Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, đôi mắt dịu dàng phát sáng: “Không cần đâu, ở đây cũng được mà.”

Mặc Tây Quyết nhăn mày: “Dẫn em đi thả lỏng tâm trạng”

Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ, giơ tay chạm vào má trái của anh ta: “Bôi một lần thuốc nữa nhá?”

Mặc Tây Quyết gật đầu.

Sau khi bồi thuốc xong, da mặt bên trái hồi phục lại như lúc ban đầu, Ngôn Tiểu Nặc lại một lần nữa kinh ngạc trước y thuật chữa bệnh của Trình Tử Diễm.

Đó là nhân vật chỉ tôn tại trong truyền thuyết, là một người có thật, có da có thịt.

Đáng tiếc là mười mấy năm trước đã quy về ở ẩn, chỉ có một người thừa kế đó là con trai cả giàu có nhất thời đó. Trình Tử Diễm giảng dạy cho người đời tất cả những tâm huyết mà bản thân dốc hết sức lực đế nghiên cứu.

“Đang nghĩ cái gì vậy?” Mặc Tây Quyết nhẹ giọng hỏi, cô ấy đã nhìn lọ thuốc này một dạo lâu rồi. Ngôn Tiếu Nặc cười nhẹ:

“Thật sự lại có một y thuật thần kỳ như vậy”

Mặc Tây Quyết mỉm cười: “Không có gì ngạc nhiên khi anh cả lại có thuốc của Trình Tử Diễm, nghe nói mấy năm gần đây ông ta đều ở Bắc Âu, mà Bắc Âu lại là địa bàn của anh cả”

Ngôn Tiểu Nặc đặt lọ thuốc ở chiếc tủ ngay đầu giường, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Mặc Tây Quyết, ngắm cảnh mưa rơi với em.”

Ít khi cô có tâm tình như vậy, sao mà Mặc Tây Quyết nỡ từ chối.

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng dựa người vào trong lòng của Mặc Tây Quyết. Ở trên ban công được trồng rất nhiều hoa cẩm tú cầu màu tím nhạt. Không biết đã sử dụng kỹ thuật trông hoa như thế nào, nhưng mà các bông hoa cẩm tú cầu vẫn nở rộ trong mùa đông lạnh giá.

“Anh rất thích loại hoa cẩm tú câu này sao?” Ngôn Tiếu Nặc nghĩ tới tất cả mọi chỗ của anh, dường như đều trồng loại hoa này.

Mặc Tây Quyết ôm chặt lấy cô: “Mẹ của anh thích nhất là loại hoa này. Lúc còn nhỏ, mẹ rất thương yêu anh, bà ấy thường ngắm hoa cẩm tú cầu và hát cho anh nghe” Trong giọng nói của anh ấy trần ngập sự hoài niệm, Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được nắm chặt tay anh ấy.

“Vậy bố của anh, lúc đó cũng như vậy sao?” Ngôn Tiểu Nặc tò mò hỏi.

Biểu cảm trên gương mặt của Mặc Tây Quyết rất phức tạp, nhưng mà anh vẫn nói ra: “Lúc mẹ còn sống, mặc dù bố rất nghiêm khắc, nhưng mà thỉnh thoảng cũng rất dịu dàng. Từ khi mẹ anh qua đời tới nay, ông ấy không hề dịu dàng nữa.”

Có lẽ vì mất đi vợ nên quá đau lòng.

Ngôn Tiểu Nặc áp mặt của mình vào bàn tay của Mặc Tây Quyết, giọng nói mềm mại dễ nghe: “Em thích nhất là hoa hồng.”

Tay của Mặc Tây Quyết hơi động đậy một chút: “Có thích nhiều không?”

“Từ trước tới giờ chưa có ai tặng hoa hồng cho em, em rất hy vọng ngày sinh nhật em có thể nhận được nhiều hoa hồng” Lúc Ngôn Tiểu Nặc nói lời này, đôi mắt đào hoa của cô lấp lánh, khiến cho cô trông rất xinh đẹp.

