tiểu Nặc kinh hãi lùi lại hai bước, đầu óc choáng váng.

Dị ứng với hoa hồng? Dị ứng nặng?

Thảo nào anh không thích hoa hồng, thậm chí còn ghét cay ghét đắng.

Chính cô đã nói với anh rằng cô yêu hoa hồng nhất, hơn nữa còn là hoa hồng đỏ có mùi nồng nhất, cô còn muốn nhận được thật nhiều hoa hồng vào ngày sinh nhật của mình.

Vì vậy anh ghi nhớ trong lòng, không màng đến cơ thể mình cũng muốn giúp cô thực hiện điều ước sinh nhật.

Tại sao lại ngốc như thế?

Ngôn Tiểu Nặc không thể nói được gì, nước mắt rơi như mưa.

“Cô Ngôn, cô đừng như vậy.” Quản gia Duy Đức thở dài một tiếng, an ủi cô: “Cậu chủ không sao, chắc chắn cậu ấy sẽ tỉnh lại”

“Nhưng, nhưng mà nhiều hoa như vậy, liệu anh ấy có thực sự ốn không?” Bây giờ Ngôn Tiểu Nặc ước gì có thể quay ngược thời gian. Nếu cô biết trước Mặc Tây Quyết không thể chạm vào hoa hồng, cô thà rằng không tổ chức buổi sinh nhật này.

Quản gia Duy Đức thở dài, dị ứng có thể nặng, cũng có thể nhẹ, ông ta cũng không thể khẳng định điều gì.

Lúc này, bác sĩ bước ra.

Ngôn Tiểu Nặc vội vã đi tới hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, anh ấy sao rồi?”

“Không sao.” Bác sĩ đáp: “Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn phải đợi cậu ấy tỉnh lại.”

“Vậy khi nào anh ấy sẽ tỉnh?”

“Không biết.”

Quản gia Duy Đức vội vàng đi tiễn bác sĩ, để lại Ngôn Tiểu Nặc đứng đó một mình.

Cô đẩy cửa ra, bước tới giường của Mặc Tây Quyết. Hai mắt anh nhắm nghiền, bờ môi màu hoa hồng giờ đây tái nhợt, đôi lông mày kiếm đen nhánh cực kỳ nổi bật.

Ngôn Tiểu Nặc đưa tay nắm chặt lấy bàn tay của Mặc Tây Quyết, đôi tay ấm áp ấy giờ đã trở nên lạnh lẽo, cô vội vàng để tay anh vào lại trong chăn.

“Anh hãy mau tỉnh lại có được không?” Cô nhìn dáng vẻ hôn mê của anh, nước mắt đã sớm làm ướt đẫm chiếc chăn nhung: “Sau này em sẽ không đòi hoa hông, cũng không để anh chạm vào hoa hông một lân nào nữa, tất cả đều là lỗi của em”

Giọng cô nghẹn ngào, khiến người ta cực kỳ đau lòng: “Mặc Tây Quyết, anh hãy tỉnh lại đi có được không? Hu hu…”

Nhưng Mặc Tây Quyết dường như không nghe thấy gì, anh không hề có bất kì phản ứng nào.

Lúc này, một âm thanh bỗng vang lên ngoài cửa sổ, là pháo hoa.

Cô quay sang nhìn, pháo hoa đang nở rộ trên bâu trời đêm, để lại một vài chữ trên không trung: Chúc Tiểu Ngôn sinh nhật vui vẻ.

Không biết dùng kỹ thuật gì mà hàng chữ đó dừng lại trên trời rất lâu, giống như những ngôi sao vậy. Sau đó lại có rất nhiêu pháo hoa cùng lúc nở rộ trên bầu trời, cô phát hiện chúng đều có hình dạng của hoa hồng.

Nhưng người cho cô sự ngạc nhiên và vui vẻ lại đang nằm hôn mê trên giường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play