“Hoa hồng đỏ sao?”

“Ừm”

“Thật là tầm thường.”

Ngôn Tiểu Nặc ngồi dậy: “Ai nói thích hoa hồng đỏ thì là người tâm thường!”

Mặc Tây Quyết lười biếng dựa người vào tấm thảm: “Anh nói.”

“Anh là đang có thành kiến với nó!” Ngôn Tiểu Nặc nắm lấy vai anh, đôi mắt to hờn dỗi.

Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, hai người dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.

“Ngày sinh nhật của em, là ngày nào?” Mặc Tây Quyết sờ nhẹ lên mũi cô và hỏi.

“Là lễ Giáng Sinh.” Ngôn Tiểu Nặc thở dài: “Lê Giáng Sinh hàng năm, mọi người đều rất bận.”

Ngày đó bà ngoại mặc dù bận rộn nhưng vẫn mua một vài món quà nhỏ cho cô, lúc trở vê nhà thường là rất muộn rồi. Từ trước tới nay Ngôn Tiểu Nặc không yêu câu cái gì, chỉ cần một bát mì trường thọ mà bà ngoài tự tay làm là đủ lắm rồi.

Nhưng mà cô vẫn rất hy vọng sẽ có một người cùng trải qua một ngày sinh nhật hoàn chỉnh với cô.

“Vào những ngày sinh nhật, em thường nhận được những cái gì?” Mặc Tây Quyết tiếp tục hỏi.

Ngôn Tiểu Nặc dựa vào ngực anh và khẽ nói: “Một bát mì trường thọ và hai quả trứng luộc.”

Mặc Tây Quyết nhăn mày, đó là cách bố mẹ cô ấy tổ chức sinh nhật cho đứa con gái duy nhất như vậy sao?

“Mì trường thọ là cái gì?”

“Đó chính là một sợi mì rất dài không bị đứt đoạn ”

Ngôn Tiểu Nặc vừa cười vừa nói: “Loại mì này đại diện cho may mắn và tuổi thọ. Em phải ăn hết trong một miếng, không được gián đoạn.”

Lúc cô nói những điều này, biểu cảm trên mặt rất vui vẻ.

Trái tim của Mặc Tây Quyết mêm như nước, cô ấy lại dễ dàng hài lòng như vậy.

“Nha đầu ngốc.” Mặc Tây Quyết cúi đầu xuống hôn lên đỉnh đầu của cô.

Ngôn Tiểu Nặc ôm chặt lấy eo anh ấy, lông mi dày và dài giống như một chiếc quạt lông vũ: “Ngày sinh nhật của anh chắc là náo nhiệt lắm nhỉ?”

‘Đó thường là một bữa tiệc rượu.” Ngữ khí của Mặc Tây Quyết bình tĩnh: “Sẽ nhận được rất nhiều món quá quý giá, sẽ có rất nhiều người trong giới thượng lưu tới, nhưng mà rất tẻ nhạt”

Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu lên nhìn anh, trên mặt của anh ấy không có một chút biểu cảm gì. Có thể nhìn ra được, anh ấy không có một chút hứng thú gì với sinh nhật của mình.

“Ngày sinh nhật của anh là ngày bao nhiêu?” Đột nhiên Ngôn Tiểu Nặc hỏi.

“Ngày 16 tháng 3” Đôi mắt của Mặc Tây Quyết nóng bỏng: “Chẳng nhẽ em muốn tổ chức sinh nhật cho anh?”

“Không đến lượt em làm điều đó.” Ngôn Tiểu Nặc vội vàng xoay đầu đi chỗ khác.

Ngón tay của Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng xoa gương mặt hơi đỏ ửng của cô, dịu dàng nhẹ nhàng như những cánh hoa mới nở. Giọng nói của anh giống như một con bướm đi lạc vào trong một bông hoa, khiến người khác choáng váng: “Nói thật lòng, anh thật sự muốn có một ngày sinh nhật được trải qua cùng em”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play